Lâu Yến Vy, Bạch Hồng Hoa và Vạn Hoài Bắc bây giờ vẫn chưa rời đi, chuyện này vẫn chưa kết thúc tại đây.
Tô Khánh Thành và Tô Hạo Trần cũng đang ở nhà họ Lục.
Tô Hạo Trần hỏi: “Chị, chị không ở trong phòng nghỉ ngơi, vậy người ở trong căn phòng đó là?”
Đây là điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng trên đường trở về cũng chưa kịp hỏi.
“Là một hình nộm thôi” Tô Lan Huyên nói: “Đây là kế hoạch dự trù của chị và anh rể của em nghĩ ra.
Trước khi Tân Kiều Lam bước vào phòng nghỉ ngơi, chị đã đi qua cánh cửa bí mật để rời khỏi đó rồi.
Anh rể của em đã cất công tìm kiếm ra khách sạn này rồi thiết kế làm sao cho tất cả các phòng của tầng này đều thông nhau”
Nhưng chỉ có Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân biết chuyện này.
Lâu Yến Vy nói: “Chị à, hai vợ chồng anh chị cũng không nể mặt mọi người gì hết, còn có phương án dự trù nữa, khiến mọi người ai nấy đều sợ hãi, suýt chút nữa thì em đã xông vào biển lửa để lôi cái xác của chị ra ngoài rồi đấy”
Tô Lan Huyên cũng cảm thấy chuyện này hơi không được hợp lý cho lắm, trực tiếp vứt hết mọi trách nhiệm qua cho Lục Đồng Quân: “Anh rể em đã nói rồi, bớt một người biết chuyện thì đỡ nguy hiểm hơn một chút, không liên quan đến chị”
Pha vứt bỏ trách nhiệm này đúng thật là… vô tình.
Mọi người đều bày tỏ sự cảm thông khi Lục Đồng Quân cưới được một người vợ như vậy.
Đầu óc của Lâu Yến Vy đơn giản hơn, cô ta cũng không muốn nghĩ về những thứ phức tạp như vậy, hơn nữa nó quá phức tạp khiến cô ta cũng nghĩ không ra.
“Tân Kiều Lam chắc chắn đã bị thiêu chết rồi.
Bây giờ, thiên hạ đã được yên bình” Lâu Yến Vy nhìn về phía Bạch Hồng Hoa và nói: “Hồng Hoa, cậu cũng đã được tự do rồi.”
Tân Kiều Lam đã phải đền tội, Bạch Hồng Hoa cũng tham gia vào kế hoạch vây bắt Tân Kiều Lam, lấy công chuộc tội, những người ở cấp trên sẽ không còn nhắm vào Bạch Hồng Hoa nữa.
Tô Khánh Thành thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn lo lắng nói: “Lan Huyên, chuyện hôm nay suýt chút nữa khiến cho cha sợ chết khiếp.
Một hôn lễ đang yên đang lành, lại bị đám cháy thiêu rụi hết tất cả như vậy.
Lúc nãy cha thấy con nằm trong biển lửa còn tưởng đó thật sự là con”
Tô Lan Huyên cong môi cười: “Con phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể dễ chết như vậy cơ chứ”
Tiếng xe phanh lại vang lên từ ngoài sân, là Lục Đồng Quân quay đã trở lại.
Tô Hạo Trần liếc mắt nhìn bên ngoài sân rồi quay qua nói với Tô Lan Huyên: “Chị ơi, trước khi xảy ra chuyện, vốn dĩ em định đi tìm chị.
Có người nói với em rằng chị đang tìm anh rể, nên em đã bảo anh ấy đi.
Nếu sớm biết vậy thì em đã không đi gọi anh rể mà đi tìm chị luôn cho rồi”
“Chị không nhờ ai bảo em đi tìm Lục Đồng Quân hết mà”
Tô Lan Huyên nhíu mày: “Hạo Trần, là ai đã nói với em?”
Khi Lục Đồng Quân bước vào đại sảnh, anh cũng tình cờ nghe thấy lời Tô Hạo Trần nói.
Tô Hạo Trần bảo rằng: “Em cũng không biết nữa, nhìn thấy anh ta mặc bộ đồ đồng phục của nhân viên khách sạn, em còn tưởng rằng đó là người của anh rể”
Tất cả các nhân viên trong khách sạn đều do người của tổ chức Bóng Đêm tạm thời cải trang thành.
Chỉ có một vài người biết chuyện này, Tô Hạo Trần cũng biết.
Tô Lan Huyên nói: “Lúc đó chị muốn liên lạc với Lục Đồng Quân, tai nghe lại hết pin, vì vậy chị liền đi qua cánh cửa bí mật rời khỏi đó để đi tìm Lục Đồng Quân ngay.
Người mà em đang nói liệu có phải là đồng lõa của Tân Kiều Lam hay không?”
Trước đây Tô Lan Huyên đã cùng Lục Đồng Quân phân tích với nhau rồi, Tân Kiều Lam nhất định phải có đồng lõa, bây giờ cô lại càng thêm chắc chắn hơn.
Tô Hạo Trần lắc đầu, day dứt áy náy gãi đầu: “Em không biết, người đó trông cao cao gầy gầy, nhìn không rõ mặt mũi ra sao.
Chị, chị cũng biết em không giỏi nhớ mắt người, chỉ nhìn có một lần là em không thể nhớ nổi.”
Tô Lan Huyên cũng biết về việc Tô Hạo Trần không thể nhớ nổi mặt người.
Lâu Yến Vy bóc phốt rằng: “Ngay cả nhớ mặt của một người còn không nhớ nổi, cứ như vậy mà để cho đồng bọn của Tân Kiều Lam bỏ chạy mất”.