Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 459





Cũng chẳng trách Hạ Đình lại phán đoán như vậy, Tân Kiều Lam là con gái ruột của Tân Chấn Đông, nếu ông ta có giúp đỡ cũng không phải là chuyện không thể.

Lục Đồng Quân đi đến khách sạn.

Lãnh Phú Cường vẫn còn đang ở đó, anh ta cũng vừa quay trở lại để khảo sát hiện trường một lần nữa.

Căn phòng trong khách sạn bị thiêu rụi cháy đen, ngay cả một số căn phòng bên cạnh cũng bị cháy.


Không khí nồng nặc mùi khét lẹt, thi thể của Tân Kiều Lam đã được cảnh sát mang đi rồi, trong căn phòng bị thiêu cháy hết chỉ còn lại một cái giá đỡ, cũng không có giá trị điều tra.

Lãnh Phú Cường hỏi Lục Đồng Quân: “Anh quay trở lại đây một lần nữa, là có phát hiện gì mới ư?”
“Không có.” Lục Đồng Quân không nói cho Lãnh Phú Cường biết chuyện mình đã phát hiện có xăng trên cả ba chiếc xe kia, dù sao thì thân phận của hai người họ cũng khác nhau, nếu Lãnh Phú Cường biết được chuyện này, anh ta nhất định sẽ đưa người về đồn để tiến hành thẩm vấn.

Làm thế nào mà Lục Đồng Quân có thể làm một chuyện đánh rắn động cỏ như thế này được cơ chứ.

Lục Đồng Quân kiểm tra căn phòng, cuối cùng ánh mắt anh nhìn chằm chăm xuống mặt đất, trên mặt đất có một dấu vết hình người, chính là vị trí mà Tân Kiều Lam nằm trước khi chết.

Sau khi thi thể được đưa đi, nó đã để lại dấu vết này trên mặt đất.

Nhìn thấy Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm trên mặt đất, Lãnh Phú Cường nói: “Tôi đã cân nhắc, phân tích những gì trước đây anh nói rồi, cũng đã phát hiện ra được một vài thứ”
Bây giờ Lãnh Phú Cường không thảo luận về vụ án này cùng Lục Đồng Quân với tư cách là một người cảnh sát, mà là như một người bạn bình thường.

Lục Đồng Quân hơi nhíu mày: “Anh phát hiện ra được gì rồi?”
Lãnh Phú Cường nói: “Tân Kiều Lam hình như muốn tìm đến cái chết, cô ta châm lửa một cách vô cùng dứt khoát, nhưng lại tồn tại một điểm mâu thuẫn ở đây.


Trước khi chết, cô ta lại cầu xin Tô Hạo Trần cứu mạng mình.

Điều này cho thấy cô ta vẫn sợ chết, không muốn chết.


“Tô Hạo Trần?” Trong đầu của Lục Đồng Quân dường như có điều gì đó thoáng qua.

Hạ Đình đứng bên cạnh nói chêm vào: “Lão đại, lúc trước chúng ta đã điều tra được xăng…”
Hạ Đình muốn nói chuyện chiếc xe mà Tô Khánh Thành và Tô Hạo Trần ngồi có xăng.

Lục Đồng Quân âm thầm liếc mắt qua đó, đầu óc Hạ Đình cũng linh hoạt, liền thay đổi lời nói: “Điều tra được xăng đến từ một trạm xăng gần đó, có lế sẽ có thể giúp ích cho việc tìm ra đồng bọn của Tân Kiều Lam”
Sự chú ý của Lãnh Phú Cường bị lời nói phía sau của Hạ Đình đánh lạc hướng: “Trạm xăng nào ở gần đây?”
“Trạm xăng trên đường Hưng Thạch.”
Lục Đồng Quân đề nghị: “Đội trưởng Lãnh, anh có thể dẫn người đến trạm xăng để kiểm tra thử”
“Được rồi!” Lãnh Phú Cường nói: “Tôi sẽ tự mình kiểm tra”

Sau khi tách được Lãnh Phú Cường ra, Lục Đồng Quân bước ra bên ngoài, lướt nhật ký cuộc gọi, tìm thấy số điện thoại của Lâu Yến Vy rồi nhấn phím gọi.

Lâu Yến Vy vừa tập thể dục xong đang chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ một giấc thì cô ta khá bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Lục Đồng Quân.

“Anh rể, nửa đêm nửa hôm, có chuyện gì sao?”
“Chị gái của em nói với anh rằng trước khi xảy ra chuyện em đã ngửi thấy mùi xăng, em phát hiện ra ở đâu?”
Đây là điều vô cùng quan trọng.

“Chính là ở sân sau của khách sạn, lúc đó vì em muốn trốn Vạn…
Lâu Yến Vy nhận ra rằng mình suýt chút nữa thì nói lỡ lời, đưa câu chuyện về chủ đề chính và nói: “Em đang hóng gió ở sân sau và đột nhiên ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, em chắc chắn rằng mình không nhầm, lúc đó Tô Hạo Trần cũng ở đó, nhưng cậu ta đúng là không chỉ không nhìn rõ mặt người mà mũi cũng không nhạy nữa, cái mùi nồng nặc đến như vậy mà lại nói là không ngửi thấy gì” Lại là Tô Hạo Trần.

“Được rồi, anh biết rồi” Lục Đồng Quân hỏi xong liền cúp máy ngay..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.