Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 461





Hạ Đình cũng đang nghĩ ngợi, anh ta đi theo bên cạnh Lục Đồng Quân đã lâu như vậy rồi, trí thông minh cũng được cải thiện lên nhiều.

“Lão đại, chẳng lẽ là Tô Hạo Trần?”
“Hạ Đình, quay trở về nhà cũ.”
“Lão đại…”
“Quay lại”

“Vâng ạ”
Khi chiếc xe quay trở lại nhà cũ nhà họ Lục, thì trời đã về khuya.

Tô Lan Huyên không ngủ, cô đang ngồi ở trong phòng gọi điện thoại cho Tô Hạo Trần: “Hạo Trần, sức khỏe của em không được tốt, đi nghỉ ngơi sớm đi, hay là lúc nào chị nhờ bác sĩ Xa khám cho em xem thử, đợi đến khi sức khỏe của em hồi phục rồi chị sẽ giao tập đoàn Tô Thị cho em quản lý, chị cũng tranh thủ làm biếng một chút…”
Lục Đồng Quân đứng ở ngoài cửa, lắng nghe một hồi, rồi mở cửa đi vào.

Tô Lan Huyên còn đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Lục Đồng Quân đã quay trở lại, cô liền dặn dò Tô Hạo Trần qua điện thoại: “Em nên nghỉ ngơi sớm đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, chị chỉ có một đứa em trai là em thôi đấy”
Tô Lan Huyên và Tô Hạo Trần lớn lên cùng với nhau, khi Tô Hạo Trần được đưa về nhà của Tô, Lệ Thu Uyển đã nói với cô rằng đây là em trai của cô, từ nay về sau phải chăm sóc yêu thương và bảo vệ em trai mình cho thật tốt.

Năm đó khi Lệ Thu Uyển mắc bệnh nặng, bà ta cũng dặn dò Tô Lan Huyên phải chăm sóc cho Tô Hạo Trần thật tốt.

Tô Hạo Trần ốm yếu, bệnh tật thường xuyên phải ở trong bệnh viện, ngoài tiền thuốc men và phí sinh hoạt hàng tháng phải đưa cho Tô Khánh Thành, thì gân như toàn bộ số tiền mà Tô Lan Huyên kiếm được sau khi làm việc đều dành cho Tô Hạo Trần.


Dưới sự cay nghiệt và hà khắc của Tân Huệ Mẫn, hai chị em cô cũng được coi là sống nương tựa vào nhau.

Lục Đồng Quân cởi áo khoác ngoài ra, thản nhiên hỏi: “Đã muộn như vậy rồi, Tô Hạo Trần gọi điện thoại cho em làm gì vậy?”
“Không phải là Hạo Trần gọi tới, mà là đồng chí Tô.

Di chứng sau cuộc phẫu thuật gần đây của Hạo Trần thường xuyên phát tác.

Vừa rồi nó bị rối loạn nhịp tim và tức ngực, đồng chí Tô rất hoảng sợ, nên đã gọi cho điện thoại cho em, em dặn dò Hạo Trần mấy câu”
Tô Lan Huyên lo lắng nói: “Với sự tiến bộ của kỹ thuật y học, cái gọi là di chứng sau cuộc phẫu thuật thực chất là do bệnh tim gây ra, bởi vì tiến hành phẫu thuật chỉ có thể giảm thiểu tỷ lệ tử vong và cải thiện triệu chứng chứ không có nghĩa là bệnh tim có thể chữa khỏi hoàn toàn được, em lo lắng Hạo.

Trần, nó sẽ… “
Nói đến đây, Tô Lan Huyên vô cùng thất vọng ảo não.


Chuyện của Tân Kiều Lam vừa mới được giải quyết, cô không hy vọng Tô Hạo Trần lại xảy ra chuyện gì nữa.

“Em đừng lo lắng, anh sẽ bảo Xa Thành Quân tới xem xem cậu ấy thế nào rồi” Lục Đồng Quân mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái vào, cố tình mà làm như vô ý nói: “Tình cảm của em và Tô Hạo Trần thật là tốt”
“Đó là đương nhiên rồi” Tô Lan Huyên nói: “Em lớn hơn Hạo Trần nhiều tuổi như vậy, cũng có thể coi như là tận mắt nhìn thấy Hạo Trần lớn lên từng ngày, cái gọi là chị cả giống như mẹ, nếu mà đặt ở thời ngày xưa thì em cũng được coi là mẹ của Hạo Trần rồi”
Tô Lan Huyên đột nhiên nhận ra một vấn đề, cô nhìn chăm chằm Lục Đồng Quân, không khỏi dở khóc dở cười nói: “Lục Đồng Quân, không lẽ anh nhỏ nhen đến vậy đấy chứ, như vậy mà cũng ghen được sao, bình thường ghen với con trai, bây giờ còn ghen cả với em của vợ nữa.

Anh đúng là càng ngày càng vươn lên đấy nhỉ”
“Anh chính là một hũ giấm chua đây” Lục Đồng Quân mỉm cười ôm lấy eo của Tô Lan Huyên, vươn tay chọt vào nách của Tô Lan Huyên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.