Tô Lan Huyên vui mừng không thôi, quay đầu lại nói với Lục Đồng Quân: “Em muốn ôm về nhà nuôi.”
Nếu cô có thể sinh ra một bé con xinh đẹp thế này cô ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Lục Đồng Quân đi đến: “Con bé tên là Kawaii, mới đến đảo được một năm.
Lúc trước không hề nhận huấn luyện, không biết Lão Tiết làm thế nào mà con bé lại tiếp nhận huấn luyện.”
“Kawaii?” Tô Lan Huyên cười nói: “Oa, cái tên Kawaii này thật hay, là người ngoại quốc hử? Có máu lai sao? Lai với nước nào vậy?”
“Không rõ lắm, là người lão Tiết mang về” Lục Đồng Quân nói: “Lão Tiết nói là cô nhi”
“Lục Đồng Quân, em nghỉ ngờ sâu sắc các anh lừa bán trẻ em.
Thấy đứa nào đẹp cũng bảo là cô nhi, lúc trước Hạ Lăng cũng bị lừa đến y vậy”
Lục Đồng Quân dở khóc dở cười: “Đó chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, lừa gạt con mình không có vi phạm pháp luật”
“Vậy còn cô bé này thì sao?” Tô Lan Huyên chỉ vào cô gái nhỏ.
Lúc này, Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng đi đến đây.
Kawaii vui vẻ chạy đến chỗ Hạ Lăn.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân liếc nhau.
Lục Đồng Quân cười nói: “Lan Huyên, lừa gạt con dâu nhà mình có phạm pháp không?”
“Anh Lăng, anh về rồi”
“Hệ nuôi dưỡng sao?”
Kawaii chạy đến trước mặt Hạ Lăng, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
“Anh Lăng, em nhớ anh lắm”
Hai vợ chồng Lục Đồng Quân: “…
Con dâu tương lai… thật là bạo.
Hạ Lăng vứt cho Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên một ánh mắt chớ có nghĩ sai lệch, xoa đầu Kawaii: “Lão Tiết càng ngày càng biến thái, em mới nhỏ như thế này đã bắt chịu huấn luyện, trở về anh sẽ khuyên bảo lão Tiết một chút”
Lục Đồng Quân nói: “Những đứa nhỏ đến đảo đều phải tiếp nhận huấn luyện từ lúc ba tuổi.
Lúc con đến đảo đã vượt quá tuổi đó rồi”
“Cha có biết thương hương tiếc ngọc không vậy, Kawaii là con gái, nhận huấn luyện muộn một chút cũng có sao đâu chứ? Sau này có con bảo vệ con bé là được rồi, bé không cần huấn luyện nữa”
Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân đang kinh ngạc thì cười trộm, nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, điểm này của con còn không phải giống anh à?”
Lục Đồng Quân ưu sầu nói: “Anh bắt đầu nghi ngờ anh sắp bị con trai em soán ngôi mất rồi, bây giờ còn biết không nghe lời anh nữa”
“Làm quen là tốt thôi, vừa vặn anh có thể về hưu sớm một chút”
“Quan trọng là phải phân chia cho bốn đứa nhóc như thế nào đây?”
“Anh lo lắng bốn anh em bọn nó sẽ tranh đoạt tài sản sao?” Tô Lan Huyên nói: “Khó là làm được, soán ngôi thì có thể chứ gia sản đều là của em, tiền là của em tất.
Mà tiền trong túi em thì đừng mong em chia cho một phân nào “
Lục Đồng Quân đề nghị: “Nếu không thì chuyển hết tài sản đi, sau đó than nghèo?”
“Đề nghị không tồi, cứ vậy mà làm”
Hai vợ chồng lặng lẽ thảo luận, nhưng mà âm lượng của cái lặng lẽ này đủ để người trong phạm vi vài trăm mét nghe được..