Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 9: Lão đại của tổ chức Bóng Đêm



"Nhiệm vụ hôm nay của Vạn Hoài Bắc là lấy danh nghĩa của mình đặt bao hết nơi này thay Lục Đồng Quân. Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta đương nhiên không thể ở lại đây làm bóng đèn. Vạn Hoài Bắc giả vờ nhận điện thoại, sau đó kiếm cớ: “Lão đại, cô Tô, tôi bỗng nhớ mình có chuyện khác phải đi trước, hai người cứ từ từ dùng bữa.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân bâng quơ đáp, vẻ mặt như đang nói “miễn lễ”. Tô Lan Huyên rất ái ngại, họ mới mượn thế của Vạn Hoài Bắc vả mặt Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh, bây giờ lại ăn chực một bữa cơm: “Anh Vạn, vừa rồi rất cảm ơn anh, nếu không nhờ tên tuổi của anh thì lúc nãy chúng tôi sẽ mất mặt.”

“Chuyện của lão đại chính là chuyện của Vạn Hoài Bắc tôi đây. Chỉ là chuyện nhỏ. Mà hai người kia cũng thực sự không có tư cách bước chân vào Bếp Nhà Vườn, làm người ta mất khẩu vị.” Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Lục Đồng Quân. Ông chủ sau lưng Bếp Nhà Vườn này chẳng phải là Lục Đồng Quân hay sao? Hai người kia đắc tội Lục Đồng Quân với Tô Lan Huyên khác nào tự tìm chết?

“Cô Tô, lão đại, tôi thật sự phải đi rồi, hai người ăn từ từ.” Không chờ Tô Lan Huyên nói thêm, Vạn Hoài Bắc vội vàng trốn đi.

“Lục Đồng Quân, bạn của anh làm nghề gì vậy?”

Nghe khẩu khí của Vạn Hoài Bắc thì ngay cả Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh anh ta cũng không để mắt, không sợ đắc tội nhà họ Sở, xem ra lai lịch không hề nhỏ. Thủ đô đúng là ngọa hổ tàng long, mặc dù Tô Lan Huyên là thiên kim nhà họ Tô, nhưng đừng nói cô chỉ mang danh nghĩa chứ chưa từng tham gia vào giới thượng lưu của người giàu có, cho dù là thật sự thì cô cũng không thể tiếp xúc với tầng lớp cao hơn, đừng nói tới nhân vật có thể bao hết cả Bếp Nhà Vườn này.

“Làm phim ảnh.” Lục Đồng Quân bâng quơ nói: “Thái tử của tập đoàn truyền hình điện ảnh Vạn Quân.”

“Hả?” Tô Lan Huyên khϊế͙p͙ sợ: “Sao anh lại quen biết với thái tử của tập đoàn Vạn Quân?”

Tập đoàn truyền hình điện ảnh Vạn Quân chính là bá chủ trong giới phim ảnh, ai mà chẳng kiêng kỵ mấy phần? Tô Lan Huyên không ngờ Lục Đồng Quân lại quen biết với thái tử của tập đoàn Vạn Quân.

“Lúc trước anh từng cứu cậu ta một lần.” Lục Đồng Quân bắt đầu bịa chuyện: “Có ơn cứu mạng cậu ta.”

“Chẳng trách em lại thấy anh ấy nghe lời anh răm rắp, thì ra là có ơn trả ơn.” Tô Lan Huyên cũng không đa nghi, vô cùng tin tưởng Lục Đồng Quân. Chung quy Lục Đồng Quân thật sự không giống người giàu có, mà viện cớ là ơn cứu mạng cũng phù hợp. Không thì tại sao thái tử của tập đoàn Vạn Quân lại kính trọng người thường như Lục Đồng Quân?

Nhớ tới những lời khinh thường của Sở Lâm Minh, Tô Lan Huyên áy náy nói: “Anh đừng bận tâm tới những lời Sở Lâm Minh nói.”

“Không sao.” Lục Đồng Quân thậm chí còn chẳng thèm bận tâm Sở Lâm Minh, sao lại bận tâm tới lời nói của anh ta: “Hai con chó sủa thôi mà.”

Tô Lan Huyên cảm thấy mình vẫn nên giải thích rõ ràng: “Hai người vừa rồi là…”

“Lan Huyên, người trong quá khứ không cần thiết nhắc lại.” Lục Đồng Quân nắm tay cô: “Bạn trai em không dễ dàng bị xúi giục đâu.”

Ngay từ đầu, Lục Đồng Quân chỉ có hứng thú với Tô Lan Huyên. Nhưng vừa rồi thấy cô bảo vệ mình, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp. Không cần Tô Lan Huyên giải thích hai người kia là ai, anh đều biết rõ ràng. Lục Đồng Quân cũng đã kêu người điều tra gần hết quá khứ của Tô Lan Huyên.



Vành mắt Tô Lan Huyên bỗng nóng lên. Ban đầu cô chỉ muốn thử yêu đương với Lục Đồng Quân, chưa từng có ý định lâu dài. Nhưng vừa rồi chỉ cần không ngu thì đều đoán được cô và Sở Lâm Minh từng liên quan tới nhau. Nếu là một người đàn ông khác thì đã sớm chất vấn cô, hoặc nổi giận bỏ đi. Nhưng anh ấy lại không hỏi han một câu.

Tô Lan Huyên cười nói: “Đúng vậy, người trong quá khứ không đáng nhắc lại. Em đói rồi, ăn cơm thôi.”

Lục Đồng Quân cười sâu hơn: “Ừ.”

Ăn xong, hai người về nhà, Lục Đồng Quân một tay lái xe, một tay nắm tay Tô Lan Huyên, mười ngón đan vào nhau. Tiếp xúc thân thiết khiến Tô Lan Huyên đỏ mặt, cảm thấy không quen, muốn rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt. Cửa kính xe phản chiếu vẻ mặt ngượng ngùng của mình, Tô Lan Huyên cắn môi, bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Lục Đồng Quân: “Lan Huyên nhà anh dễ xấu hổ quá.”

“Ai là nhà anh chứ.” Tô Lan Huyên hừ một tiếng, gò má nóng ran, nhịp tim cũng nhanh hơn. Vẻ thẹn thùng của Tô Lan Huyên rơi vào mắt Lục Đồng Quân, khiến ý cười của anh càng sâu hơn. Tô Lan Huyên càng đỏ mặt, lòng bàn tay chảy mồ hôi, ngượng ngùng xấu hổ, tim đập nhanh hơn, trong lòng rất ấp ám. Cô chưa từng có cảm giác này khi ở bên Sở Lâm Minh. Chẳng lẽ đây chính là rung động?

Tô Lan Huyên cúi đầu: “Tập trung lái xe đi.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân rất nghe lời Tô Lan Huyên, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Đúng lúc này, di động của Lục Đồng Quân vang lên. Anh cau mày, không nghe máy.

“Sao anh không nghe điện thoại?” Tô Lan Huyên tò mò: “Mau nghe đi. Lỡ có việc gấp gì thì sao?”

Điện thoại vẫn đổ chuông, lúc này Lục Đồng Quân mới nhìn lướt qua màn hình, càng cau mày sâu hơn. Tô Lan Huyên không cố ý nghe Lục Đồng Quân nói chuyện điện thoại nên không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Lục Đồng Quân bỗng trở nên rất khó coi. Sau khi anh cúp máy, Tô Lan Huyên nghi hoặc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lan Huyên, anh có chút việc cần xử lý.”

“Không sao đâu, anh bận việc thì đi làm đi.” Mặc dù hơi mất mát, nhưng Tô Lan Huyên vẫn rất hiểu chuyện. Từ vẻ mặt của Lục Đồng Quân, cô cũng đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện.

“Ừ.” Lục Đồng Quân đưa Tô Lan Huyên về tới cổng khu nhà trước, áy náy nói: “Lan Huyên, hôm sau anh sẽ dành thời gian cho em.”

“Em không sao đâu. Anh đi làm việc đi.”

Tô Lan Huyên đứng bên lề đường nhìn theo chiếc xe của Lục Đồng Quân rời đi, mãi tới khi nó biến mất trong bóng đêm. Cô đang định vào khu chung cư thì đột nhiên nhận được điện thoại của An Nhã Hân.



“Lan Huyên, mau cứu tớ với!” giọng nói sốt ruột của An Nhã Hân trong điện thoại nghe hơi say. Tô Lan Huyên không khỏi căng thẳng: “Sao vậy Nhã Hân? Cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến đó ngay.”

Tô Lan Huyên vội vàng bắt taxi chạy tới hội sở mà An Nhã Hân nói. Thấy An Nhã Hân đã say mèm trong phòng riêng, Tô Lan Huyên vội đi tới: “Nhã Hân, sao cậu uống nhiều rượu vậy? Để tớ đưa cậu về.”

“Lan Huyên, cậu đã tới rồi.” An Nhã Hân say tới mức đứng không vững, Tô Lan Huyên đỡ An Nhã Hân, chưa kịp rời đi thì một người đàn ông chặn đường hai người, ánh mắt đáng khinh quan sát Tô Lan Huyên: “Người đẹp muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.”

Tô Lan Huyên cau mày, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

“Ái chà chà, anh thích tính cách của em đấy.” Người đàn ông càng hào hứng, giơ tay kéo Tô Lan Huyên: “Người đẹp, tối nay đi theo anh đi, anh sẽ thương em.”

Hắn ta vừa nói vừa ợ hơi rượu. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Tô Lan Huyên khiến cô ghét bỏ cau mày, cơn giận cũng bùng cháy, giọng càng lạnh hơn: “Tránh ra.”

“Nếu anh không tránh thì sao?” Người đàn ông cười đắc ý: “Em làm gì được anh? Anh thích nhất là mỹ nhân băng giá, tới đây cho anh thương, đêm nay không ai được giành với tao nhé.”

Đám người trong phòng riêng ồn ào: “Cậu Lý nhỏ, nếu cậu chinh phục được người đẹp này thì tôi sẽ tặng cho cậu chiếc xe đỗ ngoài cửa của tôi.”

“Mày nói đấy nhé! Người đẹp hay xe đều thuộc về tao!”

Người đàn ông vừa dứt lời thì một tiếng “Rầm” vang lên trong phòng riêng, Tô Lan Huyên giơ chân đạp hắn ta ngã xuống gầm bàn, chai rượu trêи bàn rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Phòng riêng nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều sửng sốt.

Thật hung hãn!

“Nhã Hân, đi thôi.” Tô Lan Huyên khiêng An Nhã Hân. Chờ đám người kia hoàn hồn, Tô Lan Huyên đã rời đi.

Tiếng hét vang lên trong phòng riêng: “Mau gọi xe cấp cứu! Cậu Lý nhỏ bị chảy máu!”

Tô Lan Huyên cẩn thận đề phòng, sợ có người đuổi theo nên mang An Nhã Hân đi cửa sau. Nhưng không ngờ chưa đi được bao xa thì cô lại thấy có một đám người đang đánh nhau ở đằng trước. Tô Lan Huyên không muốn dây vào phiền toái, không chờ cô im lặng rời đi, An Nhã Hân bỗng nhiên hét lên: “Uống, uống tiếp!”

Tiếng kêu của An Nhã Hân làm kinh động đám người đang đánh nhau. Tô Lan Huyên hoảng hốt, đám người kia nhanh chóng bao vây chung quanh hai người.

“Lão đại, là hai đứa con gái. Xử lý sao đây?”"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.