Trời vang những tiếng sấm liên hồi, cơn mưa rả rích lạnh lẽo đến rợn người, bàn tay lạnh khẽ chạm vào chiếc eo nhỏ, giọng nói trầm quen thuộc thì thào vào tai Hạ Quyên Quyên.
- Có biết là tôi lo lắng cho em lắm không?
Cô cảm thấy toàn thân run rẩy vì người đàn ông tàn ác này, sau khi giết bao nhiêu mạng người như vậy mà hắn vẫn rất ung dung, bình tĩnh.
- Đồ khốn, sao có thể coi mạng người như cỏ rác vậy chứ...
Con người trợn tròn, bờ môi mọng khẽ rỉ máu, hung hăng định cho hắn ăn một cái tát nhưng lại thất bại, bàn tay thô bạo bóp chặt cổ tay Hạ Quyên Quyên.
Hắn nhếch môi một cách điệu nghệ, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Hạ Quyên Quyên.
- Chúng...đáng chết...
Trần Dương Thần cất giọng lạnh lẽo như gió mùa của địa ngục, hắn chẳng khác gì thần chết, phán ai có tội là kẻ đó nhất định phải chết không có quyền được cãi lại.
- Anh...!
Hạ Quyên Quyên không còn lời nào để diễn tả dã tâm ác độc của tên khốn này nữa. Chẳng lẽ lại chửi hắn là đồ khốn, đồ đê tiện nữa sao.
- Theo tôi về nhà.
Hắn thô bạo kéo cánh tay cô.
- Không đi, có chết cũng không về.
Cô giãy dụa, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, hắn vẫn rất lạnh, gương mặt góc cạnh cuốn hút không góc chết.
...
Đoàng...
Hắn dơ súng ra bắn, khiến cô giật mình ôm tai lại, cái âm thanh đáng nguyền rủa nảy đã cướp đi biết bao sinh mệnh.
Nước mắt ròng chảy dài theo gò má, đôi môi run rẩy, cô...rất sợ hắn...
- Một theo tôi về, hai là sẽ có người chết vì em...
Cô hét lên, những giọt lệ không ngừng chảy, chảy vì kinh tởm người đàn ông này, chảy vì run sợ hắn...
Trong căn nhà kia, cả gia đình đang run sợ ôm chặt lấy nhau, ánh mắt đáng thương của những đứa trẻ hoang mang nhìn ra tấm kính cửa sổ, một người đàn ông cao lớn khoác trong mình bộ vest đen tuyền u ám, đang chĩa thẳng súng vào đầu ba chúng. Ánh mắt đó sẽ khiến bọn trẻ mãi không thể quên được.
Ánh mắt nhuốm đầy máu tươi của nhiều sinh mạng.
----------
Vừa về đến nhà, Hạ Quyên Quyên liền bị tên ác ma Trần Dương thần ném bộp xuống chiếc giường. Ánh mắt sói lăm le nhìn cô.
- Tôi đã nói rồi phải ngoan ngoãn nghe lời! Tôi ghét nhất là những kẻ cứng đầu! Em hiểu không?
- Cầu xin anh...xin anh...buông tha cho tôi...
- Cả đời này đừng nghĩ sẽ rời khỏi được tôi. Em nghe không?
Hắn gầm lên mạnh mẽ xé nát chiếc áo mà Hạ Quyên Quyên đang mặc trên người thành nhiều mảnh.
Một đôi gò bồng xanh mơn mởn e thẹn núp mình dưới lớp áo ngực màu hồng kia. Hắn hung hăng xé nó, trói chặt hai tay cô về phía đầu giường. Toàn thân Hạ Quyên Quyên không ngừng run rẩy, miệng thì liên tục van xin.
- Xin anh...đừng...đừng mà...
Hắn nhe nanh ngậm lấy nụ hồng đang e thẹn khép mình, đầu lưỡi không ngừng liếm láp khiến cô run lẫy bẩy, đôi tay bị trói không ngừng vùng vẫy, đôi chân don dài bị Trần Dương Thần kẹp chặt lại.
Tư thế của cô lúc này phải nói là hết sức gợi cảm, gợi tình, đôi bò gồng to tròn, chiếc eo thon nhỏ trắng nõn nà chạy dài, cặp đùi săn chắc nuột nà ẩn dấu dưới lớp vải mỏng. Bàn tay tham lam thăm dò từng đường cong cơ thể, hung hăng cắn nuốt nó, chú thỏ con mềm yếu dưới thân con sói ranh mãnh hung tàn.
- Á! Làm ơn...dừng...dừng lại...
Hàng nước mắt lại lăn dài, thấm đẫm ướt át cả gối, đôi mắt đáng thương vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trái tim hắn đau đớn khẽ siết lại, ôn nhu nuốt từng giọt nước mắt kia, cô khóc...hắn cũng đau lòng.
- Đừng khóc, anh sẽ đau.
- Buông tôi ra...Cả đời này tôi hận anh...hận thấu đến tận xương, tận tủy...có chết... cũng... không tha thứ...
Hạ Quyên vô hồn, ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, cất lên những lời chống đối hắn. Bây giờ cô...chỉ muốn đi gặp ba mẹ cô thôi...
Gương mặt Trần Dương Thần tối sầm lại, ánh mắt lộ tia không vui, hung hăng cắn nuốt chiếc môi mọng đào của cô, rồi theo đường cổ trượt dài xuống phía xương quai xanh, rồi chạm phải bầu ngực, trên đường đi hắn để lại vô vàn vết hôn nóng bỏng, từng nơi từng nơi một trên cơ thể cô đều là của hắn.
Thân thể ngọc ngà lõa trần yếu đuối phía dưới hắn, hắn cao ngạo, điên cuống cắn nuốt. Nụ hoa đã căng cứng nhờ chiếc lưỡi đẫy đà của hắn. Hắn hài lòng mỉm cười, nhìn những dấu hôn trên người cô hắn lại càng hài lòng thích thú hơn, bàn tay bắt đầu mò mẫm nơi hoa nguyệt yểu điệu e ấp.
Hắn khẽ nhếch môi, cất giọng.
- Cơ thể em thành thật hơn cái miệng của em đấy.
Một màn ướt át lộ rõ trước mặt hắn, nơi rừng rậm ấy không một mảnh vải che, thấp thoáng lại run rẩy theo nhịp điệu.
Cô xấu hổ khép hờ đôi chân lại, đôi mắt nhắm tịt như muốn chốn chạy khỏi cái cảnh thảm hại này, để một người đàn ông chơi đùa nơi đó, thật đáng xấu hổ.
- A!
Hạ Quyên Quyên bất giác hét lên.
Thì ra là lão đại đang bắt đầu chơi đùa nơi nhạy cảm ấy, từng ngón tay từng ngón tay một đâm sâu vào âm đ*o của cô, khiến cô không thể kiềm chế mà la lên. Hạ Quyên Quyên cố gắng cắn chặt răng lại để không phải phát ra những âm thanh rên rỉ ghê tởm đó nữa.
Hắn tiếp tục hành hạ nơi hoa nguyệt e thẹn đó, từng phút từng giây đối với hắn bây giờ rất quý giá, hắn rất thích thân thể người con gái này, mới đó đã ấm ướt, thật khiến người ta có cảm giác phạm tội mà.
Màn đêm tĩnh mịch, cô vô sức mặc hắn đày đọa thân thể mình, loáng thoáng nhìn thấy bóng Nguyên đang lấp ló ngoài cửa, ánh mắt có chút bất tiện.
- Lão đại, có chuyện gấp.
Nguyên e dè một hồi, rồi cất tiếng.
Trần Dương Thần khẽ nhăn mày lại, nhìn người con gái thảm thương dưới thân, hắn còn chưa chơi đùa đủ mà.
- Đợi tôi ở phòng sách.
Vẫn là cái giọng đầy ngông cuồng, đứng dậy khoác chiếc áo ngủ rồi khẽ hôn lên trán cô, bàn tay to lớn tháo chiếc dây thừng ra.
- Ngủ ngon, vợ yêu.
Trần Dương Thần âu yếm rồi nhanh chóng bước ra ngoài, Hạ Quyên Quyên nhìn đôi tay hằn vết đỏ do chiếc dây thừng gây ra, nước mắt lại rơi xuống, cô khóc không phải vì đau, mà vì thấy có lỗi với ba mẹ...cô thấy mình chẳng khác gì gái điếm...bị buộc phải lên giường với kẻ giết chết ba mẹ mình.
Mồ họ còn chưa xanh mà cô làm ra cái hành động khinh bỉ này, liệu cô xuống dưới đó họ có còn tha thứ cho cô.
Hạ Quyên Quyên đau đớn co ro ôm chặt lại đôi chân, nhìn ngắm căn phòng tráng lệ bằng một đôi mắt vô hồn.