Hàng nước mắt chảy dài pha trong đó là sự sợ hãi tột cùng.
Hạ Phong Diệp kéo mạnh cô ra khỏi cái tủ quần áo chật chội kia.
Hắn mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán nàng, gạt giọt nước mắt kia đi, ôn tồn nói.
- Đừng sợ, anh ở đây.
Giọng nói vô cùng rùng rợn cứ mãi vang vọng trong tâm trí cô. Cô sợ hãi bịt thật chặt đôi tai lại.
"Thần ơi, cứu em với!"
- Quyên Quyên, mở mắt ra nhìn anh.
Cô tịt mắt lắc đầu lia lịa, hàng nước mắt không ngừng chảy.
- Quyên Quyên, đêm nay anh sẽ nhẹ thôi, em đừng như vậy nữa được không? Anh đau lắm, ngay chỗ này này, em có bao giờ từng cảm nhận nó thử một lần chưa?
- Không! Anh điên rồi! Mau buông em ra trước khi mọi việc đi quá xa.
- Quyên Quyên!
Hạ Phong Diệp hét lên. Đôi mắt nổi đầy tia gân màu đỏ.
- Anh...
- Quyên Quyên, anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng...
- Em biết là anh rất yêu thương em mà phải không? Nhất định sẽ không làm hại đến em phải không? Anh à...đừng như vậy nữa, ba mẹ sẽ không yên tâm nơi chín suối được đâu...
-...
- Anh...em là em của anh mà...anh ơi...hu... hu... hu
Hạ Quyên Quyên gật đầu liên tục, ánh mắt vô cùng chân thực.
- Đúng, em yêu anh ấy, rất yêu, xin anh tha cho em...
Hạ Phong Diệp đen sầm gương mặt lại, khoé môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
- Hừm...vậy thì lại càng không...đêm nay anh sẽ không nương tay đâu, người phụ nữ của anh...
....
Hạ Phong Diệp ném mạnh cô lên chiếc giường, ánh mắt thèm thuồng liếc nhìn một loạt từ trên xuống dưới, cơ thể của tiểu mĩ nhân này quả thực rất mê người, chả trách tên Trần Dương Thần kia ngày đêm sủng ái nàng.
- Đồ khốn!
Hạ Quyên Quyên hét toáng lên, đôi chân liên tục lùi về phía sau cho đến khi đụng trúng mép giường, cô rùng mình lấy tay che thân.
- Mặc kệ em gọi anh như thế nào? Điều đó anh không quan tâm, điều anh muốn nhất bây giờ đó chính là...được ân ái cùng em...Quyên Quyên à...
Hạ Phong Diệp như mãnh thú tiến lại gần con mồi không chút do dự.
Hắn nhào tới, như "chó nhào tới cục xương" ngấu nghiến gặm nó.
- Á! Buông tôi ra... Đừng...đừng mà...
Cô khó chịu đẩy mạnh hắn ra nhưng bất thành, hắn liên tục hôn lên cổ cô một cách mạnh bạo, đôi tay tham lam vờn xuống chiếc lưng trắng nõn nà. Cô đập mạnh vào lưng hắn, đôi chân dài không ngừng đạp mạnh.
Nhưng mà như vậy chỉ làm hắn thêm kích thích thôi. Vật nam tính đã cương cứng lên lúc nào không hay, hắn mỉm cười, cảm nhận chân cô đang không ngừng chà xát nó, khiến hắn rất hài lòng...
- Không! Buông tôi ra.
-....
- Không! Thần! Anh ở đâu?
Cô hét to lên, trái tim như sắp vụn vỡ, tấm thân này sẽ không còn trong sạch khi đứng trước mặt anh nữa, sẽ không còn đủ tư cách để nhìn anh nữa...
Hạ Quyên Quyên như sắp không khống chế nổi nữa rồi, cô quá yếu, nếu như...nếu như ông trời ban cho cô thêm sức mạnh thì tốt biết mấy...như vậy...cô có thể thoát khỏi nơi đây rồi...
Cô mệt rồi... không còn sức nữa...đôi chân cũng không còn đạp mạnh như trước nữa...
Em xin lỗi, nhưng mà em nghĩ...đã đến lúc mình đi gặp ba mẹ rồi...
Cô ngất lịm đi, phía khoé môi có chảy một dòng máu...
...
Đoànggggggg!
Tiếng súng vang khắp trời, như mãnh hổ kiêu ngạo hùng hồn nhưng cũng không kém phần bá đạo.
Phạch....phạch...phạch....
Một chiếc trực thăng đen tuyền như con cá kình lao ra từ màn đêm tối.
Một dáng người cao lớn, gương mặt vô cùng tức giận lao vào tấm cửa kính trông cực ngầu.
Hắn mặt ngầu ra lệnh.
- Phá kính!
Rầm.
Tấm cửa kính vỡ tung té, những mảnh vỡ trong suốt làm nền cho Trần Dương Thần ngạo mạn nhảy từ trực thăng vào, hắn nhếch môi, chuyện này đối với hắn chẳng là gì cả.
Gương mặt lãnh huyết nhìn tên đàn ông đang đè lên người con gái của hắn, lòng hắn lại nổi lên tia hờn ghen. Nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại, chỉa súng nhắm thẳng vào đầu Hạ Phong Diệp.
- Hay lắm, Trần Dương Thần cuối cùng mày cũng mò tới được đây, khá lắm.
Hạ Phong Diệp vỗ tay hân hoan đón chào vị khách không mời mà đến.
- Câm cái miệng chó mày lại, hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày.
Hạ Phong Diệp mỉm cười, hắn biết Trần Dương Thần đâu chỉ nổi cái danh, tia bắn của hắn chỉ có trúng chứ không có lệch, hắn đã được huấn luyện từ tấm bé nên độ bắn chuẩn không ai có thể sánh bằng hắn, ngay cả thủ hạ thân tín của hắn - Nguyên.
Có câu " Quân tử trả thù mười năm chưa muộn", hôm nay hắn lùi một bước, ắt tương lai sẽ tiến vạn bước...
Nếu muốn thoát khỏi cảnh này, chỉ còn một cách...
Vừa dứt lời, một màn bom khói lan khắp căn phòng, Trần Dương Thần vẫn rất bình tĩnh xử lí chỉ có điều...
Đoàng...đoàng... đoàng...
Hạ Phong Diệp quá ranh mãnh, đã kịp thoát cái mạng chó của hắn.
Đoạn tính đuổi theo nhưng tầm mắt lại dừng trên người cô, hắn tá hỏa giật mình, một dòng máu tươi chảy dài trên miệng cô.
Hắn run rẩy lập tức bế cô lên rồi chạy lên chiếc trực thăng một cách chuyên nghiệp.
- Đến bệnh viện, ngay lập tức!
Hắn hung dữ ra lệnh, đôi mắt không rời cô dù chỉ là nửa khắc, lần đầu tiên hắn có cảm giác hoảng sợ như thế này.
- Không được, tiểu Quyên, em không thể có mệnh hệ gì được...
Hắn đau đớn hôn nhẹ lên môi cô, liếm sạch chỗ máu, cô mơ màng mở mắt.
Bóng hình người con trai đó, sao mà quen thuộc quá vậy, không phải chắc là cô đang nhìn lầm thôi, đúng vậy, chỉ là ảo giác...
Hàng lệ lăn dài trên khoé mắt, chạm vào tay hắn.
Cô mỉm cười rồi chìm vào trạng thái hôn mê.
Nụ cười ấy vô cùng mãn nguyện, cô đẹp lắm, rất đẹp, chỉ là trái tim này...sao cứ mãi co thắt lại vậy...
Thật vui, ảo giác được nhìn thấy anh là em cũng mãn nguyện rồi, em yêu anh...chàng trai mà cả đời này em không thể có được...
- Không! Tiểu Quyên à! Em không được nhắm mắt, mở mắt ra nhìn anh đi, đừng mà, đừng...làm ơn...
Tại sao em lại chọn cách ngu ngốc vậy chứ...tại sao lại tự kết liễu đời mình nhanh như vậy, em không chờ anh sao... không còn yêu anh nữa hay sao...tiểu Quyên...