Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 13: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (7)



Editor: Nha Đam
Cố Sanh biết mình bơi không tốt, thực ra cô có hơi sợ nước, nhưng vì nguyên nữ chủ cũng biết bơi nên sau khi xuống nước, cô ấy nằm trên mặt nước, bơi ếch vài cái cho đỡ chán.
Cố Sanh nhìn về phía nam sinh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Ôn Thành.
Phải biết rằng, khả năng bơi ếch của nguyên nữ chủ cũng do Ôn Thành dạy.
Trong trí nhớ, nguyên nữ chủ đã "thèm muốn" thân hình của Ôn Thành từ rất lâu rồi, thiếu niên không chỉ cao lớn mà còn là điển hình vai rộng eo hẹp, tuy rằng bây giờ gầy nhưng cũng đã có cơ bụng gì đó.
Cố Sanh ẩn ẩn ánh mắt thèm thuồng, muốn trộm ngắm vài lần.
Lúc này, Cố Sanh đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị ai đó nắm lấy, cô giật mình, chưa kịp hét lên thì đã có người kéo cô xuống nước, cô chỉ là một đứa từ trước đến nay chỉ biết bơi ếch và hoàn toàn không biết lặn.
Đang giãy dụa thì bàn tay trên mắt cá chân đã buông ra, Cố Sanh nhắm mắt lại không nghe thấy tiếng nước bên dưới nữa, chỉ cảm thấy có người đang ôm eo đưa cô vào bờ.
Toàn bộ quá trình quá kinh hãi, nhưng chỉ trong vòng mười nhịp thở, Cố Sanh đã bị nhân sinh đẩy lên bờ, cô đang nằm ở bên thành hồ bơi, đột nhiên có một trận nôn khan, vừa uống nước ở dưới hồ nên muốn nôn khan ra ngoài.
Lý Thấm và những người khác vội vàng chạy tới, hỏi: "Sanh Sanh, tại sao bạn nôn khan?"
Cố Sanh: "Dưới nước ... có cái gì đó!"
Mọi người đều nhìn về phía hồ bơi và thật tình cờ, họ thấy Chương Văn Hào trồi lên khỏi mặt nước. "Thắt lưng của tôi ... đĩa đệm thắt lưng bị thoát vị!"
Chương Văn Hào hú lên.
Vừa rồi anh muốn bắt lấy Cố Sanh thì vào thời khắc mấu chốt có người đá mạnh vào eo anh, mặc dù mình bơi rất giỏi nhưng anh hoàn toàn không nhìn thấy mặt người đó.
Thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng là một bệnh lý còn rất xa lạ đối với lứa tuổi thanh thiếu niên.
Chương Văn Hào thường thích hài hước, sau khi bị anh trêu đùa nhiều lên đều không ai tin điều đó.
Mọi người cũng thấy vừa rồi Cố Sanh dường như bị kéo xuống nước, mặc dù đã lên bờ nhưng tình hình cũng không tốt lắm.
Cho rằng Chương Văn Hào bị Cố Sanh vứt bỏ, những người như anh ta chắc chắn sẽ trả đũa ngay khi có cơ hội. Hơn nữa lại là địa bàn của nữ sinh, tất nhiên sẽ không ai tin lời anh ta nói.
Ngay giữa một đám con gái, Lương Hạo xông ra, "Tại sao? Điều này rất không phù hợp khoa học. Chưa ai từng bị bong gân eo sau khi bơi."
Đéo mẹ mày không khoa học!
Chương Văn Hào thầm nguyền rủa trong lòng.
Lương Hạo tính tình nổi tiếng tốt, nhiệt tình quan tâm đến các bạn cùng lớp, đặc biệt là các bạn nữ, quả thực là bạn của các cô gái.
Vì vậy, anh đột nhiên xuất hiện ở khu vực nữ sinh, và không ai cảm thấy điều đó là lạ.
Chương Văn Hào vươn tay cầu cứu Lương Hạo.
Lương Hạo bất động thanh sắc.
Thực ra, Chương Văn Hào căn bản không lặn xuống. Chương Văn Hào gần đây luôn gây rắc rối cho Cố Sanh. Lương Hạo đã phát huy hết trí tưởng tượng của học bá để tạo ra một cảnh yêu hận tình thù. Anh vốn dĩ muốn đưa tay ra để cứu Chương Văn Hào ., Nhưng đột nhiên rút lại, "Lực nổi có tác dụng, không thể chết đuối."
Chương Văn Hào sắp ói ra máu rồi, tên mọt sách này mấy ngày nay tao đã làm gì mày mà mày mà khiến mày chán ghét như vậy, không chết đuối được nhưng lại bị đau thắt lưng và gãy thắt lưng, về sau còn có thể quật khởi không?
Chương Văn Hào: "Mày mau lại đây cho Lão tử!"
Lương Hạo: "Không, tôi sẽ không qua, cậu từ bỏ đi."
Chương Văn Hào: "..." Không, hình như có gì đó không ổn.
Chương Văn Hào nghiến răng định lao vào đánh tên mọt sách, nhưng chỉ cần cử động nhẹ, lưng dưới của anh đột nhiên đau âm ỉ, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cuộc sống khó khăn như vậy.
Khi nhìn thấy điều này, huấn luyện viên nhận thấy khuôn mặt của Chương Văn Hào có vẻ hơi xấu xí, nhà họ Chương rất có thế lực ở Nam Thành, Chương Văn Hào cũng là đứa con trai duy nhất trong ba thế hệ, huấn luyện viên xuống nước ôm Chương Văn Hào .
Là kiểu ôm công chúa.
Chương Văn Hào nghĩ rằng mình đã được cứu vào khoảnh khắc trước đó, nhưng giây tiếp theo, anh ấy cảm thấy cái nhìn kỳ lạ từ các bạn học của mình, và đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dù sao anh cũng cao gần 1,8m, nam huấn luyện viên có thể không cao bằng anh, giờ lại bị huấn luyện viên ôm thế này ...
Sự xấu hổ xuất hiện ngay lập tức.
Nhưng anh không thể di chuyển, anh không thể cử động một chút nào!
Nếu để anh phát hiện ra ai đã đá vào eo mình, anh phải trả đũa lại!
Eo của một người đàn ông có thể đá vào sao?!
Có thể sao?!
Buổi học bơi kết thúc sớm, Cố Sanh nôn mửa rất lâu, nhưng trong dạ dày vẫn cảm thấy có cái gì đó ô uế, cả người đều bị mắc kẹt, mấy đứa nhỏ bây giờ thật là nghịch ngợm. Tám phần chính là do Chương Văn Hào cố tình kéo cô xuống nước, nhưng chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Cô nhớ rằng có ai đó đang giữ cô lại, và bàn tay của người đó cong chạm vào ...
Cố Sanh cúi đầu nhìn bộ ngực không thấp không kém của mình, ma xui quỷ khiến nhìn về chỗ của nam sinh, cuối cùng cũng thấy thiếu niên đứng bên bể bơi, hạc trong bầy gà.
Ở khoảng cách hàng chục mét, thiếu niên và cô nhìn nhau.
OMG, còn có dáng người này tồn tại à!
Eo thon, chân dài, trông thật quyến rũ, tóc anh ướt đẫm, chắc là vừa nãy anh xuống nước.
Chẳng lẽ là Ôn Thành?
Cố Sanh cười với anh, hai lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra, Ôn Thành có chút giật mình, anh không thích cô mặc áo tắm xuất hiện trước đám đông, sau này cũng không cho phép cô làm như vậy!
Ngay sau khi lớp học bơi kết thúc, lãnh đạo trường Tứ Trung nhận được đơn trình báo điện tử về việc một nam sinh đã tranh thủ vươn móng heo ra với bạn nữ trong khi học bơi.
Lãnh đạo nhà trường là những người sợ phiền phức nếu chuyện này xảy ra sẽ lọt vào tai giới truyền thông, phút chốc liền lên đầu trang báo.
Điều đáng sợ là giáo viên tin học ở trường cấp 4 không thể tìm ra đối phương là ai, có thể thấy đôi phương hoàn toàn không phải là học sinh, và rất có thể đó là một chuyên gia hacker.
Trong vòng nửa tiếng sau khi lớp học bơi kết thúc, hiệu trưởng đã ra quyết định, lớp thể dục sẽ hủy môn bơi và chuyển trực tiếp sang môn cầu lông mà không có bất kỳ yếu tố bạo lực nào.
...
Cố Sanh đi thay quần áo thì có người gọi lại.
Người đến là Ôn Thành, lúc này thiếu niên đã thay lại áo sơ mi trắng, vừa đeo kính gọng vàng vào thì lập tức thêm phần kiêng dè, mặc quần bò xanh, đi giày thể thao trắng không tì vết. Một tay để túi quần của mình, tay kia anh đưa cho Cố Sanh một chiếc thẻ.
Đó là thẻ ăn của trường Tứ Trung.
Trước khi Cố Sanh có thời gian để hỏi xem việc xảy ra ngày hôm nay có phải anh làm hay không, thiếu niên đã nhét tấm thẻ vào tay cô.
Cố Sanh: "Điều này có nghĩa là gì?"
Ôn Thành: "Hôm nay anh bắt đầu dùng thẻ này để ăn cơm. Tiền tiêu vặt đã được chuyển đến Alipay của em. Chỉ cần em không mua quá nhiều đồ xa xỉ, cơ bản là đủ cho em dùng. Sau này tùy vào biểu hiện của em, anh sẽ từ từ cho em thêm tiền."
Cố Sanh choáng váng.
Thiếu niên nói muốn thử nuôi cô, hiện tại liền chính thức nuôi cô rồi sao?
Cô ngây người nhìn thiếu niên, cảm thấy không sao tả xiết, tóc Cố Sanh vừa mới sấy khô, tóc dày mượt mà, tùy tiện dùng tay là có thể duỗi thẳng, Ôn Thành vươn tay nắm lấy đầu cô hai lần, ánh mắt sủng ái. Nó giống như việc chạm vào một con vật cưng mà anh ấy nuôi vậy, "Nuôi người phụ nữ của mình là trách nhiệm của một người đàn ông."
Cái gì mà đàn ông, vai phản diện thật là trưởng thành sớm!
Cố Sanh: "... Mẹ nó! Hệ thống, tôi cảm thấy được tôi bị nhân vật phản diện bao dưỡng, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Đây là chuyện gì đang xảy ra?"
Hệ thống: "Tôi ngửi thấy mùi vị chua của tình yêu."
Lý Thấm và Tuyết Lị lần lượt bước ra khỏi phòng thay đồ, Ôn Thành liếc nhìn Cố Sanh lần cuối rồi quay lưng bước đi, ngay cả bóng lưng cũng cao như tùng, thật đẹp trai.
Cố Sanh cầm tấm thẻ trên tay, mỉm cười.
"Sanh Sanh, cậu đang cười cái gì vậy?"
"Hôm nay cậu nôn mấy lần, bây giờ khá hơn chưa?"
Người được sủng ái thật sự có thể kiêu ngạo đến cực điểm, Cố Sanh cười ha ha vài tiếng, "Tớ không sao, tớ không sao, tớ hôm nay muốn huyết tẩy cả căng tin!"
Lý Thấm, Tuyết Lị, "..."
Trước đây, Cố Sanh ghét nhất là ăn ở căng tin, nhưng trường Tứ Trung có một quy định cứng nhắc là trường học phải được đóng cửa hoàn toàn trước khi kết thúc tiết học buổi tối, và không thể ăn ở ngoài.
Đồ ăn ở trường Tứ Trung nổi tiếng là ngon.
Giờ học thể dục kết thúc sớm, nhiều tiết học còn chưa kết thúc nên nhà ăn buổi trưa cũng không có mấy người.
Khi Cố Sanh đến, một số thiếu niên đang ở phía trước, khi họ nhìn thấy Cố Sanh, họ không thể không nhường đường cho cô ấy.
Cái danh tiểu tiên nữ cáu kỉnh không phải là để không , dù bây giờ Cố Sanh đã thay đổi, nhưng những thiếu niên thiếu nữ bị cô áp bức bấy lâu nay vẫn chưa thoát ra được thói quen này và từng người một bày ra tư thế "Mời ngài, Lão đại ".
Đồng thời, thiếu niên thiếu nữ đó cũng muốn biết tiểu tiên nữ cáu kỉnh thích ăn cái gì mỗi ngày, kiêu ngạo độc đoán mà vẫn đáng yêu như vậy, đơn giản là không hợp tình hợp lý.
Cố Sanh: "Sườn heo chua ngọt, bắp cải chua cay, thịt heo chua Tương Tây, và một cốc nước ô mai."
Các thiếu niên thiếu nữ: "..." Tiểu tiên nữ thật là thích ăn đồ chua, cảm thấy rằng ăn đồ chua có thể làm cho bạn đẹp, và có thể nó cũng cải thiện chỉ số IQ.
Thanh thiếu niên: "Sườn heo chua ngọt, bắp cải chua cay, thịt heo chua Tương Tây, và một cốc nước ô mai."
Cố Nhiễm đang giảm cân, vốn dĩ trưa nay chỉ định uống một cốc nước ô mai, nhưng nhìn thấy đám bạn học xếp hàng bên cạnh, vài phần nước cô mai còn sót lại đều phải ra đi rồi, Cố Nhiễm gần như thở không ra hơi.
Dì múc cơm: "... Bạn học, còn cần gì nữa không? Không còn đồ chua nữa, vẫn còn rất nhiều đồ cay."
Cố Nhiễm: "..."
Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng khai giảng chưa được bao lâu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, vì giá trị hào quang của nữ chủ giảm xuống nên khuôn mặt của Cố Nhiễm bắt đầu lộ ra. May mắn thay, cô cướp đi giá trị hào quang của Cố Sanh trong quá khứ mười năm nay cũng kiếm được không ít điểm, liền đổi điểm lấy hiện vật tẩy mụn, tuy rằng bảo vệ mặt mũi, nhưng vẫn là không dám ăn bừa bãi.
Nên trưa hôm nay mình mới gọi món bắp cải xào.
Vương Hiểu Linh: "Nhiễm Nhiễm, cô giảm cân thật đấy à. Tớ còn nghĩ cậu không cần giảm cân. Hiện tại cô cao như vậy mà thân hình cũng vừa phải. Gầy quá trông teo tóp lại khó coi." Nói như vậy thôi nhưng từ khi phát hiện ra Cố Nhiễm đã tăng cân, trong lòng cô âm thầm vui vè.
Cố Nhiễm: "Tớ không giảm cân, chỉ là không có cảm giác thèm ăn." Cô cao gần 1,7m nên đương nhiên không cần giảm cân.
Vương Hiểu Linh cái hay không nói, nói cái dở, "Nhiễm Nhiễm, hôm nay sắc mặt của cậu hơi xấu. Dì cả tới, vậy tốt hơn hết là ăn đồ bổ dưỡng vào."
Cố Nhiễm lo lắng về giá trị hào quang của nữ chủ, khi nghe thấy điều này, cô lập tức bị sốc và nhanh chóng lấy gương trang điểm ra soi gương.
Tuy vẫn rất đẹp nhưng quả thực là hơi hốc hác.
Tiểu A: "Ký chủ, hiện tại chỉ còn lại 25% giá trị hào quang nữ chủ. Nữ chủ càng nổi tiếng thì giá trị hào quang càng cao, theo đó, cô sẽ dần dần khôi phục trạng thái ban đầu cảu nữ xứng."
Cố Nhiễm cất chiếc gương nhỏ đi, cô biết mình không thể chậm trễ được nữa.
Cô phải hủy hoại Cố Sanh!
Vương Hiểu Linh liếc nhìn Cố Sanh bên cạnh, nhìn Cố Sanh giống như bị các vì sao giữ chặt, cô cũng ghen tị, "Nhiễm Nhiễm, chị gái cậu hình như thích ăn đồ chua, hôm nay tớ nhìn thấy cô ấy nôn bên bể bơi."
Cố Nhiễm giật mình.
Cố Sanh chắn chắn không có mối quan hệ thân thiết với nhân vật phản diện, nếu không giá trị hào quang của nữ chủ cô ta sẽ trở lại.
Vương Hiểu Linh cái miệng rộng, cái gì cũng nói.
Cố Nhiễm nghĩ ra một kế, cô muốn hủy hoại danh tiếng của Cố Sanh và khiến mọi người phỉ nhổ cô ta.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Huống chi, Cố Sanh vẫn là kẻ thù không đội trời chung của cô.
Chỉ nếu Cố Sanh bị hủy hoại, cô mới có thể thế chỗ và trở thành nữ chủ của thế giới này!
Cố Nhiễm: "Này, có một số chuyện không nói được, chị gái tớ... có lẽ chị ấy sẽ phải nghỉ dài hạn."
Vương Hiểu Linh ngửi thấy mùi đàm tiếu, "Nhiễm Nhiễm, cậu có ý tứ gì? Học kỳ này Cố Sanh tuyên bố nhất định sẽ vào top 10 mà ."
Khi Cố Nhiễm nghĩ đến việc Cố Sanh đột ngột vượt lên phía trước, cô càng tức giận hơn, bao năm qua mẹ con cô đã cố tình đẩy Cố Sanh vào đường cùng, cô ta gần như bị bỏ rơi, làm sao có thể phản công lại được!
Cố Nhiễm không chịu nổi nữa tiếp tục tung tin đồn, "Lần trước Giang Nam bị đánh vào bệnh viện, không phải đều là do Cố Sanh và Giang Nam sao, con cũng có rồi, cũng khó trách Ôn Thành đánh người như vậy."
Vương Hiểu Linh nhìn trái nhìn phải, lập tức há to miệng, "Không sai, Cố Sanh lớn như vậy, cũng quá táo bạo! Nhưng mà, cô ấy có nhiều bạn trai như vậy, khẳng định là không có tự ái."
...
Các lớp học bắt đầu vào lúc hai giờ chiều. Mỗi lớp học ở trường Tứ Trung đều có một phòng chờ đặc biệt. Cố Sanh ngồi một lúc rồi bắt đầu vào lớp.
Trên đường đến lớp, Cố Sanh thấy có nhiều người đang nhìn trộm mình, họ có vẻ xì xào bàn tán.
Quá được hoan nghênh?!
Cô phớt lờ nó và đến lớp trước khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên.
Các bạn trong lớp đều đồng loạt nhìn cô, hết nhìn rồi lên lại nhìn xuống, Cố Sanh liếc nhìn xung quanh phát hiện Ôn Thành không có trong lớp, Lương Hạo ngẩng cổ lên, ước gì có thể nhìn thấy một lỗ hổng trên người cô, anh ta có chút ủy khuất, còn có chút phẫn nộ trong đó.
Cố Sanh: "..." Ý gì vậy?
Lý Thấm lúc này mới nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Mấy điều đấy đều là bịa đặt!"
Tuyết Lị: "Đúng! Nhất định ghen tị với Cố Sanh của chúng tôi!"
Vương Hiểu Linh và Cố Nhiễm nhìn nhau, cô luôn coi Cố Nhiễm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trước khi Cố Sanh phản công, cô vẫn có chút nổi tiếng trong trường Tứ Trung. Nhưng bây giờ các diễn đàn buôn chuyện của trường đều là tin tức của Cố Sanh, khiến Vương Hiểu Linh cũng rất ghen ghét.
Vương Hiểu Linh chế nhạo, "Có người dám làm mà cũng không dám nhận, bụng cũng lớn rồi, còn giả bộ gì nữa!"
Hệ thống thiểu năng lên mạng, "Ký chủ, báo cho cô một tin tức xấu. Nữ xứng kia đã ra tay công kích cô. Lần này là bôi nhọ thanh danh của cô. Hôm nay nhất định phải bảo vệ được thanh danh trước khi tan học, cô sẽ được thưởng 50 điểm sau khi nhiệm vụ được hoàn thành. "
Cố Sanh: "Thật cao! Mấy cái nhiệm vụ như vậu còn mấy cái nữa!"
Hệ thống: "Này, đáng thương ký chủ, cô thật là ngốc, có thể vui mừng như vậy bị vu oan là ăn cơm trước kẻng."
Cố Sanh: "..." Mẹ nó!
Không lâu sau, Cố Sanh biết được chuyện này từ một vài người bạn tốt, cô mở diễn đàn của trường ra, toàn là chuyện cô ăn cơm trước kẻng, mà cha đứa bé không phải ai khác, lúc trước bị Ôn Thành đánh đến nhập viện,Giang Nam.
Cố Sanh bước lên bục ginagr với khuôn mặt nhỏ xinh đầy quật cường, như thể giây tiếp theo liền bạo phát.
"Là hoa khôi của lớp, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ giữ gìn hình ảnh của lớp, thấy rằng có kẻ cố tình bôi nhọ thanh danh và vu khống sau lưng tôi, tôi cảm thấy phải chống trả bằng tất cả sức lực của mình. Chờ đến khi tôi điều tra người đó là ai, tôi sẽ đánh nó gần chết thì thôi, các bạn có đồng ý không? "
Cố Nhiễm: "..."
Vương Hiểu Linh: "..."
Lương Hạo vẫn rất đau lòng, nghe được lời của Cố Sanh, dẫn đầu nói: "Đồng ý! Hỗ trợ!"
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên khắp lớp học.
"Đúng vậy! Hoa khôi của chúng ta không thể cứ bị người phá hỏng thanh danh như thế này được."
"Bất quá, thật sự không biết kẻ nào nhẫn tâm như vậy, ngay cả một tiểu tiên tử như hoa khôi lớp chúng ta cũng muốn ức hiếp, còn có phải là người hay không?!"
Ai đó đã giơ tay và nói, "Cố Sanh, tôi nghe Quý Bình từ lớp bên cạnh nói với tớ về điều này. Cậu ta cũng đăng tin trên diễn đàn. Tớ nghĩ cậu có thể bắt đầu với cậu ta!"
Bạn học A: "Đừng sợ Cố Sanh, có chúng tớ ở đây, mọi người nhất định sẽ ủng hộ cậu!"
Bạn học B: "Báo cáo! Tớ vừa nhìn thấy Quý Bình vào WC nam ở tầng 5, cậu ta còn chưa đi ra!"
Cố Sanh: "Vì sự đoàn kết của mọi người, tớ sẽ không để mọi người thất vọng."
Chỉ là lúc này Ôn Thành không có ở bên cạnh cô, Cố Sanh cảm thấy hơi buồn và thất vọng không thể giải thích được.
Cô trực tiếp rời khỏi lớp học, và có người ở sau lưng cô hỏi: "Cố Sanh, cậu đi đâu vậy?"
Một giọng nói trong trẻo và kích động truyền đến, "WC nam!"
Bạn cùng lớp A: "Oa! Hoa khôi lớp ta thật tuyệt!"
Bạn học B: "Tớ là fan!"
5 phút sau ......
Bạn học C: "Mẹ nó! Hoa khôi lớp ta kéo Quý Bình ra khỏi WC nam. Quần lót của Quý Bình còn chưa mặc xong. Bên trong là quần lót hình Người Nhện. Mau ghi hình phát trực tiếp đi. Chắc chắn sẽ sớm lên top diễn đàn!"
Quý Bình là một chàng trai có chiều cao hơn 1,7m, nhưng Cố Sanh chỉ dùng điểm của mình để chuộc một bàn tay vàng lớn, vì vậy đối phó với một thiếu niên xấu tính như vậy vẫn là dư dả.
Cố Sanh không sợ sự việc lớn xảy ra, trực tiếp gọi Quý Bình lên phòng phát sóng, cầm micro lên và giải thích tình hình chung cho giáo viên và học sinh của trường.
"Các giáo viên và các bạn học của trường Tứ Trung. Chúc tmọi người một buổi chiều tốt lành, tôi là Cố Sanh. Là một học sinh tích cực, bây giờ tôi rất buồn. Trường Tứ Trung của chúng tanằm trong top đầu ở Nam Thành về trình độ giáo viên và điều kiện quản lý của trường, nhưng một số học sinh không chỉ không xứng với quốc gia, không xứng với cha mẹ, còn không xứng với giáo viên nhà trường và công lý
Toàn thể giáo viên và học sinh: "(⊙o⊙) ..."
Quý Bình gục đầu xuống bàn: "..."
Còn có hai sinh viên trong phòng phát thanh đang định phát thanh trong khuôn viên trường, nhìn thấy thì không ai dám làm phiền.
Cố Sanh nói tiếp: "Điều khiến tôi đau khổ hơn cả là một số bạn thật đáng khinh bỉ. Để chèn ép bạn học, lại vu khống và tung tin đồn thất thiệt, chuyện gì cũng có thể làm được. Hôm nay tôi sẽ vạch mặt một bạn học không chính trực."
Vừa nói xong, Cố Sanh giả vờ tắt âm thanh và nói với hai bạn cùng lớp trong phòng phát thanh: "Đóng cửa lại đi! Tôi muốn điều tra vụ án!"
Tất nhiên, hai người bạn học này cũng biết chuyện Cố Sanh ăn cơm trước kẻng, nhưng nhìn Cố Sanh lao tâm khổ tứ như vậy, có thể thấy cô thực sự bị vu oan.
Loại vu khống này đơn giản quá mức tổn thương người ta, sẽ hoàn toàn hủy hoại một cô gái, huống chi là một cô gái xinh đẹp dễ thương có khát vọng như vậy.
"Tốt! Bạn học Cố, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với cậu, chúng tôi sẽ đóng cửa ngay lập tức!"
Đầu của Quý Bình bị tụ huyết, anh luôn cảm thấy rằng Cố Sanh sẽ đóng cửa và đánh chó, và anh chính là con chó.
Ngay sau khi cánh cửa phòng phát sóng đóng lại, Cố Sanh nói, "Quý Bình! Cậu có biết rằng nếu tin đồn đạt đến một phạm vi nhất định, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý không?"
Quý Bình không sợ Cố Sanh, nhưng sau khi bị kéo suốt từ nhà vệ sinh đến phòng phát sóng, Quý Bình đã hoàn toàn vả vào mặt mình.
Tiểu tiên nữ bạo lực, cô ấy là thuốc nổ đi dạo, anh không thể trêu chọc được, lần này thật quá thất sách.
Và tất nhiên anh ta biết hậu quả của việc tung tin đồn.
Một khi cả trường biết rằng anh đã làm điều này, anh trở về sẽ bị cha mình đánh chết.
Quý Bình đã cân nhắc kỹ càng, điều quan trọng hơn là chọn cách tự cứu bản thân mình, "Cái kia, Cố Sanh, tôi nói! Tôi nói hết không được sao!"
Cố Sanh liếc nhìn vào micro và cố ý tăng giọng phát thanh, nếu đối phương muốn hủy hoại cô nên cô chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Cố Sanh: "Nói tiếp đi, chỉ cần cậu chỉ tra người nào đứng sau lưng, Cố Sanh, tôi không phải người keo kiệt, sẽ không trực tiếp chặt tay chân của cậu."
Quý Bình muốn khóc, trước đây anh chưa từng đối phó với Cố Sanh, anh nên tin lời của những tiền bối đó, Cố Sanh thực sự là một tiểu tiên nữ khó tính.
Quý Bình vội nói: "Thực sự không thể trách tôi về sự cố này. Tôi chỉ lấy tiền của người khác. Bên kia yêu cầu tôi đăng sự việc của cậu lên diễn đàn, và phần thưởng là 10.000 nhân dân tệ. Gần đây tôi đã cá độ nên mất rất nhiều tiền, nếu bố tôi biết chuyện, ông ấy nhất định sẽ giết tôi! Tôi cũng bị cuộc sống ép buộc đến tuyệt vọng, mong lão đại bỏ qua! Lão đại tôi thật sự biết sai rồi! "
Chắc chắn là có người cố tình hãm hại cô!
Cố Sanh tiếp tục hỏi: "Ai bảo cậu tung tin đồn thất thiệt về tôi? Nếu cậu không nói rõ, tôi sẽ trực tiếp đến nhà cậu! Nói chuyện với ba cậu!"
Quý Bình: "Đừng! Tôi nói! Tôi nói! Tôi sẽ nói ngay lập tức!"
Các bạn toàn trường: "..." Lão đại ra tay liền đem Quý BÌnh hù dọa, thật là lợi hại!
Quý Bình biết rằng mọi thứ không thể được giữ được nữa. Nếu anh ta không muốn dùng tiền lấp lỗ, anh ta sẽ không bao giờ chọc tức tiểu tiên nữ cáu kỉnh này. Những người bạn trai trước của cô đều là phú nhị đại của Nam Thành, tuy rằng đã chia tay

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.