Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 16: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (10)



Editor: Nha Đam
Cố Sanh mới sẽ không thành thật làm bài thi, thừa dịp Ôn Thành chưa ra khỏi phòng tắm, cô bắt đầu nhìn quanh căn hộ.
Chắc hẳn có điều gì đó khó tả ẩn chứa trong căn hộ của một thiếu niên đang tuổi thanh xuân.
Cố Sanh bước vào phòng ngủ của Ôn Thành, cô nhìn thấy chiếc giường đôi khổng lồ trong nháy mắt ...
E hèm, Cố Sanh buộc phải kiềm chế để không suy nghĩ bậy bạ, cô mở tủ và xem xét, bên trong toàn là áo sơ mi trắng và quần jean xanh, quần áo nào cũng được xếp gọn gàng và chỉn chu. Ngoài những bộ này ra còn có vài bộ vest nữa, cộng thêm một vài chiếc cà vạt vừa mua, Cố Sanh đoán, chắc là dùng trong các dịp xã giao.
Không có gì trong tủ, Cố Sanh lại đi xem qua chiếc bàn cạnh giường, chẳng có gì trong đó ngoại trừ vài hộp thuốc cảm dự phòng.
Quá không khoa học!
Ôn Thành anh ấy vẫn còn là một thiếu niên?
Ngay cả một cô gái như cô cũng không thể chịu đựng được nữa.
Quá cấm dục sẽ sinh bệnh.
Cố Sanh tìm rất lâu cũng không tìm được gì, Ôn Thành dường như không có khuyết điểm nào trong người, dù nhìn có khó tính đến đâu cũng không thể không dính khói lửa phàm tục, Cố Sanh ngồi xuống chiếc giường đôi với một cái mông chán nản.
Lại nhìn quanh phòng ngủ, ánh mắt cô chợt rơi vào chiếc bàn trang điểm trong góc. Hơn nữa, các sản phẩm chăm sóc da được đặt trên đó đều là sản phẩm chăm sóc da của phụ nữ, thậm chí có cả nhãn hiệu giống như cô ấy thường dùng.
Huh?!
Anh ấy chắc hẳn đã đặc biệt chuẩn bị cho riêng mình.
Cố Sanh lấy hai tay che mặt, trái tim nhỏ của cô bùm bùm nhảy lên.
Nhưng vẫn hơi thất vọng.
Hệ thống: "Ký chủ, cô còn chưa tìm được thứ muốn xem, cho nên thất vọng với nhân vật phản diện?"
Cố Sanh: "Im đi!"
"Nhìn cái gì vậy?" Ôn Thành không biết khi nào từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc áo choàng tắm còn chút nước, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa, đeo kính gọng vàng, cả người lộ ra hơi thở cấm dục.
Cố Sanh liếc nhìn anh, đôi mắt từ từ rơi xuống dưới đầu gối.
Bắp chân thật dài, thẳng và chắc.
Cố Sanh mỉm cười, như thể mọi chuyện xảy ra ở Cố gia hôm nay bị cô vứt sau đầu, cô nói, "Em đang nghĩ, tối nay chúng ta ngủ như thế nào?"
Ôn Thành cầm ly sữa trong tay, đầu ngón tay hơi dùng sức một chút, bởi vì nắm chặt ly, đầu ngón tay đã trắng bệch, nhưng khi nói ra vẫn là ngây ngốc vô tội, "Nem ngủ ở phòng ngủ, anh sẽ ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. "
Nói xong, anh đi tới, một tay nắm lấy cổ tay Cố Sanh, đưa cô ra ngoài, "Em không được phép ngủ cho đến khi làm xong bài thi."
Cố Sanh bị ép vào bàn học, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Thành với vẻ mặt không tin nổi, tại sao anh vẫn nghĩ đến bài kiểm tra khi cô là một tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy tới cửa?
"Tại sao?" Cố Sanh thực sự tức giận, cô không thích học chút nào.
Ôn Thành ngồi xuống bên cạnh cô, đặt sữa trước mặt Cố Sanh rồi thản nhiên bật máy tính lên, như thể anh không có ý định chăm sóc cô. Nghĩ đến việc bây giờ Cố Sanh đang mặc quần áo của mình, còn không có thứ gì ở trong người cô, Ôn Thành chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp.
Cố Sanh không nhận được câu trả lời, vì vậy liền đổi chủ đề và dành một đêm dài để làm bài, như vậy thực sự được chứ?
"Ôn Thành, anh cái gì cũng biết tại sao lại còn đi học. Nếu em là anh, em nhất định sẽ bỏ học." Cố Sanh nói thật.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào số hiệu khác nhau trên máy tính mà không cần nheo mắt, anh là một thiên tài, từ nhỏ việc học đã không cần thầy dạy.
Nhưng luôn có chút cao lãnh.
"Vì em." Anh nhẹ nhàng nói, như thể lời nói đó không liên quan.
Cố Sanh lại hỏi: "Tại sao?" Đi học hàng ngày là để tiện theo dõi cô sao? Xét cho cùng, nguyên nữ chủ từ trước đến nay chưa bao giờ là một ngọn đèn cạn dầu.
Tay Ôn Thành dừng một chút, anh nhắc nhở: "Uống sữa đi, cho lớn."
Còn có thể vì cái gì?
Cô là tiểu cô nương mà anh muốn bảo vệ, là người con gái tốt nhất trên thế giới này, đương nhiên không thể không học hành, không chỉ phải đến trường đúng giờ, còn phải được nhận vào một trường đại học hạng nhất đó. Không thể có điều gì hối tiếc trong cuộc đời của cô. Cô phải có tất cả mọi thứ tốt nhất, kể cả hồi ức thanh xuân.
Nhưng cô luôn không nghe lời, không ai có thể ép cô làm những việc mình không thích nên Ôn Thành đành phải làm theo cô.
Vốn dĩ, anh đã sớm có thể nhảy lớp, nhưng vì theo Cố Sanh, anh vẫn luôn từng bước nỗ lực.
Cố Sanh: "..."
Ngại cô lùn sao?! Cố Sanh uống sữa một cách rầu rĩ, mùi vị có vẻ giống với đồ uống thường ngày của cô, cô cảm thấy khó hiểu, tại sao Ôn Thành lại chắc chắn rằng cô sẽ đến căn hộ của anh?
Sau khi uống xong, Cố Sanh hỏi: "Ôn Thành, tại sao anh lại chuẩn bị những thứ em dùng ở đây?" Cô không muốn khiêm tốn nữa, người mù cũng có thể thấy rằng, đò dùng dành cho nữ trong căn nhà này đều chuẩn bị vì cô.
Ôn Thành nói: "Sớm muộn gì."
Cố Sanh: "..." Người trẻ tuổi thực sự rất khó chịu!
Cố Sanh không dám tiếp tục đề tài đó nữa, nếu trực tiếp nhảy lên giai đoạn sinh mệnh hài hòa, cô có phải là đang tích cực hợp tác không? Hay là cực kỳ tích cực?!
Cố Sanh: "Ôn Thành, bộ dáng này của anh làm em hiểu lầm đấy."
Ôn Thành quay mặt sang một bên, hai người đang ngồi cùng nhau, nhưng Ôn Thành rõ ràng cao hơn cô, Cố Sanh giống như một đứa trẻ ở bên cạnh. Hình dáng thực sự không phù hợp.
Anh ấy nói, "Chờ đến khi em đỗ trường đại học B, chúng ta liền kết hôn."
Tới rồi, tới rồi!
Cố Sanh giả vờ bình tĩnh, "Nếu em không đỗ thì sao?"
Ôn Thành nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng thay đổi, "Vậy em sẽ tiếp tục thi cho đến khi thi đỗ thì thôi."
Quá độc ác!
Cố Sanh hôm nay rất mệt, đầu tiên là trong tiết bơi lội bị Chương Văn Hào kéo xuống nước, buổi chiều đấu với bạch liên, buổi tối tranh chấp với Cố Trường Phong, cô nhìn phương trình quen thuộc trên bài thi, ngủ quên lúc nào không biết.
Ôn Thành mới chỉ làm việc được mười phút kể từ lúc nãy.
Cố Sanh từ nhỏ đã có thói quen "ngủ trong giây lát", dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến việc ăn ngủ của cô.
Ôn Thành gác lại công việc, chăm chú nhìn cô gái nhỏ của mình.
Cô đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, rộng rãi và giản dị, lúc này cô đang ngồi trên ghế, đôi chân thon dài nghiêng 60 độ...
Ôn Thành vô tình thoáng nhìn thấy một cảnh diễm sắc đó, lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhẹ thở dài, thật sự không thể làm gì được cô.
Một khi Cố Sanh đã ngủ, thường rất khó đánh thức, Ôn Thành khép chặt đôi chân mảnh mai của cô và ôm cô nằm ngang. Cô gái đang ngủ má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng mấp máy. Cô không biết mình đã mơ thấy chuyện gì. .
Ôn Thành nghi ngờ cô cố ý nới lỏng hai cúc cổ áo, tuy còn nhỏ nhưng lại có rất nhiều mưu mô.
Sau khi đặt Cố Sanh cẩn thận xuống giường, Ôn Thành nghiêng người liếc nhìn thêm vài cái, đến lúc này anh mới dám bộc lộ tình cảm của mình với cô một cách không kiêng nể gì.
Cô gái nhỏ của anh có thể chưa bao giờ yêu anh ...
Một cảm giác cay đắng tràn ra từ khóe môi Ôn Thành, anh chồm tới cắn vài cái vào khóe môi Cố Sanh, nhưng anh vẫn không rời đi. Nhỏ giọng nói: "Em đúng là đồ tồi."
Lúc này, điện thoại di động của Cố Sanh vang lên, Ôn Thành chỉ cần một động tác liền đứng dậy, liếc nhìn điện thoại di động trên bàn đầu giường, cho thấy Cố Trường Phong đang gọi.
Ôn Thành cúp điện thoại không chút do dự.
Cố Trường Phong, ông ta không xứng đáng!
Ôn Thành lật xem, ngoài Cố Trường Phong còn có số điện thoại của nhà họ Tô, ngẫu nhiên lật qua vài lần liền nhìn thấy tên danh bạ của anh.
Dễ thương một chút ...?!
Khóe miệng Ôn Thành giật giật, ở trong mắt Cố Sanh anh rất đáng yêu sao?
Nhìn thấy trạng thái ngủ say của cô, Ôn Thành tắt điện thoại đi, cô quá mệt mỏi rồi, có chút ngáy khò khò, thanh âm không rõ ràng, Ôn Thành không thể tránh khỏi lưu luyến si mê.
Dù là Cố gia hay Tô gia, trong đêm nay cũng không thể tìm được cô.
Mặc dù Tô gia có bảo vệ Cố Sanh trong những năm này, nhưng họ đã không cố gắng hết sức.
Ôn Thành biết nếu không bị ép buộc, nhà họ Tô sẽ không thực sự nghiêm túc với Cố Trường Phong.
Anh tắt đèn, hôn lên bàn chân nhỏ của Cố Sanh trước khi rời khỏi phòng ngủ, rồi rời đi.
...
Biệt thự Cố gia .
Tô lão gia dẫn con trai đến nhà gây sự.
Mặc dù trước đó chú Chương đã báo cáo tung tích của Cố Sanh cho Tô lão gia. Nhưng khi Tô lão gia đến nơi đã định để tìm người thì không thấy ai cả.
Khi đó, Tô Thiến một vừa hai phải muốn kết hôn với Cố Trường Phong, người không có gia thế, bất chấp sự phản đối của gia đình, lão gia tử yêu thương cô như mạng sống nên đành phải đồng ý và giúp Cố Trường Phong có chỗ đứng trong làng giải trí, nhưng ai biết rằng thứ mà ông ta ủng hộ không phải là rể hiền gì cả, mà là một kẻ rất đáng khinh.
Ngoài ra, Tô Thiến thực sự chết vì bệnh tật, nhà họ Tô đã cử người đến điều tra nên nhà họ Tô không thể làm gì được Cố Trường Phong.
Hơn nữa, ông nội Tô cũng phải cân nhắc cho cháu gái của mình, cho dù có hận Cố Trường Phong, ông cũng cố gắng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, Tô lão gia hoàn toàn sai rồi, có người sinh ra đã là dã thú, thậm chí là con gái ruột của anh, ông ta có thể không chăm sóc tốt.
Tô Chiêu Sơn là con trai cả của Tô gia, cũng là cậu ruột của Cố Sanh.
Tô lão gia và cậu con trai ngồi trong phòng khách, không khí căng thẳng.
Tô Chiêu Sơn nói: "Ba, con đã sớm nói đưa A Sanh về. Ba nói rằng A Sanh cần ba. Bây giwof thì tốt rồi, con bé bị bắt nạt đến mức phải bỏ nhà đi!"
Tô Chiêu Sơn tính tình hung bạo, thấy Tô lão gia thở dài, lại nhìn Cố Trường Phong, "Hôm nay tôi phải hỏi rõ ràng, A Sanh ở Cố gia rốt cuộc có thân phận như thế nào? Chị gái tôi đưa hết tài sản cho con bé trước khi chị ấy chết. Ngôi nhà này không phải của anh! Cố Trường Phong, anh vẫn là đàn ông sao?! Nếu phải cút thì anh mới là người phải cút!"
Tô lão gia vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nếu không phải không tìm thấy Cố Sanh, có lẽ ông sẽ không đến cái nhà này gây rối.
Tuy nhiên, hôm nay đưa Tô Chiêu Sơn đến đây chính là muốn mượn chủ đề!
Nhà họ Tô không muốn chịu đựng nữa!
Cố Trường Phong đầu óc đang rất rối bời, Cố Sanh là con gái ruột của ông, ông không thể không lo lắng, chuyện của Anna và Cố Nhiễm vẫn đang kéo dài. Giờ nhìn Tô lão gia và con trai ông ấy, khó tránh khỏi sẽ nhớ đến Tô Thiển.
Người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhưng đã tự tay đánh mất.
"A Sanh chỉ nghịch ngợm thôi. Con sẽ tìm nó trở lại. Nó mất tích chưa đầy 24 giờ và sẽ không được cảnh sát chấp nhận. Con ... Con sẽ không mặc kệ A Sanh."
Cố Trường Phong cuối cùng đã nói câu cần nói.
Tô lão gia là lão cáo già, ông vẫn luôn im lặng, ông biết bao năm qua tập đoàn Cố đã gia tăng không ít tài sản, nhưng đáng tiếc là Cố Sanh vẫn chưa trưởng thành, nếu không ông đã sớm rước người về từ lâu.
Tất cả những gì đáng lẽ thuộc về con gái của ông bây giờ phải được trao cho cháu gái của ông!
Ai cũng đừng nghĩ đến việc tham gia!
Cố Sanh bướng bỉnh, độc đoán và kiêu ngạo, ở trong biệt thự của Cố gia, có thể khiến đôi cẩu nam nữ này ngột ngạt!
Chỉ là, Tô lão gia không ngờ lá gan của tiểu nha đầu này càng ngày càng lớn, dám bỏ nhà ra đi, ngay cả khi ông và chú Chương vẫn luôn liên hệ, cũng không ngờ hôm nay Cố Sanh thật sự không thấy đâu nữa.
Cố Trường Phong lại nói: "Con đã gọi điện cho từng bạn học của Cố Sanh, con cũng không biết hiện tại nó đang ở đâu. Ba, anh cả, đừng lo lắng, không có tin tức chính là tin tốt."
Tô lão gia quai hàm kích động, nếu như Cố Sanh xảy ra chuyện gì, ông sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp đứa con gái đã chết của mình, bất cẩn quá! Có vẻ như sau này không thể bỏ lại Cố Sanh được.
Tô lão gia cho Tô Chiêu Sơn một ánh mắt.
Tô Chiêu Sơn biết, mắng: "Ai là ba của anh? Ai là anh cả của anh? Gì mà không có tin tức chính là tin tốt? Cố Trường Phong, đồ cầm thú! Anh có phải con người không?!"
Tô Chiêu Sơn là người có cái mồm độc nổi tiếng trong giới "động vật ăn thịt" ở Nam Thành, mỗi khi Tô gia tổ chức đại hội hội đồng quản trị, rất nhiều cổ đông đã bị Tô Chiêu Sơn mắng mỏ.
Vì vậy, chỉ cần Tô lão gia ra ngoài gặp người mà ông ghét, ông sẽ đưa con trai đi cùng.
Hai cha con nhà họ Tô đã gây ra động tĩnh lớn, Anna biết không thể che giấu nên dẫn Cố Nhiễm xuống lầu, bà muốn nhà họ Tô biết rằng chính Cố Sanh mới là người kiêu ngạo gây họa và Cố Sanh chính là thủ phạm.
Cố Nhiễm đã rất phờ phạc, khuôn mặt thanh tú không còn trắng trẻo như trước, cô rụt rè hét lên: "Ông ngoại, chú, là cháu không ngoan, làm cho chị cháu tức giận."
Anna đã đem Cố Nhiễm xuống dưới bán đứng thì phải trả đũa mới được, nếu không bà thật sự không biết nhà họ Tô gây ra tình huống gì nữa.
Ai ngờ, Cố Nhiễm vừa dứt lời, Tô Chiêu Sơn lại nổi trận lôi đình, "Ai là ông ngoại của cô?! Ai là chú của cô?! Con gái nhà họ Tô chúng tôi không sinh ra một đứa con gái như cô! Hôm nay ở Tứ Trung xảy ra chuyện gì, tôi đã điều tra rõ ràng, cô là một đứa con gái, học cái gì không học lại học thói xấu, đúng là mẹ nào con nấy".
Tô Chiêu Sơn bắt đầu xuống tay tàn nhẫn.
Anna sắc mặt xanh mét, cô cầu cứu Cố Trường Phong, nhưng lúc này, thay vì giúp bà nói chuyện, Cố Trường Phong lại trực tiếp phớt lờ bà.
Không khí trong phòng khách quỷ dị nặng nề.
Ôn ở nơi tối tăm rốt cuộc nhịn không được, tìm một góc yên tĩnh, bí mật gọi điện cho Ôn Thành.
Điện thoại vừa kết nối, Ôn Lan liền hỏi: "Đại tiểu thư có phải ở cùng con không? Khi nào thì trở về?!"
Giọng nói nhàn nhạt của Ôn Thành truyền đến, "Cô ấy ở đây, sáng mai cô ấy sẽ trực tiếp đi học."
Ôn Lan rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy, hai người... hai người đang ở đâu?"
Ôn Thành: "Mẹ, mẹ đừng xen vào."
Ôn Lan: "Làm sao mẹ có thể không quan tâm đến chuyện lớn như vậy? Con mau trở về đi! Đừng để người khác biết đại tiểu thư ở chỗ của con, nếu không sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy."
Cả đời này Ôn Lan coi thanh danh chính là mạng sống.
Vì vậy, sau khi bị Chương Lương cưỡng bức, bà đã thu mình lại và không dám đi tìm công lý cho mình.
Ôn Thành nói: "Mẹ, đời này mẹ quá nhát gan, cho nên chưa bao giờ có thể đạt được như ý muốn. Con khác với mẹ. Mẹ đừng quan tâm đến việc của con. Con đã nói rồi cô ấy là của con, không ai có thể ngăn cản được. "
Ôn Lan: "Con! Con không thể xằng bậy được! Đại tiểu thư còn chưa tới mười sáu!"
Ngay khi giọng nói của Ôn Lan rơi xuống, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Ôn Lan lo lắng đi đi lại lại trong nhà, bà nhất định không được kể chuyện này ra, nếu không, nhà họ Tô và nhà họ Cố đều không để yên cho Ôn Thành.
Hơn nữa, nếu ai đó biết đại tiểu thư và Ôn Thành qua đêm bên ngoài, thì sau này đại tiểu thư phải như thế nào đây?!
Nghĩ đến nỗi thống khổ bao năm qua, Ôn Lan đã thức trắng đêm, dự định đợi đến hừng đông, sáng sớm mai sẽ đến trường Tứ Trung chặn cổng.
...
Cố Sanh không biết rằng Tô gia gây rối với Cố Trường Phong.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra điện thoại vẫn chưa tắt máy, vừa mở máy đã có vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của nhà họ Tô.
Đồng phục học sinh, váy ngắn và quần áo lót được đặt ngay ngắn bên giường, Ôn Thành đang ngồi trên sô pha trong phòng ngủ uống cà phê, notebook đặt trên đầu gối và đang nói chuyện phiếm với ai đó?
Cố Sanh hoàn toàn tỉnh táo, khi tỉnh dậy sắc mặt rạng rỡ, ngay cả khi không rửa mặt cũng hồng hào xinh đẹp.
Ôn Thành chỉ nhìn thoáng qua, liền nhìn sang chỗ khác.
Cố Sanh không nhận thấy sự khác thường của Ôn Thành và hỏi: "Anh giặt hết quần áo cho em à?"
Thiếu niên nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Cố Sanh: "Tại sao hôm qua anh không cho em mặc?"
Thiếu niên: "Mặc quần lót đi ngủ không tốt."
Cố Sanh: "Hệ thống, tôi thật ngại ngùng, tôi thật sự sắp chết rồi! Nhưng tôi vẫn là vị thành niên! Thế giới này có thể tiến lên nhanh hơn một chút được không?"
Hệ thống: "...... ???"
...
Khi Cố Sanh và Ôn Thành xuống xe ở cổng trường Tứ Trung, họ tình cờ nhìn thấy Ôn Lan.
Ôn Lan thức cả đêm, dưới mắt có thầm quâng, bà bước tới, nhìn chằm chằm Ôn Thành, nắm lấy Cố Sanh nhìn lên nhìn xuống.
Tối hôm qua Đại tiểu thư không về nhà, nhưng quần áo trên người vẫn sạch sẽ, dường như không có vết thương nào ...?!
Ôn Lan lo lắng rằng con heo nhà mình sẽ lấn át bắp cải của Cố gia .
Cố Sanh nói: "Dì Ôn, con không sao, đừng lo lắng."
Làm sao có thể không lo lắng?!
Ôn Lan: "Ông ngoại con và ông Cố đều đến trường, bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói ông ngoại con sắp đưa Cố Nhiễm ra tòa."
Cố Sanh mắt sáng lên, "Oa! Mình cũng có người chống lưng!"
Ôn Lan: "..." Đứa nhỏ này sao có vẻ không quá nghiêm túc?
Chuông vào lớp vang lên, Ôn Thành nắm cổ tay Cố Sanh kéo cô vào cổng trường Tứ Trung.
Ôn Lan luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Con trai và con gái cả một đêm không về, bọn họ đã đi đâu?
Bên này, Cố Sanh và Ôn Thanh đến lớp, họ ngồi vừa vào chỗ của mình, một nhóm buôn chuyện trong lớp lập tức tấn công Cố Sanh.
"Sanh Sanh, tớ nghe nói cậu mất tích?"
"Sanh Sanh, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy?"
"Sanh Sanh, cậu bị bắt cóc à?"
"Chẳng lẽ là do Cố Nhiễm và mẹ kế của cậu muốn giết người diệt khẩu!"
"..."
Cố Sanh liếc nhìn bóng dáng của Ôn Thành ở hàng ghế đầu, cô biết chắc anh đang nghe trộm nên nói: "Không có chuyện gì. Tớ hôm qua cả đêm làm bài thi."
"Wow, Sanh Sanh, bây giờ cậu lại nhiệt tình với việc học như vậy?"
Cố Sanh: "Đúng vậy, tớ muốn thi đõ đại học B, nếu không tớ không thể kết hôn."
Lý Thấm, Tuyết Lị: "??? !!!" Thị trường hôn nhân bây giờ cạnh tranh như vậy sao? Không đúng, rõ ràng đang thảo luận về sự biến mất của Cố Sanh, tại sao lại quay về việc học? ! Nó liên quan gì đến hôn nhân?
Ôn Thành: "..."
~~~~~~~~
Mình đang cố gắng edit để trong tuần này hoàn thế giới này chứ tuần sau tớ phải đi học rồi k có thời gian edit T^T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.