Phương trong lúc đó đang lửng thửng đi về phía tên đạo sĩ kia đã chỉ. Cô bé này không để ý đến chuyện mình đang bị sai vặt, cô chỉ nghĩ rất đơn giản, có thể cứu được My là quá tốt rồi. Bởi vì cô bé và My vốn là đôi tỷ muội vô cùng khăng khít, cô nàng này cũng thường hay qua nhà cô xác ướp My ăn chực uống chực. Vậy nên… ừm… càng cứu sớm mình cũng sớm có chỗ để đi ăn chực tiếp, đại loại thế đấy.
Trong lúc cô nàng suy nghĩ, dưới chân cô bắt đầu rung lên mãnh liệt, một cổ sát khí xộc thẳng về phía cô nàng. Nhận ra nguy hiểm, Phương lập tức phóng người lên không trung. Ngay phía sau cô, một cái mồm khổng lồ tròn vo đầy răng sắc nhọn lao lên, hướng về phía cô mà tấn công không một tiếng động.
Không hoảng sợ, cô lộn người trên không trung một cách vô cùng điệu nghệ, sau đó trong lòng bàn tay cô xuất hiện một đám kim nhỏ xíu, viu viu mấy tiếng, đám kim ấy xé gió lao về phía cái mồm bự kia. Đám kim châm này là một trong số các món pháp bảo giữ nhà của chị em Mul – Phương, đồng thời cũng là một món pháp bảo có tiếng ở Atula giới địa: Bạo Thiên Tiểu Kim.
Công dụng chính của đám kim này chính là nổ, chỉ cần bắt được ấn chú, vậy thì nó sẽ lập tức nổ tung, phạm vi trăm trượng không vật gì có thể tồn tại. Thế nhưng loại ấn chú này rất phức tạp, cần phải có thời gian để bắt ấn cho đúng, nếu không chỉ có thể kết ấn lại từ đầu thôi.
Ngay khi thấy đám kim đã đâm vào mồm con quái, cô lập tức kết ấn. Thế nhưng lúc này, cái mồm đầy răng và tanh một mùi hương tởm lợm của con quái cũng đã đến gần cô. Lập tức buôn ấn kết ra rồi lui về sau, cô chỉ để lại một tàn ảnh, con quái liền táp hụt vào tàn ảnh của Phương. Ngay sau đó nó liền chui xuống mặt đất với một tốc độ không thể nhanh hơn nữa.
Cắn răng, Phương giẫm chân thật mạnh, đất đá dưới chân cô lập tức tung lên không trung, lơ lửng tại đó như có người điều khiển, cô quát:
- Xuyên.
Đám đá vụn trên không trung tức khắc xoay tròn, chỉ mấy khắc sau chúng đã hóa thành một đám mũi khoang bắn thẳng vào lòng đất đuổi theo con quái kia. Những tiếng ầm ầm vang vọng dưới chân, mặt đất cũng vì thế mà run lên bần bật.
Cố đứng vững, cắn chặt răng, Phương quát tiếp:
- Hiện!
Một vùng sáng lập tức xuất hiện từ bầu trời chiếu thẳng xuống mặt đất nơi cô đứng. Cái pháp chú này lại là một loại pháp chú có tên Thiên Nhãn, mở ánh sáng ra từ bầu trời, bất kỳ vậy gì trong lòng đất đang bị người thi chú theo dõi đều phải bị hiện thân.
Thiên Nhãn vừa khai xong, cô lập tức đuổi theo con quái thú, tay liên tục kết ấn, tốc độ vô cùng nhanh.
- Thiên Nhãn là pháp chú Đạo gia, mà loại pháp chú này lại mô phỏng từ phù chú có tên là Tâm Nhãn của Phật gia. Nói đúng hơn chính là một loại pháp thuật hỗn hợp của hai nhà. Sử dụng nó ở đây, đồng nghĩa với việc thông báo có người của Đạo gia hoặc Phật gia đang ở Quỷ giới, nếu như đám vương giả Quỷ giới biết được chuyện này thì chúng ta sẽ không thể thoát khỏi chỗ quỷ này được. Nhưng ta đang không biết là ai đang thi pháp đây.
- Phương!!!
Cơ hồ cả Mul và Mon đều đồng thanh, tuy cả hai đang đứng ở hai nơi nhưng đồng thanh vẫn cứ là đồng thanh. Hai cô nàng này biết, Phương vốn học trộm một vài loại pháp thuật cơ bản của Đạo gia, cộng thêm cái khả năng hiểu biết khá xuất thần của cô thì mấy cái pháp chú ấy đều bị cô học ráo trọi. Nghe Quỷ và Lục Phát nói như vậy thì không ai khác hơn chính là Phương rồi.
Chẳng phải ở đây còn một tên đạo sĩ rởm hay sao? Xin thưa, tên ấy chưa rảnh việc tới mức kiếm chuyện để làm. Nhìn tên này cà rỡn, bựa nhân vậy thôi chứ suy nghĩ rất sâu xa và thấu đáu đấy.
Không đợi hai chàng trai thúc dục, Mul và Mon lập tức phóng về phía ánh sáng kia. Quỷ và Lục Phát chỉ biết lắc đầu cười khổ mà bám theo hai cô nàng này thôi.
…
Cũng trong lúc đó, tại ngai vàng trong lâu đài Quỷ giới, tên miệng rộng tới mang tai kia lười biếng nhấm nháp con chim cút trong tay mình. Liếm môi mấy cái, nhắm mắt hưởng thụ, dường như chỉ một con chim cút đã làm tên này thỏa mãn rồi vậy.
Mấy hôm nay thoải mái lắm, cái con bé xác ướp kia không còn quậy phá nữa. Có lẽ là mệt, cũng có lẽ là đã chấp nhận số phận, dù là cái gì thì nàng ta im lặng là tốt rồi, suốt ngày cứ mở nhạc, đám quỷ tốt trong lâu đài đã chạy mất dép gần hết rồi.
Lơ đãng nhìn qua khung cửa sở, bầu trời vẫn u ám như cũ, một cái màu khiến người ta chán ghét. Bất chợt lúc này, một trùm sáng từ bầu trời đổ xuống mặt đất tại vùng núi Ma Thiên phong. Mắt hắn bỗng chốc sáng rực:
Hắn nói xong liền cười, cái miệng rộng nhếch lên khiến cho nụ cười của hắn vừa quỷ dị vừa ghê gợn, không bút nào tả xiết. Sau đó hắn ngoắc ngoắc tay với hai tên âm trầm như cô hồn đứng sau lưng mình:
- Đi thôi!
Hai tên kia trầm trầm gật đầu, sau đó cả ba tên bước thật nhanh, chỉ để lại tàn ảnh một cách quỷ mị.
…
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Phương nhìn cái xác con quái vật… À… đúng hơn là đám máu thịt bầy nhầy không ra hình dạng của con quái mà cười cười. Trong lòng cô nàng reo lên câu đắc thắng:
Trong lúc cô nàng đang đắc ý, tên đạo sĩ rởm kia đã đến nơi này rồi. Nhìn con quái nát bét dưới đất, nhìn cô nàng đang hứng khởi cười to, thiếu điều chống nạnh lên mà cười lớn nữa thôi, hắn có cảm giác như đang rớt từ trên trời xuống. Loạng choạng, lảo đảo đi về phía cô nàng, đôi mắt hắn mang theo vẻ sửng sốt lẫn mê mang.
Phương ngạc nhiên nhìn hắn, cô cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì à, thấy ta mạnh quá nên thất thần đúng không? Muahaha.
- Vậy mi triệu hồi cái Thiên Nhãn làm cái quỷ gì vậy hả? Mi có biết rằng chỗ này mà khai Thiên Nhãn hệt như tự đem máy chém lên tới cỗ không hả? Làm gì cũng phải suy tính chút đi chứ bà chị...
- Ta ta…
Cô nàng mắt lưng tròng, nước bắt đầu ầng ật chảy ra, Nói đúng hơn chính là nước mắt từ khóe mắt cô bé này ào ào phóng ra hệt như một con thác.
Hắn ngẩn ra nhìn cô nàng với hai con thác đổ như lũ kia, mà lúc này, Mul và Mon cũng đã đứng bên cạnh hắn, đồng thời vỗ vỗ vai hắn, Mul nói:
- Nhớ lúc trước, hồi bọn ta còn ở Atula giới địa, cũng có người chọc con bé này khóc, hậu quả là suốt nữa năm sau đó, nhà hắn chìm trong biển nước.
Mon chen vào:
- Ta cũng nhớ một truyền thuyết đấy, hình như lúc trước có cô bé nào đó chọc cho cô nàng này khóc. Hậu quả… suốt mấy tháng sau đó, mấy cái xác ướp thi nhau chơi trò bơi đua, đủ dạng luôn, còn có cá cược nữa đấy.
Hắn nhăn mày đáp trả:
- Ta sai à? Khai Thiên Nhãn ở cái chỗ quỷ này…
Không đợi hắn nói hết câu, Mul đã lắc đầu:
- Mi không sai, về cái chuyện con bé khai Thiên Nhãn ở chỗ này thì ngươi nói không sai, nhưng ngươi làm cho con bé khóc thì ngươi đã sai, rất sai luôn đấy.
- Ta đồng tình với Mul.
Mon chỉ sợ thiên hạ không loạn mà gật gù. Sai quá sai rồi, cơ mà… nỗi khổ của người khác là niềm vui của mình ấy nhỉ. Mon lúc này đang vui như mở cờ trong bụng đấy.
Trong lúc nói chuyện, cái dòng thác nước mắt của cô nàng này đã chảy thành dòng nhỏ rồi này. Thậm trí có nguy cơ là ngập lụt không dừng được nữa rồi. Khẽ thở dài, hắn lấy trong người ra một lá bùa vàng. Dưới con mắt tròn xoe ngạc nhiên của cả đám, lá bùa kia theo tiếng lẩm nhẩm của hắn mà phát ra ánh sáng vàng rực chói lóa.