- Vâng vâng, tiền tôi sẽ đưa không thiếu xu nào. Nhưng mà… có việc này tôi muốn nhờ ngài.
Tuy khá là ngạc nhiên vì lão này còn điều kiện. Thế nhưng vì cái hình tượng cao nhân đăc đạo của mình, hắn vẫn gật đầu nhẹ rồi lên tiếng:
- Nói đi.
- Chuyện là… - Lão đưa mắt sang con gái mình, cô ta đang đỏ mặt thẹn thùng cơ đấy – Chuyện là… chẳng biết ngài có thể ở lại làm rể của ta hay không.
Ngơ ngác nhìn lão, rồi lại ngơ ngác nhìn con gái lão đang ngại ngùng ở kia. Cái chuyện gì đây chứ, hình như lão muốn hắn lấy con gái mình đúng không nhỉ. Có nhầm không đây. Lắc đầu vài cái để tỉnh táo lại, hắn vuốt càm cười gian:
Im lặng, cả gian phòng lúc này im lặng như tờ. Lão béo ngạc nhiên đến thốt không nên lời. Còn con gái lão thì im lặng muốn phát khóc.
- Tại… tại sao chứ?
- Không có gì, ta chỉ không thích ràng buộc thôi.
Dứt lời, hắn đứng dậy hướng về phái cửa bước đi. Bỏ lại sau lưng hắn hai con người đang ngơ ngác vì hắn từ chối lời đề nghị ngon lành đến vậy.
Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã về đến ngôi nhà trên đỉnh núi của hắn. Một nơi vô cùng yên tĩnh nhưng lại là nơi hắn thuộc về. Tung tung bọc tiền trên tay, hắn cười cười rồi hít một hơi thật sâu. Hương vị không khí trong lành ấy khiến đầu óc hắn trở nên thư thái dễ chịu. Bất chợt hắn đưa tay nhìn lên, hình ảnh ngón tay khô héo đen nhẻm kia chợt hiện lên trong trí óc hắn. Hình như hắn còn một lời hứa chưa thực hiện được.
--------------
Trong lúc đó, tại một hầm mộ cũ kỹ, có một cô xác ướp dậm dậm chân tức giận.
- Tên đạo sĩ chết toi, ma nữ chết bầm. Làm hại đám xác ướp của mình hư gần hết rồi. Cứ đợi đó, ta sẽ trả thù. Tên đạo sĩ chết toi.
Vừa lầm bầm trong miệng, cô vừa cầm đống băng vải hướng về phía sâu trong hầm mộ mà bước đi. Sau lưng cô, có một bóng người đang đứng núp.
Men theo bậc thang dài cũ kỹ và ẩm thấp, cô bước như thể chẳng có gì có thể làm cô lo sợ vậy. Khi xuống đến tận cùng của cầu thang, trước mặt cô hiện ra hàng dãy xác ướp khô quắt.
Vâng, cô bé vừa xuất hiện tên Phương, là một người lai đấy. Hơn thế nữa, cô còn có một bà chị khá vui nhộn. Cơ mà đừng nên nhắc bả, bả có thể trồi đầu lên bất kỳ lúc nào đấy. Cô bé Phương cười hì hì:
- Tỷ đang tìm gì vậy ạ.
Biết là ai rồi nên Mon cũng chẳng thèm quan tâm đến kẻ mới đến nữa. Nhỏ Phương này là chuyên gia bà tám đấy. Nói cho nhỏ thì cả thế giới này biết là cái chắc.
- Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì dạ. Kể cho muội nghe đi mà.
Kéo áo, chu mỏ, năng nỉ, cô bé này có vẻ như người ta không nói thì sẽ không buông tha đây mà.
Một tiếng đồng hồ sau…
- Rồi rồi, bà chị, tôi nói, được chưa.
Mon cuối cùng cũng không chịu nổi cái vẻ nài nỉ đến điên cuồng của cô bé Phương này. Đang tập trung sức mạnh bằng mắt thì phải tập trung cao độ lắm đấy biết không hả.
- Chuyện là tỷ đang tìm xem ai đang làm My nổi cơn đấy.