- Ừm, ta cũng nghĩ như ngươi. Nhưng mà tên đạo sĩ dỏm kia đâu mất tiêu rồi ấy nhỉ?
Mul và Phương đồng loạt nhún vai:
- Ai biết.
Bất ngờ vào lúc này, một tiếng gầm bi thống vang lên từ bên trong ngôi thành kia. Cả ba người hội rình mò nhất loạt nhìn nhau, Mul run giọng:
- Quỷ thú?
Hai cô nàng còn lại gật đầu thật lực. Một con quái khổng lồ bụng phệ đang bay chậm rãi trên bầu trời vốn xám nghoét y như cái đồng cỏ này vậy, nhưng màu xám này có phần ảm đạm hơn mà thôi. Con quái vừa bay vừa xoa cái bụng bự của nó vừa lè lưỡi liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng. Đôi mắt nó lấp lóe tinh quang nhìn về phía ba người đang đứng. Phương chỉ chỉ con quỷ thú nói:
- Nó không phải hướng về phía chúng ta đấy chứ.
Mon lắc đầu không dám khẳng định:
- Chắc không phải đâu, con này nó…
- Chạy…
Mul vừa hét vừa kéo hai cô nàng kia nhảy sang một bên, ngay tại vị trí họ vừa đứng, con quỷ thú khổng lồ bụng phệ lao ầm xuống mặt đất tạo thành một hố bom khổng lồ. Khịt một tiếng, nó lập tức đứng dậy. Với cái dáng vẻ mập mạp của nó cứ tưởng nó chậm chạp, nhưng thật không ngờ con quái này lại nhanh một cách khó hiểu. Vốn dĩ nó cắm đầu xuống đất, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt thì nó đã đứng thẳng dậy nhìn ba người họ. Mon kéo tay Mul đẩy lên:
- Lên đi bà, ở đây bà mạnh nhất đấy.
Lách người, Mul đáp trả:
- Sao ngươi không lên lại bắt ta lên hửm?
- Nhưng con quái này tui không dám chắc đánh được nó. Nhìn cái bộ dáng… ụa…
Ừm… quỷ thú đại ca, ngươi cũng phải tắm rửa gì đi với chứ. Mùi hôi gì kinh khủng thế này hử.
Hương thơm đặc trưng của con quỷ thú lan khắp không khí khiến cho ba cô nàng phải bịt mũi nhăn mặt. Mùi này đâu phải con người có thể ngửi được chứ. (E hèm, xin đính chính lại với mấy bà cô là mấy bà cô vốn không phải người rồi mà. Xin hết.)
Một là không đánh lại nó, hai là cả đám không ai ngửi được cái mùi đặc trưng của nó. Thế nên ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
- Nhưng lúc nãy chúng ta vừa tới đã hạ gục một con… ưm ưm…
Phương đang nói liền bị Mul bịt miệng lại. Cô ngốc, cô không nghĩ ra là cái con quỷ thú hồi nãy cả bọn ngồi lên là tên cô hồn này à. Khai ra là chết đấy. Vậy nên Mul cười cười đáp lời:
- Không sao đâu, chỉ cần bọn ta thấy My ổn là được, với lại mọi chuyện có ngươi lo là được rồi còn gì.
- Cút.
Hắn hừ lạnh. Ôi mẹ oi… cái ngày gì thế này, đến cái nơi quỷ này mà còn bị đám âm hồn bất tán này quấn lấy nữa hửm. Ca biết ca đẹp trai, nhưng không cần các ngươi ám theo ta hoài vậy chớ. (Mạn phép cho ụa vài cái nhé, cảm ơn)
Mon tức giận chỉ thẳng mặt hắn mắng:
- Ngươi đấy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi muốn làm gì làm nhé, giờ một là ngươi cho bọn ta theo, hai là bọn ta về. Chọn đi.
Hắn sửng sốt, mà Mul với Phương cũng trố mắt ra nhìn. Chị tôi ơi, chị uy hiếp cũng nên lựa chọn phân lượng một chút chớ. Em đang đuổi chị về đấy, vậy thì em chọn cái gì đây hử.
Hắn tằng hắng mấy cái rồi trả lời:
- Vậy thì… mời về. Không tiễn nhá.
Phất phất tay ra hiệu mời. Hắn đứng đấy muốn cười nhưng lại không dám cười, ây… không cười sẽ thành tâm bệnh đấy, thật đáng ngại mà.
Mon tự biết lỡ lời, nhưng lúc này lời đã nói ra thì không cách nào rút lại được. Thế nên cô nàng giận dỗi giậm chân mấy cái, sau đó quay người bỏ đi. Mà Mul và Phương cũng nhanh chóng đuổi theo.
Còn hắn đứng đấy một mình nhìn theo bóng lưng ba người thở dài. Thế rồi hắn chắp tay sau lưng bay tà tà lên không trung. Cái ngọn đồi này cũng không quá lớn, chắc tầm độ mười phút là có thể rời khỏi chỗ này được rồi.
Hai tiếng sau…
- Quái, cái đỉnh đồi ghẻ gì đây, bay hoài sao không rời khỏi được nhỉ?
Đúng lúc ấy, hắn thấy ba cô nàng nhóm Mul đang ngồi đánh cờ đá bên dưới, hắn lập tức đáp xuống gần họ. Vừa đáp xuống, Mon đã lên tiếng:
- Ông anh này, ông anh rảnh cũng có mức độ vừa phải chứ. Ông anh cần chi phải bay vòng vòng chỗ này hoài vậy.
- Bay vòng vòng?
Hắn ngạc nhiên, Phương gật gù:
- Ừm, ngươi đã bay tầm độ cả trăm vòng suốt hai tiếng qua rồi đấy.
- Ta thắng rồi nhé Mon.
Mul đặt cờ đá xuống một ô reo lên, xong cô nàng quay sang nhìn hắn:
- Do thấy ngươi nhàm chán quá nên bọn ta mới phải ngồi đây đánh cờ đây này.
- Khoang, các ngươi nói ta bay vòng vòng, là bay vòng?
Hình như trí thông minh của tên này giảm xuống rồi ấy nhỉ, Mon khinh bỉ liếc hắn:
- Bay vòng vòng là bay vòng vòng, ta còn đang tự hỏi ngươi bay như vậy có cảm thấy chóng mặt hay không đấy. Chứ ta nhìn thôi cũng đã chóng mặt rồi.