Môn quy đầu tiên của Đường môn: Vô độc bất trượng phu.
Đường môn là nơi chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, thắng làm vua
thua làm giặc, trước giờ vẫn thế. Nhưng là một thành viên của dòng họ đã lâu đời này, không ngoại lệ là phải có vài thế lực tùy tùng theo ủng hộ phát triển môn phái.
Mười ba tuổi ta đã được gia tộc thừa nhận, được chỉ định làm Môn chủ
kế nhiệm đời tiếp theo tuy ta không phải là trưởng tử. Đối với việc này, Tam thúc hiển nhiên rất bất mãn, nhưng lão hồ ly gian trá giảo hoạt ấy
lại không thể hiện ra ngoài, chỉ thường thường âm thầm lén lút ngáng
chân ta.
Đại ca nói, liên hôn với Bạch Hồng sơn trang, chẳng những tốt cho
Đường môn, mà còn có lợi cho bản thân ta nữa. Không có sự ủng hộ của
Bạch Hồng sơn trang, ngôi vị Thiếu chủ này của ta khó mà ngồi yên. Ai
nấy đều gọi ta là Thiếu chủ, nhưng ta chẳng hề có một chút thế lực nào
để điều động người trong môn phái.
Đại ca suy nghĩ sâu sắc hơn ta, ta chỉ quan tâm đến độc dược và ám khí, hắn an bài thế nào ta làm thế ấy là được.
Nhưng khi ta phát hiện ra người được xưng là Võ Lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân – Đào Yên – ấy thế lại là hàng thứ phẩm, cảm giác bị mắc lừa như thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng ta. Ta không nói hai lời, quyết định từ
hôn!
Ta nghĩ mình không thể chịu đựng nổi một nữ nhân bừa bãi bậy bạ như
thế suốt cả đời. Trước sau ta vẫn cảm thấy, nữ nhân nên xinh đẹp dịu
dàng giống như mẫu thân của ta vậy. Đại ca tất nhiên không thể hiểu
được, vẫn đốc thúc việc này, lặp đi lặp lại về hậu quả nghiêm trọng nếu
ta huỷ hôn.
Thật ra ta rất xem thường chuyện này, thiếu chủ Đường môn có gì hay? Cùng lắm ta không làm là được rồi!
Đại ca thở dài nói: “Ngươi thật là trẻ con, đâu phải ngươi muốn đi
đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Ngươi là kỳ tài trăm năm mới có của
Đường môn, nếu ngươi mất đi ngôi vị Thiếu chủ, ngươi sẽ chỉ còn con
đường trở thành công cụ chế độc của bọn hắn, vĩnh viễn không thể thoát
khỏi.”
Lúc ấy ta còn trẻ tuổi máu nóng, cảm thấy tất cả những nơi trong
thiên hạ này, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai có thể làm khó dễ
được ta? Đắc tội Bạch Hồng sơn trang thì sao, ta không muốn cả đời của
mình phải sống dưới sự khống chế của người khác.
Đại ca thở dài, nhốt ta trong phòng suốt bảy ngày, bảo ta hãy tự
nghiền ngẫm lỗi của mình. Tối đêm thứ bảy, cửa sổ bị mở ra, một thân ảnh như sấm sét xông vào phòng, động tác vô cùng linh hoạt.
Người nọ nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó giương mắt lên nhìn ta,
lộ ra một gương mặt tươi cười lấy lòng, hai bàn tay đặt sau ót lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh, ta đến đây là để làm sáng tỏ hiểu lầm!”
Ta thu Bạo Vũ Lê Hoa Châm lại – thật ra ta cũng không muốn tấn công
nàng, thứ nhất, làm thế xem như sẽ thẳng thừng đắc tội với Bạch Hồng sơn trang, thứ hai, làm thế quá lãng phí ám khí quý báu của ta.
Thấy ta thu châm lại, nàng to gan chạy lên trước mấy bước, khom lưng
ưỡn ngực, cười nói: “Thật là Thiếu chủ Đường môn sao? Tối hôm nọ thật
xấu hổ, phiền ngươi đã tiễn ta về.”
Ta cúi đầu liếc nàng một cái, trông thần sắc nàng như còn chút bệnh,
vẻ mặt uể oải mệt mỏi, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, cặp mắt cong cong,
trông rất phấn khởi.
“Thật ra lần này ta tới là muốn nói với ngươi một chuyện… Ta không
phải Đào Yên, Đào Yên không phải ta.” Nàng nghiêm túc nói “Lúc đó ta nói thế để dọa ngươi thôi, đúng là không đánh nhau không thành bằng hữu mà, ha ha…” Nàng cười gượng hai tiếng, lại nói tiếp: “Đào Yên Đào tam tiểu
thư tuyệt đối không phải loại nữ nhân chanh chua đanh đá, ta mới phải,
cho nên ngươi đừng có hủy hôn. Nếu tin này truyền ra, thanh danh của Đào Tam tiểu thư sẽ bị hủy.”
Ta kỳ quái liếc nàng một cái “Vậy thì mắc mớ gì đến ngươi?”
Nàng cười cười bất đắc dĩ, nói: “Nếu như không ai chịu cưới nàng, nàng nói nàng sẽ gả cho ta …”
Ta nghẹn họng một lát, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta tên là Lý Oánh Ngọc, là sai vặt trong Bạch Hồng sơn trang.” Nàng
nhún nhún vai, thở dài “Thật không phải là một việc làm tốt a, tiền ít
mà lại đủ chuyện bận rộn.”
Tướng mạo người này thật lưu manh vô lại, ngay từ đầu ta đã không thích nàng, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Ta giơ Bạo Vũ Lê Hoa Châm lên, trầm giọng nói: “Ngươi có đi hay không?”
Nàng giật nảy mình, vội nói: “Đi, đi, đi, đi, đi…” Nói xong liền chạy ra ngoài cửa, cửa vừa mở ra, liền bị người chạy từ bên ngoài vào cản
lại. Hạ nhân thông báo: “Đệ tử tuần tra phát hiện mấy thi thể, hoài nghi là người của Lôi gia bảo đã gây nên!”
Ta cả kinh, cất bước đi về hướng tiền sảnh, nhưng đi chưa được mấy
bước đã thấy khói lửa mịt mù sáng bừng tận trời từ góc Tây Nam – kho
thuốc nổ!
Trong chốc lát, đất rung núi chuyển!
Ta nghe thấy có người lớn tiếng gọi: “Có gian tế! Người của Lôi gia bảo động thủ!”
Một núi không thể có hai hổ, Lôi gia bảo và Đường môn xưa nay vốn
không hợp nhau, lúc trước bởi vì chuyện ngộ sát mà lại một lần nữa dấy
lên chiến tranh, nhưng phá kho thuốc nổ của Đường môn, lá gan của Lôi
gia bảo cũng quá lớn a!
Ta siết chặt nắm đấm, bắt lấy một người, rống lớn hỏi: “Đại công tử đâu?!”
Người nọ run rẩy nói: “Đại công tử ở tại tiền sảnh…” Vừa dứt lời, đột nhiên khẽ lật tay, một lưỡi dao sắc bén đâm đến, ta kinh ngạc rùn thấp
người xuống tránh ra sau, trong không trung lưỡi dao sắc bén lại mở ra,
biến thành một lưỡi cưa tám lá!
Là Bát Diệp sát của Lôi gia bảo!
Thắt lưng ta xoay mạnh, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi cưa thứ bảy, nhưng lưỡi cưa thứ tám đã kề sát qua mé bên trái thắt lưng, một cơn đau nhói nổi lên, trong lòng ta lộp bộp một tiếng, thầm kêu không ổn rồi!
Đã là sát thủ của Lôi gia bảo, trên binh khí không thể không tẩm độc. Quả nhiên, sau cơn đau nhói ấy là cảm giác tê liệt, từ xương sườn trở
xuống dần dần tê liệt, hai chân mềm nhũn, ta suýt nữa không thể đứng
vững được nữa.
Người nọ lại cao giọng hô lên: “Diều hâu sa lưới! Động thủ!”
Đột nhiên sát thủ ẩn núp từ bốn phương tám hướng đều lộ thân, bọn
chúng có đến bảy người! Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu ta là:
Đường môn có nội gián!
Trận thiên la địa võng này, nếu trong Đường môn không có người chỉ
dẫn, tuyệt đối bọn chúng không thể ẩn nấp kín đáo được như thế!
Góc Tây Nam phát cháy, tất cả mọi người đều bị dẫn dụ tập trung qua
đó, trong lúc này chỉ còn một mình ta lẻ loi thân hãm vòng vây, thậm chí ngay cả một người cứu viện cũng không có? Ta bối rối tránh thoát được
vài sát chiêu, trong lòng thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, hành động ám sát này tất có âm mưu từ trước, dĩ nhiên là do người của Đường môn
gây ra!
Lại một đao bổ xuống, tại lúc ta nghĩ rằng vận may của mình đã hết,
đột nhiên phía sau cổ căng thẳng, cả người lập tức bay về phía sau, nặng nề rơi xuống dưới một gốc đại thụ, lưng đau nhói, ta rên lên một tiếng, mở to hai mắt xem nữ nhân tự xưng là Lý Oánh Ngọc đang giao đấu cùng
tám tên sát thủ.
Thân pháp của nàng vô cùng kỳ diệu, quả thật là xuất quỷ nhập thần,
sát chiêu không nhiều, công kích không mạnh, nhưng đủ để quấy nhiễu trận tuyến của đối phương, chỉ là nếu kéo dài, đối phương liều mạng dùng
chiêu lưỡng bại câu thương, nàng cũng sẽ không hay ho gì. Ta khẽ rùng
mình, hô lớn một tiếng: “Lý Oánh Ngọc!”
Hai vai nàng chấn động, nhanh chóng lui về phía sau hạ xuống bên cạnh ta, trong tích tắc, ta đè xuống cơ quan bên cạnh, mặt đất đột nhiên nứt ra một chiếc hố to hình vuông, sau khi bọn ta nhảy xuống, chiếc hố
nhanh chóng tự khép lại.
Mê cung ngầm dưới lòng đất tối đen, không khí tất nhiên không thể dễ
chịu. Ta ngã xuống một cái bịch, nàng phản ứng linh mẫn, nhẹ nhàng rơi
xuống đất, lại bị bụi đất bốc lên làm nghẹn mà ho khan liên tục.
“Uy… Khục khục…” Ta cảm giác được nàng đang lần mò đứng dậy trong đêm tối, bàn tay sờ soạng trên vách tường. “Đây là chỗ nào a?”
“Bí mật của môn phái khác, ngươi đừng dò hỏi làm gì.” Trong bóng tối, ta cố hết sức mà vẫn đứng lên không nổi. Thật ra cái được gọi là độc
dược kiến huyết phong hầu vô cùng hiếm thấy, rất ít loại độc dược nào có khả năng trúng là chết ngay lập tức, dù cho bị thuốc qua đường miệng
cũng phải trải qua một thời gian mới phát tác. Còn về ngoại thương mà
nói, độc dược thông qua da đi vào cơ thể, lưu chuyển trong dòng máu,
muốn chết càng cần một thời gian dài. Kẻ muốn giết người thật sự sẽ
không dùng cách này, đa số những người dùng cách này chỉ muốn đối phương hành động bất tiện, sau đó khoanh tay chịu trói thuận theo điều kiện
của mình mà thôi.
Tỷ Ma Tán này chính là một trong số đó. Lôi gia bảo tinh luyện Tỷ Ma
Tán có độ tinh khiết rất cao, trong vòng ba bốn canh giờ dược tính sẽ
không tiêu giảm… Ta nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói với Lý Oánh Ngọc còn đang
bận sờ soạng: “Ê, lại đây đỡ ta.”
Nàng ngây người ra một lúc, nhưng vẫn lò mò bò tới. Nơi này một tia
sáng cũng không có, hoàn toàn tối đen, tay nàng lần mò trúng bắp đùi ta, tuy ta không thể động đậy, nhưng vẫn cảm giác được, lập tức quát bảo
nàng ngừng lại: “Ngươi làm gì vậy?!”
Lời vừa ra khỏi miệng, tay nàng đã mò đến, sờ soạng trên mặt ta, nói: “A, tìm được ngươi rồi.” Sau đó lại mò mò từ trên xuống dưới, tìm được
cánh tay ta nâng lên, đỡ ta đứng dậy.
“Thiếu chủ Đường môn, ngươi chỉ đường đi!” Giọng nàng không vội không loạn. Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi về phía trước bảy bước.”
Ta hầu như đem tất cả trọng lượng đặt trên vai phải của nàng, nàng
hình như cũng không thấy nặng, thấy ta bước không nổi, dứt khoát một bàn tay thò xuống đỡ lấy eo ta – không phải đỡ đi, mà là mang đi.
Nàng đi được một bước bèn hỏi: “Là bảy bước lớn hay là bảy bước nhỏ?”
Ta nhịn không được vỗ đầu nàng một cái, hung tợn nói: “Biểu ngươi đi thì cứ đi đi, khi nào đến ta sẽ kêu ngươi ngừng!”
Nàng khẽ cứng mình lại, lầm bầm: “Đại trượng phu co được dãn được…” Sau đó lẳng lặng đi về phía trước.
Tìm được cơ quan, châm lên bó đuốc, tất cả địa cung rốt cuộc rực sáng rõ ràng dưới ánh lửa.
Địa cung này là ta cũng chỉ từng xem qua một lần trong một cuốn bản
đồ bí mật chỉ truyền cho Môn chủ các đời, ngay cả đại ca cũng không
biết. Nhưng lúc đó ta chỉ tùy tiện xem qua, không nhớ rõ các cơ quan bố
trí trong đó lắm, hôm nay lọt vào đây, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
Thật ra Lý Oánh Ngọc rất vô tội, nhưng ai bảo nàng tự làm tự chịu, khi không đang đêm lẻn vào Đường môn làm chi.
Được nàng dìu đỡ, bọn ta đi đi lại lại trong địa cung cả canh giờ, vô số các cơ quan trong đây đều bị ta hóa giải hết, thấy trên trán nàng đổ mồ hôi, ta nghĩ nàng hầu như vừa phải cõng ta cả canh giờ vừa phải
tránh cơ quan ám khí, trong lòng mềm nhũn, nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Nàng lúc lắc đầu nói: “Không cần, không cần, cứ đi một hơi cho rồi, còn phải đi bao lâu nữa?”
Lòng tốt bị coi thường, ta tức giận hừ một tiếng: “Đại khái là còn bốn năm canh giờ nữa.”
“Hả?” Nàng há to miệng, hầu như có thể nhét vào cả quả trứng gà. “Sao lâu vậy?”
Ta lạnh lùng nói: “Địa cung này rộng hơn mười dặm, chứ ngươi tưởng làm sao?”
Nàng buồn bực ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Ta tưởng đi
vài bước là xong…” lại than thở tiếp “Coi kiểu này chắc có lẽ phải đi
đến trưa mai rồi…”
Ta nhắm mắt lại không thèm để ý đến nàng, lẳng lặng nhớ lại nội dung
trên tấm bản đồ bí mật kia, bỗng kế bên vang lại một giai điệu sai nhịp, càng nghe hàng chân mày ta càng nhíu lại thật chặt, cuối cùng nhịn
không nổi quát lên một tiếng chói tai ngắt ngang nàng: “Ngươi ngậm miệng lại đi!”
Nàng giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi có bệnh sao, còn không cho người ta ca hát?”
Ta nhịn xuống kích động muốn giết người, nói: “Ngươi ca quá khó nghe. Ta đang nhớ lại bản đồ, ngươi đừng quấy rầy ta!”
Nàng bĩu môi, nói: “Không ồn thì không ồn.” Sau đó hai tay gối sau ót, nhắm mắt lại dựa vào tường nghỉ ngơi.
Người này thật kỳ quái, lúc ngủ mê khóe miệng hơi vểnh lên, giống như đang mỉm cười. Nụ cười lờ đờ uể oải như thế này thật sự rất câu hồn,
giống như một con mèo lười biếng nằm bò bên cửa sổ trong ánh nắng mùa hè nghỉ ngơi, râu mèo khẽ run, đuôi mèo lúc ẩn lúc hiện, vuốt mèo gãi gãi
trên ngực, vừa tê vừa ngứa.
Ta cực lực ép bản thân mình phải thu hồi ánh mắt lại, nhưng lúc nhớ lại bản đồ cũng nhịn không được nghĩ đến nụ cười của nàng.
Lúc rời khỏi địa cung đã là chạng vạng ngày thứ hai, ta đã có thể
khôi phục lại cử động bình thường, nhưng muốn thi triển võ công vẫn có
chút bất tiện. Sau khi ở bên ngoài ăn uống no đủ, nàng phất phất tay nói với ta: “Ta về đây, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn gặp sau
vậy.” Sau đó nghênh ngang bỏ đi, thời gian chưa uống xong một chén trà
nhỏ, nàng đã trở lại, nét mặt vô cùng quái dị.
Nàng quay mặt sang nói với ta: “Bên ngoài đồn đãi ngươi là nội gián,
thông đồng với Lôi gia bảo bán đứng Đường môn…” Nàng nhìn ta từ trên
xuống dưới đánh giá một hồi rồi nói: “Ta nghĩ chắc có lẽ ngươi bị hãm
hại rồi.”
Nàng chứng kiến mọi chuyện rõ ràng từ đầu đến cuối, tất nhiên là phải rõ ta không thể là nội gián.
Ta lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ngươi trở về làm chi?”
Nàng nghĩ nghĩ nói: “Dù sao ngươi cũng là cô gia tương lai của ta, để xem có thể giúp ngươi được gì không.”
Ta nghĩ đến khinh công tuyệt diệu của nàng, khỏi cần mất công tìm
cách, cứ bảo nàng trở về Đường môn thám thính tin tức, thuận tiện đem
Đường môn bí bảo đến đây, có lẽ Tam thúc cũng đang sục tìm những thứ này khắp nơi.
Nàng hành động rất nhanh, lúc giao đồ đến tay ta, còn lẩm bẩm nói: “Ngươi thật sự tin ta, không sợ ta chiếm làm của riêng sao?”
Ta khẽ giật mình một chút, đúng a, tại sao lại tin nàng như vậy? Ngay cả người thân còn tin không nổi, nàng bất quá chỉ là một người lạ đáng
ghét mà thôi.
Nàng bị ta nhìn toàn thân không tự nhiên, cười gượng vỗ ta một cái: “Đừng nhìn, đừng nhìn, ta sợ ngươi yêu phải ta a!”
Ta cười nhạo một tiếng, không thèm để ý đến nàng nữa.
Tam thúc mưu đồ đã lâu, ta bị hãm hại trở thành nội gián, đại ca nhất định cũng bị liên lụy, bây giờ chắc hẳn đã bị nhốt vào địa lao, bọn họ
đang truy tìm ta khắp nơi, còn có Đường môn bí bảo: Ngũ Độc châu, Phích
Lịch vương, Phối phương.
Lý Oánh Ngọc đột nhiên lười biếng mở miệng nói “Tam thúc của ngươi đã khống chế hết bảy phần Đường môn rồi, hiện tại bọn họ muôn miệng một
lời, nói tận mắt thấy ngươi mang người vào phá kho thuốc nổ, chỉ bằng
một mình ngươi, cộng thêm một người lạ như ta làm chứng, liệu có ai tin. Muốn lật ngược thế cờ giờ chỉ còn hai biện pháp. Thứ nhất, tìm Bạch
Hồng sơn trang xin trợ giúp, thứ hai, tìm chứng cớ chứng minh Tam thúc
của ngươi thông đồng với địch.” Nàng vừa nói vừa thò tay vào trong ngực: “Đúng lúc ta tìm được cái này, có lẽ ngươi có thể dùng được…”
Đó là một quyển sách nhỏ, mở ra xem, thì ra là bằng chứng ghi lại những cuộc giao dịch giữa Tam thúc và Lôi gia bảo…
Ta hồ nghi nhìn nàng, càng cảm thấy nàng là một người thâm sâu không
lường. Vật như thế này tuyệt đối không phải có thể “đúng lúc” mà tìm
thấy…
Theo bản lĩnh của Tam thúc, vật cơ mật như thế này tuyệt đối sẽ được
giấu ở một nơi được bảo vệ trùng trùng điệp điệp – Quên đi, ngay cả cơ
quan máy móc tổ truyền của Đường môn bọn ta mà còn không thể ngăn được
nàng, huống hồ gì là bọn người thối rữa của Tam thúc.
“Ngươi sẽ cưới Đào Yên chứ?” Nàng hỏi ta một câu.
Ta đột nhiên có chút buồn bực, phất phất tay nói: “Nếu ngươi không phải là Đào Yên, đương nhiên ta sẽ không hủy hôn.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy thì tốt, ta sẽ giúp ngươi nhắn lại với Đào Yên.”
Có bằng chứng vững như núi Thái sơn, có sự trợ giúp của Bạch Hồng sơn trang, muốn lật đổ Tam thúc không còn là chuyện khó nữa, dưới tay hắn
hơn phân nửa là bọn người như cỏ bám bờ tường, hễ thấy tình thế không ổn là ngã về phía bên ta ngay.
Thế nhưng chó cùng rứt giậu, Tam thúc mang theo con cháu trực hệ của
hắn chạy về phía Lôi gia bảo, cuốn đi không ít tài sản của Đường môn.
Đại ca nói, Đường Tư, ngươi nên cưới Đào tam tiểu thư đi.