Lão Gia Có Hỉ

Chương 24



Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Phiên ngoại Thẩm Đông Ly mười năm by khanhdoan Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta động tâm với Ngọc nhi.

Còn nhớ lúc mới nhặt nàng về, nàng nhỏ xíu gầy teo, khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu lớn chưa bằng bàn tay, nhưng đôi mắt lại sáng ngời đến mức khiến người ta lòa cả mắt, thậm chí có thể nói là hung ác, nhưng ta lại nhận thấy rõ bề ngoài nàng giả vờ hung ác, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối.

Bỗng dưng có chút đau lòng, thế là ma xui quỷ khiến, mang nàng theo bên người, chẳng mấy chốc đã được mười năm.

Ta biết nàng cực kỳ ỷ lại ta, ta cũng vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại của nàng. Ngay từ đầu, nàng vẫn cảnh giác đối với ta, ăn thứ gì cũng phải cẩn thận ngửi trước, cảm thấy không có độc dược hoặc mê dược mới dám thả lỏng mà ăn nhiều. Nàng hiển nhiên là đói muốn chết, ăn đến mấy chén cơm lớn, đang ăn bỗng nhiên rơi lệ, từng giọt từng giọt thánh thót rơi xuống, ta biết nàng lưu lạc đã nhiều năm, nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất, nên ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên nàng.

Sau đó nàng dần dần mở lòng tiếp nhận ta, thậm chí là một khắc cũng không muốn rời khỏi ta. Ban đêm, nàng ôm chăn mền mở cửa phòng ta ra, gục đầu xuống, một đôi mắt trong trẻo cẩn thận dè dặt nhìn ta từ đầu đến chân, giọng khẩn cầu nói: “Sư phó, ta ngủ chung với ngài có được không?” Nàng nói một cách đáng thương, ngón cái tay phải và ngón trỏ tách ra thành một khoảng nhỏ, nói: “Ta sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu, nằm ở góc giường là được rồi, nếu không ta ngủ dưới đất cũng được…”

Ta thầm thở dài trong lòng, ta biết nàng sợ ta ban đêm bỏ lại nàng. Rõ ràng là hai người vốn không quen nhau, nàng ỷ lại ta như vậy, ta yêu thương nàng nhiều như vậy. Nàng cuộn tròn người thành một con tôm nhỏ, ngủ trong góc giường, ta nhịn không được, kéo nàng lại gần, thấp giọng nói: “Ngọc nhi, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu.”

Sống lưng nàng cứng lại một chút, rất lâu sau mới ấp úng nói: “Nghĩa phụ cũng đã nói như vậy.” Sau đó ta liền nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ta bế nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, mãi cho đến khi hô hấp nàng ổn định, chìm vào giấc ngủ. Trên mặt nàng vẫn còn vương lệ. Năm đầu tiên, nàng thường bừng tỉnh sau giấc mộng, tỉnh lại chạy đi khắp nơi tìm ta, tìm không được sẽ khóc òa thật lớn. Trải qua lần đó, ta rốt cuộc không để nàng ngủ một mình nữa. Năm thứ hai, nàng không còn khóc nữa, ta không muốn thấy nàng khóc, loại cảm giác đó như trái tim bị ai hung hăng bóp lấy, đau đến khó chịu.

Ta vẫn không hề ý thức được ta và Ngọc nhi khác biệt nhau. Ngoại trừ sư mẫu, ta rất ít tiếp xúc với nữ tử khác, vẫn mặc trang phục nam hài tử cho Ngọc nhi, chính nàng tựa hồ cũng không ý thức được có gì là không hợp lý, đúng là nam nữ khó phân biệt được tuổi tác. Nàng mặc nam trang, mang theo nụ cười lờ đờ uể oải, trông cũng giống một tiểu công tử tuấn tú.

Đến kinh thành, gặp được Mặc Duy sư huynh, sư huynh vừa nhìn thấy Ngọc nhi cặp mắt liền sáng rỡ, túm lấy hai bên gò má nàng vân vê, thật không dễ dàng gì mới nuôi được chút thịt, thế mà bị hắn nhéo đến ửng hồng, ta thấy mà đau lòng, liền đẩy tay hắn ra, đem Ngọc nhi giấu ra sau người. Sư huynh cười xấu xa nhìn ta. Lần đầu gặp mặt đã như thế, khiến Ngọc nhi chán ghét sư huynh rất nhiều năm sau này.

Ta nói, Ngọc nhi của chúng ta chỉ là một con mèo nhỏ dịu dàng, sư huynh nghe bèn cười nhạo một tiếng, nói “Thẩm Đông Ly, chỉ sợ là ngươi nuôi phải một con bạch nhãn lang thôi”. Hắn nói Ngọc nhi ở bên ngoài là một con sói con hung hãn, chỉ có đến trước mặt Thẩm Đông Ly ngươi mới thu hồi răng nanh và móng vuốt của nàng lại, ngụy trang thành một con mèo nhỏ. Sau đó hắn trưng ra miệng vết thương bị sói con cào để làm bằng chứng.

Ta một mực không để ý những lời này, Ngọc nhi là con mèo nhỏ của ta là được rồi. Nàng thường chọn lúc ta bận công vụ, leo lên đùi ta, tự mình tìm một vị trí thích hợp nằm bò ra một cách thư thái, sau đó chậm rãi thiếp ngủ. Lúc nào ta không có bên cạnh, nàng cũng phải ôm y phục của ta, ngửi được khí tức của ta mới có thể ngủ được. Sau này khi Ngọc nhi rời khỏi ta, đêm nào ta cũng nghĩ, không có ta bên người, nàng ngủ có ngon không?

Lần đầu tiên ý thức được sự khác biệt giữa bọn ta là khi nàng gặp nguyệt sự, ta ôm nàng chạy đến y quán, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ nàng xảy ra chuyện gì. Kết quả lại là… Từ đó về sau, Ngọc nhi không thể cùng ta ngủ chung phòng, bất kể nàng đấm cửa khóc la như thế nào, ta đều nghiêm khắc không mở cửa. Chờ đến khi nàng bỏ cuộc chạy về phòng ngủ của mình, ta lại lặng lẽ qua thăm nàng, giúp nàng đắp chăn mền cẩn thận.

Ban đầu nàng nói tướng ngủ của mình rất ngoan, không đá chăn mền, không lý sự quấy rầy, không vung tay vung chân, không nói mê nói nhảm, nhưng không lời nào đúng với sự thật cả. Lúc đầu ta cũng cố nhẫn nhịn, sau này thành thói quen, buổi tối đi ngủ không có nàng giành giường với ta, ta lại khó ngủ suốt cả đêm. Cười khổ.

Sau đó, thân hình Ngọc nhi dần dần cao lớn, trổ mã, càng ngày càng yểu điệu, lả lướt hơn, trên người mang theo hương thơm thiếu nữ, nhưng hành vi cử chỉ lại tiêu sái vô cùng, nam nữ bình thường không ai có thể sánh bằng. Nàng vẫn giữ lại thói quen mèo con, tiếp tục muốn nằm trên đùi ta tìm mộng đẹp, nhưng lúc bấy giờ nàng đã lớn, không nhỏ xíu gầy teo như trước đây nữa, hễ nàng vừa chui vào lòng ta thì ta lại xách nàng ra, nàng lại bám riết không tha bò lên.

Ta nói với nàng: “Ngọc nhi, nam nữ khác biệt, về sau không thể làm như vậy.”

Nàng bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng, dứt khoát che lỗ tai lại, bịt tai trộm chuông nói: “Ngọc nhi chả nghe gì cả.” Thuận tiện nhắm luôn cả mắt lại. (Tạm dịch: bịt tai trộm chuông = tự gạt mình gạt người)

Ta cười khổ đầy bất đắc dĩ, nàng đột nhiên nhào lên, động tác vô cùng linh hoạt, ta tránh không khỏi, bị nàng đè dựa vào lưng ghế, nàng ngồi trên đùi ta, hai chân tách ra vòng quanh ngang hông ta, mặt chôn vào lồng ngực ta, ấp úng nói: “Sư phó, ngài không muốn Ngọc nhi sao…”

Ta bật cười, kéo nàng về phía sau, nàng lại giống như một con gấu túi, ôm chặt lấy ta không buông, xoay tới xoay lui muốn tránh tay ta ra.

Ta khàn giọng nói: “Ngọc nhi, đừng náo loạn!”

Nàng ngẩng mặt lên, ủy khuất nói: “Sư phó… một lát thôi mà …”

Ta cắn chặt răng, kiên quyết đẩy nàng ra, nàng oa lên một tiếng, vẻ mặt đầy tổn thương liếc nhìn ta rồi chạy ra ngoài. Ta thật cảm thấy xấu hổ đối với phản ứng của mình, lại càng sợ hãi đối với tình cảm của chính mình.

Sao có thể động tâm đối với nàng? Nàng vẫn là một hài tử, nàng xem ta là chỗ dựa duy nhất, tin tưởng ta, ỷ lại ta…

Ta ngồi trong thư phòng cả ngày, không làm được gì, mãi đến lúc trời tối, Ngọc nhi cũng chưa trở về. Ta nhớ lại ánh mắt nàng lúc bỏ đi, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, có khi nào nàng bỏ nhà ra đi không trở về nữa hay không?

Nếu như nàng vĩnh viễn rời khỏi ta… Tay chân ta lạnh run, không kịp phủ thêm áo khoác bỏ chạy ra ngoài, kết quả là ở ngưỡng cửa gặp được nàng vừa đi tới vừa ợ hơi…

“Sư phó, ngài muốn ra ngoài sao?” Nàng lại nấc cục, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có chút nghi ngờ “Đi đâu vậy a?”

Trong phút chốc, ta cảm thấy mình thật ngốc…

Giận tái mặt, ta bỏ vào, nói: “Không đi đâu cả.”

Nàng cũng theo sát phía sau ta, nói: “Sư phó, đầu bếp mới của Thiên Hương lâu rất khá a, ngày mai chúng ta đến đó ăn nữa đi. Đúng rồi, ta vừa mới ăn một bàn, còn bảo bọn họ ngày mai tới phủ lấy tiền.”

Ở Quốc Tử Giám, thậm chí ở đế đô, từ lâu nàng đã sớm nổi danh quậy phá, ra ngoài không cần mang theo bạc, chỉ cần báo danh ra, người ta sẽ biết mà tới tận phủ lĩnh tiền. Hễ nàng không vui sẽ ăn rất nhiều, ta đã sớm nên biết…

Nàng đột nhiên ồ lên một tiếng, cười nói: “Sư phó, vừa rồi có phải ngài tính đi tìm ta hay không?”

Ta trầm mặc không đáp.

Nàng vòng đến trước mặt ta nói “Sư phó, có phải ngài lo là ta sẽ bỏ nhà ra đi hay không?”

Ta cúi đầu nhìn nàng, không nói gì.

Nàng cười hết sức vui vẻ. “Sư phó, ngài yên tâm đi, cho dù ngài có ném Ngọc nhi ra, Ngọc nhi cũng sẽ tự mình bò về, tuyệt đối sẽ không rời khỏi sư phó.” Nói xong, nàng lại nhào lên.

Nàng nhất định đã quên câu nói này của mình, cho nên sau này mới ra đi sạch sẽ lưu loát như vậy, một lời cũng không để lại.

Ta bắt đầu tạo khoảng cách với Ngọc nhi, không dám để nàng phát hiện tâm tư xấu xa của ta, lúc đó nàng ở lứa tuổi dậy thì, còn ta đã hơn hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, người đến làm mối nhiều không kể xiết, từ thiên kim quý tộc đến hoàng thân quốc thích, ta đều cười mà từ chối khéo, chỉ nói không quan tâm đến chuyện này. Những người này cũng không chịu từ bỏ ý định, túc trực tại ngưỡng cửa nhà ta, thậm chí giẫm đạp mà trèo lên nhau, Ngọc nhi tức giận như con mèo bị giẫm phải đuôi, một cước đá cả đám ấy ra ngoài – thật sự là đá…

Ta sớm biết nàng có võ, nhưng không ngờ lại cao cường như thế, hèn chi bọn học trò ở Quốc Tử Giám khổ không thể tả, đều nói không bị Lý Oánh Ngọc đập qua thì sống chưa trọn vẹn …

Đối với hành vi bạo lực của Ngọc nhi, không hiểu sao ta có chút thích thú, tuy cũng có lúc cố ý nghiêm mặt răn dạy nàng, nàng ủy khuất đá đá gót chân, cúi đầu quay mặt đi, giận dỗi ta, thế là ta nhịn không được chỉ muốn ôm nàng…

Ngọc nhi nói: “Sư phó, nếu ngài thật muốn tìm sư mẫu cho ta, cứ nói thẳng là được rồi, phá hoại nhân duyên người khác sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, Ngọc nhi cũng không muốn làm như vậy đâu.” Rõ ràng trong lòng nàng không nghĩ thế, vẻ mặt nàng vô cùng không cam lòng, tựa hồ như chỉ cần ta để lộ ra ý muốn cưới thê tử, nàng sẽ lập tức nhào lên cắn ta.

Ta tự nhủ thầm, Ngọc nhi còn nhỏ, đợi thêm mấy năm nữa đã…

Rồi lại nghĩ, ta là sư phó của nàng, chuyện này không thể được…

Luận về đạo Khổng Mạnh, luận về tình yêu nam nữ, ngũ tạng lục phủ của ta như bị thiêu cháy, từng thời từng khắc giày vò, loại giày vò này càng ngày càng tăng dần theo sự trưởng thành của Ngọc nhi. Khi phụng chỉ đến Quốc Tử Giám dạy học, ta phát hiện ra tâm tư của thái tử đối với Ngọc nhi, không chỉ có hắn, mà còn có những người khác, nhưng người này là thái tử, rất nguy hiểm. Ngọc nhi đặc biệt, không phải bởi vẻ mỹ lệ bề ngoài của nàng, mà là tính cách kỳ lạ của nàng đặc biệt hấp dẫn người xung quanh.

Ta thấy Ngọc nhi nói cười với người khác, đột nhiên hiểu được hai chữ ghen tị là như thế nào. Về nhà, ta ra vẻ thờ ơ hỏi: “Ngọc nhi, ngươi thích thái tử sao?”

Nàng khẽ giật mình, cười nhạo nói: “Chỉ có thứ người đầu óc bị cửa kẹp mới thích cái loại điên cuồng thích bị ngược đãi đó, sư phó ngài không biết đâu, tên này đầu óc có bệnh, hai ngày ba bữa lại chạy đến cho ta đập, chắc hắn ngứa da a!”

Sự căng thẳng trong lòng ta buông lơi, may mắn, Ngọc nhi không thích hắn, nhưng thái tử tựa hồ vô cùng si mê đối với Ngọc nhi. Ta ngầm nói với Chu thái phó, tìm một lý do để Ngọc nhi rời khỏi Quốc Tử Giám.

Lão than thở tiếc nuối, nói Ngọc nhi là một nhân tài ngàn dặm mới tìm được, đáng tiếc là văn dốt võ nát. Chuyện đó Ngọc nhi cũng đã từng nói với ta: “Không phải là chỉ chép lại “Đại Học” thôi sao? Thế thì có gì mà khó? Ngộ tính là sự tổng hợp giữa trí nhớ và năng lực lý giải vấn đề, trí nhớ của ta tốt, nhưng trong sách kia nói cái chó gì ta một chút cũng không hiểu, có ích lợi cái rắm gì a.”

Ta cố nén cười trầm giọng nói: “Ngọc nhi, không được ăn nói thô tục.”

Nàng le lưỡi, nghịch ngợm cười với ta.

Nàng mười sáu tuổi, như một đóa hoa nở rộ, bờ eo mềm mại, giơ tay nhấc chân lơ đãng để lộ sự quyến rũ, không cố tình thu hút ta đến gần, nhưng chỉ cần nghĩ đến là toàn thân ta phát run, không kềm chế được. Sau đó ta ngạc nhiên phát hiện, ta và nàng đã ở bên nhau mười năm.

Thái tử mơ tưởng Ngọc nhi, thậm chí Hoàng thượng cũng đối xử với nàng không giống những người khác, trong lòng ta cay đắng, không biết có thể nói cùng ai.

Có lẽ Mặc Duy nhìn ra chút manh mối, sau giờ Ngọ ngày hôm sau, hắn đứng trong vườn, bẻ một nhành đào, nói với ta: “Hái hoa phải hái liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ bẻ thay.”

Ta cười khổ tiếp lấy nhành đào, đóa hoa nở rộ mềm mại, nhưng rất nhanh sẽ tàn vì bị tách rời khỏi thân cây. Ta có thể hái sao?

Tối hôm đó, Ngọc nhi bày một bàn tiệc, nói muốn cùng ta chúc mừng mười năm quen nhau. Trong lòng ta mơ hồ cảnh giác, dù sao hành động này quả thật quá khả nghi. Ngọc nhi khẳng khái dùng bữa, sau đó mời rượu ta, nói: “Sư phó, uống một chén đi, Ngọc nhi đang rất vui vẻ.”

Ta nhìn ly rượu một lát, Ngọc nhi lại nói: “Sư phó, ngài nghi ngờ cái gì a, không có độc!” Nói xong cầm chén rượu của ta uống một hơi cạn sạch, lại rót cho ta một chén khác, kề vào môi ta, nói: “Sư phó, uống đi.”

Nơi môi nàng đã chạm qua… Cổ họng ta căng thẳng, ra vẻ điềm nhiên như không, uống hết chén rượu.

Đôi mắt Ngọc nhi gắt gao nhìn chòng chọc ta, gò má bắt đầu đỏ lên, có lẽ là đã say, cặp mắt trong trẻo của nàng như bao phủ sương mù mênh mông, lấp lánh ướt át, bờ môi hồng nhạt hé mở, hô một tiếng: “Sư phó…” Sau đó ngồi vào trong lòng ta.

Thân thể nàng hơi nóng, đôi tay vòng quanh cổ ta, làn môi cọ sát trên cổ ta, hơi thở vô cùng ngọt ngào, ấm áp.

Nơi bụng ta căng thẳng, lập tức hiểu ra.

Trong rượu có hạ Thôi tình dược, chính nàng cũng uống.

Sau đó ta nghĩ, có lẽ nàng quá sợ hãi, hạ dược phân lượng không nhiều, lúc ấy chuyện xảy ra là vì dược tính hay là vì động tình, rất khó nói. Nhưng ta có thể khẳng định, nếu theo khả năng tự chủ của ta, một chút dược đó không đủ để làm cho ta mất kềm chế, mà có lẽ là vì nén nhịn quá lâu rồi, cũng có lẽ là vì nàng chủ động. Đó cũng có thể vì ta ích kỷ, chỉ muốn viện cớ để ăn tiểu đồ nhi mà ta đã muốn rất nhiều năm qua.

Nàng tựa một đóa hoa đầu cành tháng Hai, nõn nà, hồng hào, kiều diễm, bị gió xuân chậm rãi thổi khiến cánh hoa mở ra, thân thể giãn nở, đợi người đến hái. Ta hôn lên mỗi một cánh hoa, làm rất nhiều công tác chuẩn bị, nhưng nàng vẫn đau đến mức phải há to mồm thở gấp, đôi mắt lờ đờ sương mù si mê nhìn ta, trong mắt tràn đầy lưu luyến bịn rịn.

Nhưng dù là như thế, nàng vẫn bỏ chạy. Có lẽ… có lẽ là nàng chột dạ, có lẽ là vì nguyên nhân khác, tóm lại, nàng chạy mất tăm hơi, ta nhìn căn phòng hỗn độn, trên chiếc khăn trải giường trắng như tuyết như chạm trổ một đóa mai hồng, chỉ còn biết cười khổ.

Bẻ được nhành đào, cuối cùng chỉ được một đêm phong hoa tuyết nguyệt thôi sao?

Trong đêm đó, sự ấm áp mềm mại, hương vị say đắm ngọt ngào thấm vào tận cùng thể xác và linh hồn của ta, từ nay về sau sẽ không còn nữa.

Sau khi nàng đi, ta không ngày nào là không nghĩ đến nàng, nhưng nàng vẫn bặt vô âm tín.

Mặc Duy biết được chuyện này, cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên là một con bạch nhãn lang, lấy oán trả ơn, ăn xong bỏ chạy.” Lại nói “Đông Ly, ta giúp ngươi tóm nàng về, đến lúc đó tùy ngươi xử trí, muốn đánh muốn giết thế nào cũng được.”

Ta bật cười, ta làm sao mà nỡ?

Đợi như vậy rất nhiều năm, cuối cùng có một ngày nàng trở về, đã trải qua phong sương, nàng càng thêm kiều diễm, ánh mắt kiên định, sắc sảo. Mặc Duy nói, sói con đã trưởng thành thành sói bà, nàng vươn móng vuốt ra, đánh hắn bay mất, sau đó quay đầu, cẩn thận dè dặt nhìn ta.

Ngọc nhi của ta đã trở về …

Ta chịu đựng nỗi cay đắng trong lòng, khó khăn nặn ra một nụ cười, đột nhiên hốc mắt nàng đỏ lên, khàn giọng hỏi ta: “Sư phó, ngài còn giận ta phải không…”

Dường như nàng đã hiểu lầm, ta giận nàng không phải là vì nàng đã hạ dược, mà là vì nàng đã bỏ đi mấy năm trời bặt vô âm tín. Dù cho vẫn còn chút oán hận, nhưng khi gặp nàng, trong nháy mắt tất cả đều tan thành mây khói.

Ta thở dài, bế nàng vào lòng, giống hệt như ngày xưa, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

“Ngọc nhi ngoan, đừng khóc.” Ta hôn nhẹ lên mái tóc nàng, ôm thật chặt, nàng nghe lời ta, chậm rãi bình phục hô hấp, nằm trong lòng ta.

“Sư phó, Ngọc nhi yêu chàng.” Sau khi bình tĩnh lại, nàng nói. “Đã rất lâu rồi.”

Ta cười cười, nói: “Ta biết.”

Vì yêu mà sinh ra sợ hãi, người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo, lúc đó bọn ta đều không xác định được tâm ý của nhau, thăm dò, hoài nghi, yêu thương nhau, tổn thương nhau, giờ mới trở lại, có phải quá muộn hay không?

Nàng nằm trong lòng ta, ngửa mặt lên hỏi ta: “Sư phó, chàng… Chàng có từng thích qua Ngọc nhi hay không…”

Thật là hài tử ngốc…

Ta cười nói: “Thẩm Đông Ly ta từ năm mười bảy tuổi gặp nàng, mười năm sau, ngoại trừ nàng ra không để bất kỳ ai kề cận. Ngọc nhi, ta chỉ thích qua một người thôi. Nàng nói đi, ngoại trừ nàng ra, còn có thể có ai nữa?”

Khoảnh khắc đó, nàng rơi nước mắt như mưa.

Ta hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, không nỡ nhìn nàng rơi lệ, rất nhiều năm sau cũng thế, cho dù là nước mắt hạnh phúc cũng khiến ta đau lòng.

Sau đó, vào một buổi hoàng hôn, ta đọc sách, nàng luyện chữ, viết xong cầm đến cho ta xem.

Chữ, thật sự là không thể luyện hơn, nhưng đối với nàng, yêu cầu không thể quá cao. Bật cười lắc đầu, chữ hỏng bét cũng thôi đi, thế nào lại còn viết sai nữa.

“Một ngày vi sư” ta chỉ chỉ, nói “là chung thân vi phụ.”

Nàng cười nhìn ta, nhào lên ôm cổ ta, chóp mũi cọ sát cổ ta, cười xấu xa nói: “Là chung thân vi phu.”

Thế là ta cúi đầu nhìn nàng, cười bất đắc dĩ.

Phải, nàng nói đúng, tiểu đồ nhi của ta, tiểu nương tử của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.