Hắn rốt cuộc cũng nhìn thẳng ta, trong huyệt động, dưới ánh sáng lờ
mờ, ta chỉ cảm thấy đôi mắt hắn tối đen mờ mịt, nhìn không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Nàng hà tất gì lại làm như thế này…” Hắn khẽ thở dài “Bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, tội gì nhất định phải giữ ta lại.”
Ta bốc máu nóng trong lòng, trút giận. “Chàng lại hối hận rồi sao?
Vừa mới trải qua một trận sinh tử, chàng còn nói sẽ thực hiện lời hứa,
thế mà vừa vượt qua cửa ải khó khăn là chàng lại muốn đổi ý? Chẳng lẽ
thật sự không đến hoàng tuyền không gặp nhau? Chẳng lẽ chàng không thấy
ta chết không cam tâm hay sao?”
“Những lời ta đã nói với nàng đều là thật lòng, lý do ta muốn đi, không cần nhắc lại nữa.” Hắn cứng rắn nói.
“Ha!” Ta cười gằn “Những lời chàng nói đều là thật lòng? Vậy cái gọi
là thật lòng này của chàng thật không đáng giá một đồng xu! Nếu ta nói
thích, sẽ chịu trách nhiệm lời nói của mình đến cùng, còn chàng, nói chỉ để nói mà thôi, trộm được tim người ta rồi bỏ chạy, chàng như thế mà
bảo là thật lòng! Chàng nói ta lăng nhăng trái ba phải bốn, bộ không
phải chàng đã biết ta từ ngày đầu tiên hay sao? Ta là người thối nát như thế nào, lúc cùng ta ”Hoa Khai Nhị Độ” chẳng lẽ chàng lại quên mất? Ta
vẫn là ta, ngay từ đầu chàng đã chấp nhận, giờ mới đổi ý, ta nói cho
chàng biết, một khi đã lên nhầm thuyền của bọn cướp, mọi việc không còn
theo ý chàng nữa đâu!”
“Nàng…” Hắn nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể nhìn ta trừng trừng.
Ta ôm lấy cánh tay hắn, cọ cọ nói: “Chàng nghĩ rằng ta không nghiêm túc, có phải không?”
Vẻ mặt hắn cứng đờ, xoay mặt đi, không lên tiếng phủ nhận, vậy tức là ngầm thừa nhận.
“Ta biết chàng nghĩ gì. Chàng cho là ta quên mất cái tốt cái đẹp của
chàng, chỉ nhớ mặt xấu của chàng, chàng cảm thấy ta ở bên chàng chì vì
tiện tay dắt dê…” (Tạm dịch: tiện tay dắt dê = mượn gió bẻ măng = tiện thể, thuận tiện)
“Nàng đừng dùng loạn thành ngữ.” Yến Ly mặt tối sầm cắt ngang lời ta.
“Khục khục… không cần soi mói từng câu từng chữ quá chi tiết như
vậy.” Bị cắt ngang mạch suy nghĩ ta rất mất hứng “Tóm lại, chàng khó
chịu là vì cảm thấy ta không thật lòng thích chàng, chàng cảm thấy mình
có cũng như không, có phải không?”
Hắn cười khổ tự giễu: “Không phải sao?”
Ta phát điên, phát điên lên mà….Ta bình tĩnh cười khổ như hắn, vẽ
vòng tròn trên mặt đất. “Thì ra trong lòng chàng, ta là loại nữ nhân tùy tiện đến cực điểm như vậy…” Thật sợ hắn trả lại một câu “Không phải
sao” …
May là hắn không vô lương tâm như vậy, chỉ trầm mặc.
Ta thở dài “Thôi đi, thôi đi … Trước khi ta đến đây, ta đã đi tìm Đào Nhị.” Hắn vừa nghe đến đó hai vai cứng ngắc lại. “Ta nói với hắn, ta sẽ không bỏ Yến Ly, trừ phi hắn bỏ ta trước. Ta cầm trủy thủ ép hắn, ép
hắn phải để cho ta đi gặp chàng, thật ra đến tìm chàng cũng chỉ muốn nói với chàng vài câu thôi, nói xong ta sẽ đi, ta đã làm xong chuyện ta nên làm, còn chàng muốn làm thế nào đó là chuyện của chàng.” Ta lén liếc
mắt xem phản ứng của hắn – cúi đầu trầm tư, coi như vẫn còn tạm ổn.
Ta thở dài tiếp. “Ta là một người thất bại, Yến Ly chàng sĩ diện đến
chết, cũng được, nếu chàng muốn thế, ta theo ý chàng. Sau khi hừng đông
chia tay nhau, chàng có thể nói với người khác, là Yến thần y chàng
không thèm Lý Oánh Ngọc ta, không phải Lý Oánh Ngọc ta không muốn chàng, ta mới là người bị bỏ rơi!”
“Ta…” Môi hắn khẽ động, ánh mắt đầy giãy dụa. Ta thầm nghĩ, không biết có phải hắn muốn nói ”…không phải ta không muốn nàng…”
“Thật ra trên đời này làm gì có chuyện không có người này thì người
kia sống không nổi chứ?” Ta cười nhạo một tiếng “Bất quá chỉ là sau khi
chia tay ăn ít đi mấy chén cơm, gầy đi mấy ký, mất ngủ vài đêm, buồn bã
một hai năm, có người còn có thể biến thành thi nhân, có người luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, nhưng đa số vẫn sống bình thường đó thôi? Qua năm ba năm thoát khỏi bóng ma tâm lý, có thể ăn, có thể ngủ, vui vẻ bên
người mới, sau vài lần mây mưa là nhà có thêm vài tiểu hài tử biết giúp
nương đi mua nước tương, còn ai mà nhớ người xưa là ai. . .” Cuối cùng,
giọng ta có chút nghẹn ngào, những vòng tròn vẽ trên mặt đất tiếp nối
không có kết thúc.
“Có khi đến lúc đó, chàng sẽ dẫn nhi tử đến thăm nữ nhi của ta, ta sẽ nói với nữ nhi của ta là, năm xưa ta không thu phục được cha hắn, giờ
con giúp ta thu phục nhi tử của lão cha hắn đi!” Ta giương mắt nhìn hắn, yếu ớt hỏi “Sẽ có một ngày như thế sao?”
Ánh mắt hắn phức tạp, trán nhăn lại, ra vẻ đấu tranh giãy dụa vô
cùng, ta thật không nỡ nhìn. Ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không từ một thủ đoạn nào giữ hắn lại! Thứ mà ta có thể lợi dụng được chính là tình
cảm của hắn đối với ta, ta cá là hắn có tình cảm với ta!
Tuy ta ích kỷ cho rằng chỉ khi nào hắn ở lại bên cạnh ta, ta mới vui
vẻ, nhưng cũng vô sỉ nhận ra rằng trong lòng hắn có ta, nếu rời bỏ ta
hắn sẽ không hạnh phúc.
“Lý Oánh Ngọc. . .” Hắn giơ tay vén lên sợi tóc bên tai ta, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên “Ta hỏi nàng một chuyện, nàng hãy thành thật trả lời
ta.”
Ta sững sờ gật đầu.
Hắn hỏi: “Nếu không nhớ lại chuyện cũ, nàng có đuổi theo ta hay không?”
Có …
Hay không…
Ta đột nhiên nhận ra một chuyện: lúc Bạch Sanh Sanh và ta nói chuyện
với nhau, hắn cũng có mặt tại đó, chỉ là ta không phát hiện ra mà thôi…
Thật xin lỗi a, nhưng lần này ta sẽ không lừa hắn nữa. “Sẽ không.”
Đôi mắt hắn chợt ảm đạm trong khoảnh khắc, khóe môi cong lên một nụ cười cay đắng. “Quả nhiên…”
“Nếu không nhớ lại quá khứ, ta cũng sẽ không biết bản thân mình rốt
cuộc tồn tại như thế nào trong lòng chàng.” Ta ấp tay lên mu bàn tay của hắn “Bởi vì một năm nay, chàng luôn luôn khi dễ ta, cho dù có tốt với
ta cũng không muốn để ta biết. Ta cho rằng chàng cũng không phải thật
lòng yêu ta, cũng giống như chàng đã cho rằng ta không quan tâm đến
chàng. Nếu trong lòng chàng không có ta, thật lòng muốn rời khỏi, vậy
tội gì ta phải cố chấp níu kéo một tình cảm không thuộc về mình. Nhưng
chàng cũng có tình ý như ta, vậy thì dựa vào đâu bảo ta buông tay để rồi sau đó đường ai nấy đi?”
“Thế nhưng.. vì sao, hết lần này đến lần khác vẫn cứ quên ta…” Hắn nhẹ giọng hỏi “Nàng vẫn đều chán ghét ta…”
Ta chán ghét hắn… Ta chán ghét hắn? Ta chán ghét hắn!
Ta hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, đấm ngực giậm chân “Con mắt nào của chàng thấy ta chán ghét chàng?!”
Yến Ly rũ mí mắt xuống “Hai con.”
“Vậy cặp cẩu nhãn của chàng mù rồi!” Ta nhào lên ôm lấy cổ hắn, hung
hăng ngậm chặt đôi môi hắn, hắn giật mình một lát, sau đó xoay tay lại
gắt gao ôm eo ta nhiệt liệt đáp lại…
Hôn đến môi miệng đều run lên, thân nhuyễn như bùn, ta mới gối đầu
lên vai hắn, hơi thở mong manh nói: “Cho ta một lý do không yêu chàng
xem…”
“Lý Oánh Ngọc…” Giọng hắn vì nhuộm mùi dục vọng mà khàn khàn, khẽ vuốt mái tóc dài của ta, cúi đầu nhẹ giọng thở dài bên tai ta.
Aizz….Yến Ly thần y của ta khó chịu giảo hoạt, thâm tình không lộ, tuấn mỹ vô song… một nhành hoa Lê đè đóa Hải Đường. . .
“Thân ta đa sầu đa bệnh, chàng lại khuynh quốc khuynh thành…” Ta cười trêu ghẹo hắn “Quả nhân có bệnh, tên là tương tư, tiên sinh có thể ban
cho phương thuốc hay cứu giùm?”
Hắn vùi đầu vào mái tóc ta, nghe vậy cười nghẹn không thành tiếng “Muốn thuốc hay nào?”
Ta quay người lại, khẽ liếm lên hầu kết của hắn. “Xuân Phong Nhất Độ!”
Đau đớn trên người không ảnh hưởng gì đến chức năng của nam nhân,
trận ôm ấp hôn hít như thiên lôi địa hỏa mới vừa rồi đã sớm làm cho vị
thần y lãnh tình này không thể chịu nổi, Kim Cô bổng với Thủy Liêm động…
“Nàng uống trộm rượu Ngũ Mật hoa ta ủ.” Đầu lưỡi hắn đảo qua khóe môi ta.
“Dựa vào quan hệ giữa hai ta, có thể gọi là trộm sao?” Ta bất mãn cắn xuống đầu lưỡi của hắn, ánh mắt hắn nhất thời sâu thêm mấy phần, thăm
thẳm nhìn ta, nhìn đến khi đầu quả tim ta phát run, cả người mềm nhũn,
thế là nằm bò lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, thấp giọng nỉ non: “Yến Ly, ở lại, có được không…”
Vào lúc đó ta nghĩ, nếu hắn nói không, ta sẽ bá vương ngạnh thượng
cung hắn, nếu hắn nói được, ta sẽ nhường cho hắn bá vương ngạnh thượng
cung…
Aizz…thật là vừa đau đớn vừa sung sướng a. . .
Hắn nói: “Thật trùng hợp, hôm nay trăng rằm.”
Ta giật mình, cười nói: “Đúng a, không phải từ ngày Hai mươi chín đến ngày Năm, chàng không phải chiến đấu hăng hái đến đẫm máu…”
“Nhưng giờ chúng ta như vầy, có phải hơi bị miễn cưỡng hay không?”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng tay hắn cũng đã lần mò thám hiểm vào bên
trong lớp váy của ta.
“Sẽ không.” Ta không cam lòng yếu thế, xoa nắn lồng ngực của hắn “Chúng ta như vầy gọi là chết cũng phải yêu!”
Hắn vỗ về chơi đùa đến khi ta mất hết cả khí lực, trong lòng thầm nghĩ, thôi được, nhường hắn bá vương ngạnh thượng cung đi…
Một lần nhào vào ôm ấp này cuối cùng cũng thành công …
Vì sao ở bên hắn vừa thống khổ lại vừa mất hồn như thế, thần y a, thuốc đắng của ta…
À không, là xuân dược!
Nhớ đến một lần nọ đúng là tự tạo nghiệp chướng, ta vừa bị giam lỏng
vừa bị hạ dược, mặc dù hắn lén đến cứu viện ta, lại chỉ cười dài nhìn ta dục hỏa đốt người mà không chịu đưa cho ta giải dược, hai người bọn ta
trốn trong hòn núi giả, hắn điểm huyệt đạo của ta, đối xử với ta như ta
đã đối xử với hắn lúc trước, chỉ có điều là lần đó dược mà ta trúng có
dược tính mạnh hơn nhiều so với dược mà hắn trúng lúc trước, không được
ôn hòa như Xuân Phong Nhất Độ, ta thở gấp từng hơi từng hơi, dùng đôi
mắt mị nhãn như tơ lăng trì hắn.
“Yến nhỏ mọn… mau đưa ta… giải dược…”
Hắn duỗi tay vỗ vỗ lên mặt ta, mỉm cười nói: “Đừng gấp, đợi lát nữa ta cũng ném ngươi xuống ao để hạ hỏa.”
“Ta trúng … dược…gì… có phải là… không giao hợp… thì sẽ… chết thẳng
cẳng…” Thật muốn cắn đứt cái cổ thon dài trắng nõn của hắn mà…
“Trên đời này làm gì có loại dược nào như thế, nhưng ngươi trúng thứ
dược này cũng tương đối bá đạo rồi, mạnh hơn một chút so với Xuân Phong
Nhất Độ, tên là Hoa Khai Nhị Độ, cây khô gặp mùa xuân.”
Hay lắm, Hoa Khai Nhị Độ…
Nhiệt khí từng đợt bốc lên, trút xuống phía dưới, tứ chi bách hải hầu như sắp biến thành uông xuân thủy, nhưng lại có một dòng chân khí bốc
lên từ huyệt đan điền – thế là lần đầu tiên ta biết được, xuân dược liều mạnh có khả năng giải khai huyệt đạo!
Ngón tay chợt động, chiếc bình từ trong tay áo trượt xuống lòng bàn
tay, hai ngón tay vặn mở nắp bình, liếc mắt xem tình hình bên ngoài thế
nào, hắn không để ý đến cử động của ta, với tốc độ sấm sét ta nhào lên
như mãnh hổ chụp mồi, kềm chặt lấy cằm của hắn, trong ánh mắt ngơ ngác
lẫn kinh ngạc của hắn, ta chuốc cho hắn uống một bình Hoa Khai Nhị Độ.
“Khục, khục khục…” Hắn bị sặc một lát, đè thấp thanh âm ho khan mấy
tiếng, trên mặt nhanh chóng nổi lên màu hồng nhạt, thân thể nóng lên.
“Ngươi ả nữ nhân này, ngươi vậy mà… khục khục…”
Ta hì hục thở phì phò, cười nhạt: “Thế nào, dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, oan oan tương báo khi nào mới dứt, cảm giác thế nào? Có muốn cùng nhau ngâm nước lạnh hay không a?” (Tạm dịch: dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân = gậy ông đập lưng ông)
“Ngươi…” Hắn giả vờ như muốn đánh ta, chợt có tiếng bước chân truyền
đến từ bên ngoài, động tác của hắn cứng đờ, sửa đánh thành chộp, ấn ta
vào lòng hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Ta ngửa đầu nhìn
hầu kết của hắn, lăn lên, lăn xuống… Nhịn không được thè đầu lưỡi ra
liếm một cái, hắn khẽ run rẩy cúi đầu nhìn ta một cách khó tin.
Thật ra… cần gì phải ngâm nước lạnh chứ…
Đã có sẵn giải dược đây rồi…
Tay ta mò mẫm trên eo hắn, thắt lưng… thắt lưng —— ôi, sai rồi không
phải cái này, cứng quá … Hắn rít vào một hơi, hung hăng bắt lấy tay ta
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta không chút nghĩ ngợi nói: “Xúc phạm ngươi!”
Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng như bị sung huyết, tên gia hỏa này vừa lãnh tình vừa cấm dục lâu ngày, có lẽ ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm
qua, từ khi ở chung với ta, con người thấp kém đi rất nhiều.
Tuy rằng không giao hợp sẽ không chết thẳng cẳng, nhưng dục vọng cắn
nuốt lý trí, ta kéo cần cổ hắn xuống gặm cắn môi dưới của hắn, đầu lưỡi
thậm chí nếm được vị rỉ sắt. Ta giạng chân ra ngồi trên người hắn, cảm
giác dục vọng của hắn đội lên dưới bụng ta, cọ xát xung đột. Không gian
nhỏ hẹp của hòn núi giả ép hai người bọn ta càng gần sát nhau hơn, ta
run rẩy cởi áo hắn ra, cũng cởi áo của mình ra…
Ban đầu dường như hắn còn có chút chống cự, nhưng dược tính gia tăng, cộng thêm sự trêu chọc của ta, cuối cùng cũng như ta, tự mình ra tay,
cơm no áo ấm.
“A!” Ta nhỏ giọng hô lên một tiếng.
“Sao vậy?” Vùi đầu trước ngực ta, hắn ngửa đầu lên nhìn ta, ta đờ
đẫn, ngây ngẩn nhìn đôi mắt vì nhuộm tình dục mà lộ ra vẻ yêu dị, mê ly
của hắn.
“Đụng vào đầu …” Ta cúi đầu, tựa vào vai hắn “Đừng dùng sức quá mạnh…”
Trong sơn động, nữ trên nam dưới…
Hắn mây đen đầy đầu, ôm eo ta hung hăng xông vào, tốc hành đến chỗ
sâu nhất, bàn tay lại cấu véo eo ta một trận, làm ta đau đến co rút lại, kẹp chặt lấy hắn, rất mất hồn…
“Chàng sao mà… thích… cấu véo eo ta đến thế…” Ta hỏi ngắt quãng.
Khi xưa hắn bảo: “Nàng tiện, cần bị cấu véo.”
Hiện tại hắn bảo: “Xúc cảm rất đã tay, hơn nữa phía dưới của nàng phản ứng mạnh hơn.”
Tên thần y lãnh tình cấm dục, cao thượng thuần khiết của ta a, từ lúc đi theo ta, mỗi lần như thế này đều lộ dáng vẻ vô sỉ, rất có phong cách của ta năm nào…
Cái gọi là vận mệnh an bài, chính là ở thời khắc không an toàn nhất, ở địa phương nguy hiểm nhất, liều chết tỏ tình, chết cũng phải yêu!
Ta hôn hít khóe mắt hơi hồng lên vì dục vọng của hắn, giọng ngắt quãng, gọi: “Yến, Yến Bất Ly…”
Hắn nhấn gáy ta, ngửa đầu ngậm chặt môi ta “Được, không rời không bỏ.”
Cảnh xuân là thế, vậy mà sát khí nổi lên khắp nơi . . .
Mặt trời theo lẽ thường từ từ mọc lên.
Tia nắng sớm đầu tiên xuyên vào bức rèm do dây leo bện thành trước cửa động rơi trên mi mắt ta.
Ta híp mắt lại mò mò xung quanh, ờ, rất tốt, Yến Ly vẫn còn ở đây.
“Ah. . .” Ta ngáp một cái, khóe mắt ứa nửa giọt lệ “Yến Ly, ta đói …”
Lúc này hai người bọn ta đều mặc y phục đàng hoàng – ban đêm quá
lạnh, không thể cởi trần ngủ, ta co lại thành một cục rúc vào trong lòng hắn, gối lên vai hắn, cánh tay hắn choàng quanh eo ta, từ cử động trên
tay hắn có thể thấy được là hắn cũng đã tỉnh dậy.
“Lúc này bên ngoài có thể có hai nhóm người đang đi tìm chúng ta,
nàng thấy mạo hiểm đi ra tốt hơn, hay là ngồi chờ chết tốt hơn?” Yến Ly
lười biếng nói.
“Chàng đã nói ngồi không có nghĩa là chờ chết, vậy tất nhiên là nên
ra ngoài mạo hiểm rồi. Nhưng theo ta thấy, ra cũng dữ nhiều lành ít.” Ta nhắm mắt lại, tiếp tục chợp mắt một lát.
“Đêm qua nàng không nên chạy đến đây một mình, ít ra cũng nên bảo
Kiều Vũ theo cùng.” Yến Ly giống ta, thảnh thơi nhắm mắt lại nói chuyện
phiếm, một chút cũng không cảm thấy gấp gáp, nguy hiểm.
“Ai bảo Lý phủ chúng ta chỉ có một con Truy Phong, những con ngựa
khác đều không nhanh bằng, ta chỉ có thể đi trước một bước…” Ta ôm eo
hắn, cười tít mắt nói “Sợ chậm một bước chàng sẽ bị yêu tinh ăn mất.”
Yến Ly thở dài “Bị con yêu tinh đó ăn, hoặc bị con yêu tinh này là nàng ăn thì có gì khác nhau đâu.”
Ta cực kỳ bất mãn đáp “Bị ta ăn, chàng mới gọi là chết có ý nghĩa”
Yến Ly cười vỗ mông ta một cái, Á…đụng đến vết thương ta rồi, chàng xoa xoa cái!
“Dậy đi, nên ra ngoài mạo hiểm thôi.” Hắn nói.
Trước khi đi ra, ta kéo cổ hắn xuống hung hăng hôn một cái. “Ta cũng
không muốn chỉ đã ghiền một lần rồi chết, xông ra ngoài đi, phải sống
lâu một chút a…”
Hắn mỉm cười liếc xéo ta, điệu bộ như chút nữa có chết hay không cũng không quan trọng.
Aizz, ta còn muốn giữ mạng để trở về chịu xét xử a! Đời này không kể
đến cuộc sống hồ đồ mơ mơ màng màng như tỉnh như say, chết vì tinh lực
cạn kiệt là cái chết không được tự nhiên nhất.
Ánh mặt trời ấm áp rải đầy khe suối, đáng tiếc cảnh xuân tươi đẹp như thế mà sát khí bốc lên khắp nơi.
Yến Ly nắm tay ta men theo vùng hạ lưu con sông đi ngược lên về phía mặt trời mọc.
Phóng mắt nhìn lại, con suối này không có vật gì che chắn, chỉ có vài hang động ít ỏi bị dây leo, cỏ dại bịt kín cửa động, có khi là cạm bẫy, có khi là chốn ẩn thân bảo toàn sinh mệnh.
Nếu gặp người có lai lịch không rõ, chỉ cần nhìn vũ khí cũng có thể
phân biệt rõ đó là địch hay bạn, đúng rồi, còn như nghe thấy thứ ngôn
ngữ như tiếng chim nghe mà không hiểu, chắc có lẽ là ngôn ngữ của người ở vùng núi hẻo lánh Mân Việt quốc.
Đi một lát, hai người bọn ta ngồi xuống vốc nước suối lên uống, tạm nghỉ chân.
Ta ngước đầu lên nhìn chung quanh, quan sát một hồi, thở dài nói với
Yến Ly: “Nếu đa số địa hình Mân Việt quốc đều như thế này, khi đánh trận sẽ rất bất lợi đối với chúng ta.”
“Giải thích thế nào?”
“Trên cao nhìn xuống, bốn phía vây kín, điểm mai phục quá nhiều, rất
khó lòng phòng bị.” Ta nhếch khóe môi lên, hơi có chút vui sướng khi
người khác gặp họa, cười khổ nói tiếp “Không biết ý đồ của Mặc Duy là
đến đây để khảo sát địa hình Mân Việt quốc hay là tìm cách lấy cho được
bản đồ phân bố quân binh, hoặc có thể là cả hai, tóm lại chuyến đi lần
này khiến hắn nhức đầu nhức óc một phen.”
Ta tùy tiện nhặt một nhánh cây vẽ trên mặt đất.
“Trần quốc và Mân Việt quốc lấy Võ Di làm biên giới, nếu Mân Việt
quốc vượt qua Võ Di đánh Đại Trần ta, điểm có khả năng chịu công kích
đầu tiên chính là Chiết Giang. Nhân khẩu Chiết Giang không ít, mấy năm
trước vì quốc khố trống rỗng mà phải cắt giảm quân bị, tuy Mặc Duy đã âm thầm tăng cường công tác biên phòng, nhưng nếu Mân Việt quốc có ý định
tấn công mạnh, tất nhiên bên ta sẽ bị tổn thất nặng. Đối với Trần quốc
mà nói, trận chiến này thật ra đã bùng nổ, cái chính là phải bình ổn
Lương quốc ở phương Bắc để tránh hai đầu thọ địch. Phải tiết kiệm ngân
sách từ Nam chí Bắc, toàn lực chuẩn bị cho chiến tranh. Thế nhưng…” Bàn
tay nắm nhánh cây của ta bỗng dưng run lên, dường như có ý nghĩ nào đó
bất chợt thoáng qua trong đầu, đáng tiếc quá nhanh, không nắm bắt kịp –
dường như ta đã bỏ qua một chi tiết nào đó?
“Thế nhưng cái gì?” Yến Ly hứng thú hỏi ta.
Ta phục hồi tinh thần lại, cười gượng một tiếng, tiếp tục nói: “Không có gì… Ta chỉ đang nghĩ, thời của tiên đế, số lượng đại tướng trong
triều giảm đáng kể, hiện giờ tướng thủ thành nhiều hơn là tướng đánh
trận. Nếu đợi chiến tranh lan đến Trần quốc, phía bên kia biên giới tất
nhiên sẽ lâm vào cảnh trăm họ lầm than. Nhưng nếu thổi ngược chiến tranh đến Mân Việt quốc thì lại khác, cái khó là không có đại tướng nào đáng
tin để đảm nhiệm trọng trách này, huống chi Mân Việt quốc đa số là địa
hình nhiều đồi núi, đầm lầy, giao chiến tại Mân Việt quốc sẽ không cần
lo lắng đến sự thương vong của dân chúng, hơn nữa lại có thể chiếm cứ
địa hình có lợi cho bên ta…” Aizz, ta lo ba cái chuyện này để làm gì,
chẳng liên quan gì đến ta cả. Ta buồn bực ném đi nhánh cây, ngơ ngác
nhìn nước suối trong trẻo gợn sóng.
Yến Ly xoa xoa đầu ta, kéo cổ tay ta lại ôm vào lòng, để ta nằm lên
chân hắn, sau đó cong một ngón tay lên gãi nhẹ dưới cằm ta, giống như
đang đùa mèo con…”Nàng a, ngày thường cứ nói là không quan tâm đến
chuyện quốc gia đại sự, lúc này sao lại tỏ vẻ yêu nước thương dân như
thế.” Ta nhìn hắn tươi cười mà trong lòng không kềm được nhộn nhạo một
trận, nam nhân này, dù lãnh tình cũng làm rung động lòng người, huống
chi hiện giờ đang là mùa xuân tươi đẹp, trời xanh mây trắng, suối nước
trong veo chảy róc rách, ta ở bên cạnh nam nhân của ta …
Ta thu hồi vẻ háo sắc, u buồn xoay mặt đi, nhẹ nhàng thở dài. “Chàng
không biết sao, thật ra con người ta vĩ đại cao thượng, có tài trong
việc kinh bang tế thế.”
Ta liếc xéo hắn, hừ nhẹ nói: “Thần y, không phải chàng yêu cái giọng điệu này của ta sao…”
“Phải.” Hắn cười cấu véo mũi ta một trận “Yêu chết đi.”
Aizz, giá ba chữ này có thể đổi lấy cảnh tượng nói trên thì tốt biết
bao nhiêu, ít ra trong cảnh sơn minh thủy tú xuân về hoa nở, ta nằm trên chân hắn, trong cái ôm ấm áp của hắn cũng là một phong cảnh quá tuyệt
hảo rồi, đáng tiếc là chữ “chết” vừa ra khỏi miệng, ta tinh mắt thấy “tử thần” đến…
Vị trí này thật là hỏng bét, từ trên cao nhìn xuống đây là một góc chết, không chốn che thân, dễ thủ khó công.
Tử thần cầm móc câu tới đòi mạng, Yến Ly mang theo ta hối hả lùi lại.
Nếu ta là Liên nhi, ta sẽ phái ra hai nhóm người, một nhóm ngầm tìm
kiếm ta và Yến Ly, tranh thủ tìm ra hai người bọn ta trong thời gian
ngắn nhất; nhóm còn lại ngầm theo dõi người của Mân Việt quốc, cho dù
bọn chúng có tìm thấy hai người bọn ta trước, nhóm này cũng có thể cứu
viện đúng lúc – Liên nhi ngoan, thật rất ăn ý với ta mà!
Quả nhiên, lúc người Mân Việt quốc phát hiện ra hai người bọn ta, cùng lúc Ảnh tử cũng xuất hiện.
Ta vừa chạy vừa thở hồng hộc, nói: “Ban ngày ban mặt mặc y phục dạ
hành màu đen để làm gì, mấy người này cũng mắc bệnh hình thức quá đi”
Yến Ly cười nhạo, nói: “Chẳng lẽ bọn hắn còn có thời gian thay ra y phục sao?”
Ta nghẹn lời, thầm nghĩ, hắn nói cũng phải…
Bởi vì hai bên xông vào giao đấu, nhất thời ta không phân biệt được
tỷ lệ số người giữa bên đối phương và bên mình, nhưng nghe mấy tiếng
tiêu sắc bén vang lên làm hiệu, chắc là bọn chúng lại muốn kêu thêm đồng bọn đến áp đảo …
Bên đối phương kéo đến rất nhanh, ta híp mắt lại xem, phía trước bên
phải là hắc y nhân tay cầm Bán nguyệt đao, bên trái là hắc y nhân tay
cầm trường kiếm, không cần suy nghĩ nhiều, chạy về bên trái.
Vết thương nơi bắp chân của Yến Ly kéo chậm lại tốc độ của hai người
bọn ta, người Mân Việt quốc đuổi theo, một đao bổ về phía hai bàn tay
bọn ta đang nắm chặt lấy nhau, Yến Ly không chút nghĩ ngợi đẩy ta ra,
trong khoảnh khắc hai bàn tay rời nhau, lòng ta bỗng dưng lạnh đi một
chút.
May là Ảnh tử đến cũng không muộn, hai người che chở trước mặt ta,
trong đó một người không nói lời nào vác ta lên vai, xoay người chạy đi, ta dùng sức đập vào lưng hắn, rống to: “Ê, ê, còn Ngũ công tử nhà ngươi nữa làm chi! Mau thả ta xuống!”
Người này không thèm để ý gì đến ta, nghe nói người của Ảnh tử đều
không nói chuyện, ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể lớn tiếng gọi: “Yến Bất Ly, ta ở nhà đợi chàng về ăn cơm nha…” tuy rằng sức lực không đủ, nhưng thanh âm vẫn vang vọng khắp núi đồi…
Đợi ta trở về, nhất định bảo Liên nhi lột da bọn Ảnh tử các ngươi ra!
Cái tên vác ta trên vai này sức lực rất mạnh, vác ta mà như chỉ vác
một con gà, bước chân nhanh như bay, lên núi xuống dốc như đi trên đất
bằng, đầu ta lắc lư đến choáng váng “Ê, thương lượng chút được không,
ngươi đổi tư thế thành ôm ta, có được không? Ta cảm thấy ta sắp nôn ra
rồi đây nè …”
Đối phương còn có chút nhân đạo, nghe ta nói, cứng đờ người ra một
lát, sau đó nhanh chóng đổi tư thế – xì, mông đít hướng về phía sau đổi
thành mông đít hướng về phía trước thì khác cái lông gì a, đầu vẫn chúc
xuống đây!
“Ngươi… Nương… Nó … Có thể… Cõng trên lưng … Ọe ọe…”
Ta nôn khan một tiếng, bởi vì trong bụng trống rỗng nên chỉ có thể
nôn ra nước – các người cứ tưởng tượng mà xem, đầu chúc xuống, lúc nôn
khan bởi vì sức hút của trái đất mà phát sinh bi kịch ra sao…
Lúc này trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ —— bạo cúc hoa của hắn!
Bi ai nhớ lại năm xưa, cùng là cướp người, nhưng Kiều Vũ nhà ta yêu
thương dịu dàng biết mấy – sớm nên biết, kẻ cướp người mà thật lòng thật dạ sẽ nhu tình như nước, ôm như ôm công chúa, ai như tên này, vác ta
chổng đầu xuống đất, lắc lư cả đoạn đường, nhất định là hắn chướng mắt
ta mà!
Lúc tên hắc y nhân nọ ném ta vào một chiếc xe ngựa bảnh bao, ta đã
đến thời hấp hối, giả chết nhắm chặt hai mắt, giơ tay chùi quẹt trên
mặt, ta thầm nghĩ giờ hình dạng ta ra thế này, chắc ngay cả Đào Nhị cũng không nhẫn tâm trách móc ta nặng nề lắm đâu ha.
“Lý Oánh Ngọc.”
Nhưng mà…thanh âm này, khiến ta đang mê man giãy chết mà cũng phải kinh hãi ngồi bật dậy!
Chạy thôi!
Ta lập tức xoay người bò ra ngoài.
Cổ chân bị tóm lại lôi vào trong. Cửa xe bị đóng chặt lại, không thấy ánh mặt trời.
Ta sợ hãi quay đầu lại, thấy một thiếu niên đang mỉm cười như tắm gió xuân.
“Ngươi muốn chạy?” Hắn vui mừng nhìn ta “Tại sao?”
Ta run run môi dưới, không biết nên trả lời thế nào…
Hắn sà lại gần, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán ta. Ta bị
ép đến một góc, dựa lưng vào vách xe, trừng mắt nhìn thẳng hắn, tránh
cũng không thể tránh được nữa rồi.
“Ngươi biết ta sẽ không hại ngươi, tại sao lại sợ ta như vậy?” Thiếu
niên Lưu Triệt có chút tổn thương nhìn ta, quay mặt đi ho khan vài
tiếng.
“Ta, ta, ta…” Hàm răng ta run lên lập cập. Sao lại là hắn, Đào Nhị chàng làm cái gì quỷ đây!
Lưu Triệt thở dài một tiếng, xoay người sang nhìn ta, hai tay chống
sát bên tai ta, mặt càng ngày càng kề sát lại, trong lòng ta cảm thấy,
nếu cứ tiếp tục như vầy thì thật không ổn “Ah, ta vừa mới nôn xong.” Ta
thành thật khai báo.
“Vậy hả, ta không để ý.” Hắn cười nhẹ.
Nhưng ta để ý a!
Hai bàn tay ta lạnh run, toát mồ hôi, rốt cuộc trước khi môi hắn chạm lên môi ta, ta đành mở miệng, nói: “A Triệt, ta là tỷ tỷ của ngươi.”
Hắn ngừng lại một lát, giương mắt nhìn ta chăm chú, khóe môi hơi cong lên, nói: “Hay lắm, rốt cuộc ngươi không giả ngu nữa, ta biết ngươi sẽ
không quên ta. Nhưng mà Oánh Ngọc à, luyến tỷ là truyền thống của Lưu
gia chúng ta.”
Trong lòng ta thầm khóc thét lên một tiếng, dung lượng bộ não con
người thật sự có giới hạn, có chút ký ức không được đẹp, nhớ lại làm gì, có thể quên thì quên đi, quên không được cũng phải quên.
Có người nói, chuyện phiền não nhất của đời người chính là trí nhớ
quá tốt, nếu như mỗi ngày đều quên đi quá khứ, mỗi ngày đều là một khởi
đầu mới thì vui vẻ biết mấy…