Ta tự biết mình là một người trì độn về mặt tình cảm, nhưng ngay cả
Mặc Duy cũng giấu được, có thể thấy rõ Lưu Triệt tiểu nhi này quả thật
công lực thâm hậu.
Lúc đó ta chỉ nghĩ là hắn khách khí, cũng khách khí lại với hắn một
phen, hắn kêu ta một tiếng “A tỷ”, ta cũng kêu hắn lại một tiếng “A
Triệt”. Hắn nghe được dường như rất vui vẻ, đôi mắt cong lên sáng ngời,
ta thấy mà nhịn không được phải nhếch miệng cười ngây ngô.
Vì vậy ta nghĩ, con người ai cũng đều có một thời “rất ngốc rất ngây thơ” a…
“Chuyện này…” Ta gãi gãi đầu “Ta đến đây với mục đích gì, chắc ngươi hiểu rõ.”
“Ta sẽ cứu Thẩm Đông Ly ra, chỉ cần hắn đứng về phía ta.” Hắn cúi
đầu, phất phất ống tay áo vốn không hề dính một hạt bụi, giọng hơi có
chút tủi thân “Ngươi cũng biết rồi đó, bên cạnh ta rất thiếu người, thế
lực của Vương hoàng hậu quá lớn mạnh…”
Hài tử này thật biết cách kích thích mẫu tính của người ta mà. Ta
nhịn không được muốn thò tay ra sờ sờ đầu hắn “Yên tâm, yên tâm, thiên
hạ này là của họ Lưu, họ Vương bọn chúng chỉ còn nước cút đi mà thôi!”
Hắn giương mắt nhìn ta, trong mắt nghiền ngẫm mang theo ý cười. “Họ Lưu?”
“Ừ!” Ta khẳng định gật gật đầu “Là họ Lưu các ngươi, ta không phải họ Lưu, ta họ Lý.”
Ta tỏ rõ lập trường, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng kỳ lạ, một
chút ý cười trong đáy mắt dần dần tràn ra, tận cùng sâu thẳm nơi gợn
sóng rốt cuộc ẩn giấu điều gì, không phải ta cứ nhìn là có thể hiểu
được.
Lúc đó trong lòng ta thầm nghĩ: lại là một tên lam nhan họa thủy, sói đội lốt cừu đây.
Bởi vì dính líu đến tranh đấu trong triều đình nên ta bảo Đường Tư ẩn mình, để tránh liên lụy đến Đường môn gặp tai vạ, tuy hắn không vui
nhưng cũng không thể phản bác, bèn ở lại ngoài thành. Kiều Vũ đối với
đại nội rõ như lòng bàn tay, việc dạ thám thâm cung do hai người bọn ta
đảm trách.
Phảng phất nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Kiều Vũ, lúc đó dường như có
nhác thấy Hoàng hậu và một vị tướng quân nào đó mưu đồ bàn chuyện cơ mật giữa đêm khuya. Bình thường quan viên không được nhập cung vào ban đêm, huống chi là thầm thì bàn tán cùng Hoàng hậu, lúc trước thấy việc đó
chả liên quan gì đến mình, bây giờ nghĩ lại thầm mắng mình hồ đồ.
Cùng Kiều Vũ đến tẩm cung của Hoàng đế, Kiều Vũ đánh ngã người canh
giữ bên ngoài, ta đến trước giường, dường như ông cảm giác được điều gì
đó nên mở mắt ra xem, thấy ta, ông lộ ra một nụ cười phiêu miễu. Ông
nói: “Hoàng tỷ, tỷ đến thăm ta, tỷ không còn oán ta hay sao?”
Ta thầm nghĩ, có lẽ mạng của ông cũng không còn kéo dài được bao lâu nữa.
Ta quỳ trước giường ông, ông nỗ lực mở to hai mắt muốn nhìn ta cho thật rõ, run rẩy nắm lấy tay phải của ta.
“Hoàng tỷ, hài tử của tỷ không phải do ta bắt đi, tỷ hãy tin ta.” Ông cố hết sức nói.
Ta không nhẫn tâm gật gật đầu nói: “Ta tin ngươi.”
Ông khẽ giật mình, lộ ra một nụ cười cay đắng, vẻ mặt tươi tắn hẳn lên, nửa như mừng rỡ, nửa như bi thương.
“Nàng đã trở về, ta đem giang sơn của tỷ, ước mơ của tỷ trả lại cho nàng, tỷ nói thế có tốt không…”
Một nam nhân gần bốn mươi tuổi như ông lộ ra vẻ mặt đầy lưu luyến bịn rịn đối với ta, aizz, cần gì phải thế… Đều là số kiếp cả…
Ta nói: “Nàng không muốn, ngươi cứ nhận lấy đi…”
Long ỷ này quá nóng, ta sợ phỏng mông a.
Ông còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này có tiếng bước chân truyền lại
từ bên ngoài, ta cảnh giác rụt tay lại, trong lúc gấp gáp vẫn không quên đá hai tên hoạn quan té xỉu dưới đất vào trong góc, sau đó phi thân
trốn lên xà nhà.
Hoạn quan mang theo một vị thái y tuổi trung niên đến, vị thái y đang đi, đột nhiên ngừng chân, chỉ ngừng lại trong tích tắc, nhưng ta phát
hiện thấy khóe mắt của hắn liếc về phía ta đang ẩn thân – sao có thể như vậy được? Làm sao hắn có thể phát hiện ra ta? Chỉ là trùng hợp thôi
sao?
Đúng vào lúc này, tên thủ lĩnh hoạn quan kia cũng cảm thấy có chỗ
không thích hợp, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lấy làm kỳ lạ nói: “Cung
nhân trực ở đây đi đâu cả rồi?” Trong lòng ta căng thẳng nắm lấy tay
Kiều Vũ, tên hoạn quan lui về phía sau một bước, hét lớn: “Có biến!
Người đâu! Có thích khách a!”
Ta quay đầu nhìn Kiều Vũ, dùng khẩu hình nhép môi hỏi hắn: “Đi hay ở?”
Kiều Vũ chau mày, nói: “Đi!”
Lời vừa ra, hai người bọn ta đồng thời bay vọt ra khỏi cung. Trước
viện, cung tên đã được bài bố sẵn sàng, trường thương sáng lóa, đao kiếm lấp lánh!
Dựa vào khinh công của hai người bọn ta, những người này không thể
mảy may động đến bọn ta, cung tên bay tới như mưa, tay phải ta móc lên
mái hiên, chân gạt qua đá rơi một mớ, nhô lên hụp xuống vài cái là đã
nhảy ra khỏi tầm bắn – không ngờ đối thủ chân chính lại tới!
Ở Thục sơn gặp qua một lần, đây là lần thứ hai gặp lại.
Nhìn bầy hắc y nhân lạnh lùng không một chút biểu cảm như cơ mặt bị
liệt bao vây xung quanh, sắc mặt Kiều Vũ cứng lại, ta rảnh rỗi vỗ vỗ
tay, trêu đùa: “Kiều Vũ, sau khi chàng đi rồi, nữ tử trong Ám môn thật
cô đơn tịch mịch a, chỉ còn thừa lại đám dưa chuột méo và táo thối
thôi.”
Lúc này, một nam tử đẩy ra đám người hai bên tiến lên, ta để ý thấy
sắc mặt Kiều Vũ lập tức biến đổi, sau đó đảo mắt đánh giá kẻ mới đến,
phản ứng đầu tiên – hắn là hoạn quan sao?
Người này tuấn mỹ không giống nam nhân, có phần âm nhu quá đáng, ngũ
quan trông cực kỳ yêu mị, nhất là nếp nhăn nơi khóe mắt, quả thật là hồn xiêu phách lạc.
“Phản đồ, giết không tha!” Tên này nhìn chòng chọc Kiều Vũ, hung hăng hạ lệnh. Thanh âm vừa cất lên, ta liền nhận ra, quả thật hắn là hoạn
quan.
Đáng tiếc a, đáng tiếc a…
Công phu của Kiều Vũ không chỉ hơn một bậc so với tất cả người tại
hiện trường, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, trước mắt thì không
bại, nhưng cứ kéo dài tất không thể chống lại. Bọn người này xuống tay
đối với ta chỉ đến mức đánh cho tàn phế, chứ đối với hắn không hề lưu
tình chút nào, chiêu chiêu đều muốn đoạt mệnh, ta ra sức nháy mắt ra ám
hiệu với hắn, bảo hắn mau mau chạy đi, hắn lại nhìn mà xem như không
thấy, ta gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.
Bên cạnh đó, một nữ tử ăn mặc hoa lệ vội vàng đến – aizz, ôi chao
Hoàng thẩm của ta khí thế quả nhiên là kênh kiệu, khiến ta hận không thể giẫm mấy cái trên mặt của bà ta!
Trong mắt Hoàng hậu hiện lên vẻ độc ác “Lý Oánh Ngọc, nếu ngươi không buông tay chịu trói, tính mạng của Thẩm Tương không thể giữ nổi a!”
Ta lui về phía sau, hô to một tiếng với tên binh đang bổ đao tới: “Đừng đánh nữa, ta đầu hàng!”
Thanh đao ngừng ngay tại chóp mũi của ta, thu phát tự nhiên như thế khiến ta toát cả mồ hôi…
Trong lòng ta thầm lẩm bẩm: Kiều Vũ a… Ta đã nói rồi, đừng phụ kỳ vọng của ta!
Hắn đấu tranh giãy dụa một hồi rồi để lại cho ta một cái liếc mắt,
rốt cuộc vẫn nhảy ra khỏi vòng chiến. Tên hoạn quan âm nhu dường như
muốn đuổi theo, nhưng vì không có mệnh lệnh nên chỉ đành ở lại trừng mắt nhìn theo.
Hoàng hậu căn bản chẳng thèm quan tâm đến việc Kiều Vũ thoát khỏi,
thấy ta đầu hàng, bà ta nhẹ nhàng thở ra, lập tức ra lệnh cho người đứng hai bên bắt lấy ta. Gã nhân yêu chết tiệt không chút lưu tình cạy miệng ta trút vào thuốc bột màu đen – Tá Công tán! Cũng phải thôi, bà ta sợ
công phu của ta.
Gã nhân yêu chết tiệt áp tải ta qua bảy tám khúc quẹo, đến giam giữ
tại một địa cung hắc ám, Hoàng hậu nương nương tự hạ mình đến thẩm vấn
phạm nhân.
“Giao ngọc bài ra đây!” Bà ta nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Ngọc bài nào?” Ta giả ngu.
“Phượng Minh Cửu Thiên!” Bà ta cắn răng, lạnh lùng nói “Giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Xì, tưởng ta ngu sao? Nếu không phải muốn biết ngọc bài đang ở đâu,
ta sớm đã bị ép uống thạch tín mà không phải là Tá công tán. Ngọc bài
Phượng Minh Cửu Thiên, phượng ấn của Hoàng hậu, là một cặp với ngọc tỷ,
cũng là vật tượng trưng cho quyền lực, thiếu đi ngọc bài này, kẻ làm
đương kim hoàng hậu như bà ta thật sự không có tư vị gì.
“Trí nhớ của ta không tốt lắm, nếu ngươi cho ta gặp sư phó, nói không chừng ta có thể nhớ ra.” Ta cười hì hì nói “Thật ra, ta giữ ngọc bài
cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi nhìn ta xem, thứ nhất không có nhân
lực, thứ nhì không có tài lực, thứ ba không có dã tâm, thứ tư không có
năng lực, ta lấy gì để tranh đoạt cùng ngươi, ngươi đề phòng ta để làm
gì a. Đợi Hoàng đế quy thiên, thiên hạ này còn không phải do ngươi định
đoạt nữa sao, ngươi nói có phải hay không?” Ta nói vô cùng thành khẩn,
cũng xem như là sự thật, bà ta nghe những lời này của ta, sắc mặt hơi
nguôi giận, lại khôi phục thần sắc tràn đầy tự tin “Bản cung cho ngươi
một ngày để suy nghĩ cẩn thận lại, giao ra ngọc bài thì thầy trò các
ngươi có thể còn mạng mà sống. Nếu không…” Bà ta hừ hừ hai tiếng đầy hàm xúc, uy hiếp một cách không hề có sáng tạo.
Cho dù đối thủ lớn mạnh cỡ nào ta cũng chưa từng sợ hãi qua, nhưng
nghĩ đến sắp được gặp lại sư phó, trái tim lại run lên, đây đại khái
chính là cái gọi là – gần hương tình khiếp…
Sau khi Kiều Vũ phản bội rời khỏi Ám môn, bố trí sắp xếp của tổ chức
này đã lập tức thay đổi, đây cũng là lý do vì sao ta muốn tự thân vào
hang hổ, dọ thám rõ nơi sư phó bị giam giữ. Cũng có lẽ là vì ta thật quá nhớ hắn …
Địa lao của Ám môn tất nhiên không phải là nơi phong nhã gì, trên nóc lao chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ xíu được mở ra, ánh trăng keo kiệt lọt
vào trong qua khe hở nhỏ, ta mò mẫm đi tới, run giọng gọi: “Sư phó… Sư
phó…”
“Ngọc nhi…” Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, đón ta vào lòng, giờ khắc này cùng ta bên nhau.
Hắn thản nhiên cười, nói: “Ngọc nhi, nàng đã trở về.” Giống như ta
chỉ ra ngoài dạo chơi một vòng, mà không phải bỏ đi rất nhiều năm.
Ta nằm trong lòng hắn, trong lòng dồn nén tê dại, không biết nên nói
gì, cảm thấy được ôm hắn như thế, chỉ trong phút chốc thôi cũng đáng giá cả đời. Từ miệng Mặc Duy ta mới biết, năm đó vì mình nhát gan nên mới
gây ra nhiều thiếu sót đáng tiếc như vậy.
Có những lời bây giờ mới nói, không biết là có quá muộn hay không?
Ta nằm trong lòng sư phó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của ta, đầu ngón tay ấm áp khiến ta chua xót muốn khóc.
Ta nghĩ hắn chắc đã trải qua rất nhiều khổ sở mà ta không biết, nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng không để cho ta biết, gánh vác tất cả những gì
cực khổ nhất, dù bị tổn thương đến vỡ tan thành từng mảnh nhỏ cũng muốn
tự mình chắp vá, đến cuối cùng chỉ mỉm cười nhìn ta. Sư phó của ta a, là một quân tử chân chính, một đóa hoa sen trắng tinh khôi nở giữa đầm lầy tăm tối…
“Sư phó, Ngọc nhi yêu chàng.” Rốt cuộc cũng thốt được câu nói này ra
khỏi miệng, sự chần chừ do dự rất nhiều năm qua cuối cùng cũng đặt một
dấu chấm hết. Ngày xưa ta thật ấu trĩ, chỉ ngây ngốc mơ tưởng một câu
khẳng định này của hắn, bởi vì câu nói ấy mà bỏ qua rất nhiều năm chờ
đợi của hắn.
Hắn hôn lên mái tóc ta, nói: “Thẩm Đông Ly từ năm mười bảy tuổi gặp
nàng, mười năm sau đó, ngoại trừ nàng ra không hề bầu bạn với bất cứ một người nào. Ngọc nhi, ta chỉ thích một người, nàng nói xem, trừ nàng ra, còn có thể có ai?”
Sư phó của ta a… từ ban đầu đã cho ta sự ấm áp và chỗ dựa vững chắc, nhưng cuối cùng ta lại… phụ hắn…
Cắn răng chùi đi nước mắt, lúc này, còn có những việc quan trọng hơn cần phải làm.
Ta bám sát bên lỗ tai hắn, dùng thanh âm cực nhỏ hỏi: “Sư phó, chàng
đã sớm biết thân thế của ta, có phải không? Nói cho ta biết, trong cuộc
tranh đấu này, rốt cuộc chàng muốn đứng bên phe nào?”
“Nàng hẳn phải biết.” Sư phó khẽ vuốt gò má ta, bàn tay còn lại viết xuống một chữ trong lòng bàn tay ta – “Lục”.
Xì, Mặc Duy à Mặc Duy, ngươi cho rằng chỉ có ngươi nhận ra Lưu Triệt ngụy trang hay sao?
Sư phó tựa vào bên tai ta, đôi môi hé mở cọ sát vành tai ta: “Ngọc nhi, sư phó không tốt như nàng tưởng tượng vậy đâu…”
Ta nhẹ rùng mình, ôm cổ hắn, thấp giọng đáp lại hắn: “Ta chỉ cần chàng tốt với ta.”
Nữ nhân chúng ta, quá nửa là bụng dạ nhỏ nhen, chỉ cần chàng tốt với
ta, những chuyện khác ta đều không để ý. Huống chi ngồi ở vị trí Thừa
tướng này, ta biết chàng có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ.
Người của Hoàng gia toàn thứ chẳng ra chi – cái gì mà quân có quân
đạo, thần có thần đạo, thật ra ngoại trừ mình ra, căn bản không coi
người khác là người, trong mắt bọn họ, người khác đều chỉ là con cờ và
công cụ, là đao kiếm để giết người, là tấm mộc để che chắn cho bản thân.
Hoàng cung này là nơi vô cùng hắc ám bẩn thỉu, trên ngôi vị quyền lực kia, trên Cửu trảo long bào, mỗi một thứ đều đẫm đầy máu tươi cùng sự
dơ bẩn! Ta tự nhận tấm lòng mình không rộng rãi, khí phách không nhiều,
hạnh phúc lớn nhất ta có thể tưởng tượng cũng chỉ là có cơm để ăn, có mỹ nhân để ôm ấp, thiên hạ hưng vong có liên quan gì đến ta? Nếu có thể,
ta muốn thiên hạ thái bình, bách tính an cư, muốn sư phó không có việc
làm, cả ngày quấn lấy mỗi mình ta…