Lão Gia Có Hỉ

Chương 77



Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Đối tốt với một người trong nhất thời thì dễ, nhưng cả đời thì lại rất khó.

Sư phó che chở ta mười năm, nhưng vẫn không đủ, ta muốn hắn cả đời.

Trong sự yên lặng đìu hiu, ta còn chưa chờ được câu trả lời của hắn đã chờ được sự áp sát thần tốc của địch nhân.

Đất dưới chân khẽ rung, bụi đất xa xa tung bay, lá cờ Mân Việt quốc dẫn đầu hăng hái mang theo một tốp rất đông binh lính xông tới, Kiều Vũ rít lên một tiếng bén nhọn, rút kiếm ra khỏi vỏ, binh lính chung quanh lập tức bảo vệ bọn ta vào giữa.

Đường Tư nắm chặt dây cương tựa vào bên ta, kín đáo đưa cho ta một thanh trủy thủ, thấp giọng nói: “Lai giả bất thiện, vào trong xe đi!”

Ta biết thân phận mình đặc biệt nên không dám xuất đầu lộ diện, lập tức rút vào bên trong xe ngựa, không quên kéo theo sư phó.

“Mục tiêu của bọn chúng là chàng.” Ta hạ giọng nói với hắn “Cẩn thận!”

Sư phó trầm mặc nhìn ta, hồi lâu sau gật nhẹ đầu.

Một giọng nam thô lỗ theo tiếng gió truyền tới. “Lam tộc Đại tướng quân của Mân Việt quốc là Lam Chính Kỳ, phụng lệnh của quốc chủ dẫn quân nghênh đón đại giá Thừa tướng Trần quốc!”

Nói thì thật dễ nghe nhưng ta nhìn ra từ cửa sổ thấy kỵ binh của bọn chúng đã bao vây chung quanh xe ngựa của bọn ta.

Gộp tất cả binh lực của bên ta lại cũng chưa đến hai trăm, còn đối phương thì có ít nhất đến năm trăm.

Kiều Vũ thúc ngựa bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: “Thời hạn ước định chưa đến, không dám phiền đại giá của tướng quân.”

Lam Chính Kỳ cười ha hả. “Hai nước chúng ta rất nhanh thôi sẽ trở thành quan hệ thông gia, cần gì phải khách khí như thế? Thẩm thừa tướng ở trong xe sao? Chi bằng mời ra gặp mặt.”

Đường Tư không lịch sự được như vậy, cười lạnh một tiếng nói: “Bộ hắn là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao? Nếu thật có thành ý thì bảo Lam Chính Anh đích thân đến đây, còn ngươi lại là cái quái gì!”

Tuy không được nhìn rõ sắc mặt của Lam Chính Kỳ, nhưng từ bầu không khí im lìm này xem ra, chắc hẳn là hắn đang rất kềm chế lửa giận.

Đường Tư lại nói: “Chuyện nội bộ Trần quốc ta chưa quyết định xong, việc nghị hòa cần phải bàn bạc kỹ hơn, vị cái gì đó Kỳ tướng quân, mời về đi!”

Ta âm thầm lau một mớ mồ hôi: Tam nhi a… Chàng có biết cái gì gọi là khéo léo uyển chuyển hay không?

Trước tiên chúng ta phải ổn định tinh thần đối phương, sau đó mới thừa cơ tìm kiếm cơ hội đột phá! Lời nói quá thẳng tuột như thế chỉ thích hợp để nói với địch nhân chứ không thích hợp để nói với bằng hữu a…

Lam Chính Kỳ hừ hừ cười lạnh. “Quả nhiên quốc chủ đoán không sai, người Trần quốc các ngươi thật giảo hoạt, nói mà không giữ lời, nửa chừng tự hủy ước. Muốn hủy ước cũng được thôi, để lại mạng đi! Lên, giết hết cho ta, một người cũng không tha!”

“Giết…”

Trong phút chốc tiếng giết hô lên bốn phía!

Ta nắm chặt trủy thủ, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn sư phó, lại bị hắn đè mu bàn tay lại, nghe hắn thấp giọng nói: “Ngọc nhi, không còn đường lui nữa, ta ra đây, nàng trở về đi thôi.” Nói xong muốn đứng dậy, ta lập tức giữ chặt cổ tay hắn kéo về phía sau, xoay người giạng chân quấn quanh eo hắn, siết chặt cổ áo hắn, áp mặt sát vào mặt hắn, hung tợn nói: “Chàng dám chết, ta dám chôn! Chàng dám tái giá, ta sẽ bắt chàng thủ tiết! Chàng dám bỏ thê bỏ tử, ta sẽ làm cho chàng lâm vào cảnh không một người thân chăm sóc trước lúc lâm chung! Đậu Đậu nhà ta cho dù có lấy họ Lý, họ Lưu, họ Đào, họ vương bát đản gì đó cũng được chứ nhất quyết không cho nó theo họ Thẩm!” Ta nghiến răng nghiến lợi, quay đầu liếc ra cửa sổ, bên ngoài đã lâm vào cảnh chém giết, thân ảnh Đường Tư và Kiều Vũ thoắt ẩn thoắt hiện đánh nhau kịch liệt. “Nãi nãi nó! Sau này dứt khoát không chấp nhận nữ tế họ Thẩm, khó quá mà!”

Sư phó nghẹn họng trân trối nhìn ta đầy ngưỡng mộ. “Ngọc nhi…”

Một tay ta đè hắn lại, một tay còn lại vén rèm cửa sổ ra xem Đường Tư và Kiều Vũ anh dũng giết địch, lần nào thấy có bóng đao xẹt qua tay hoặc ngực của bọn hắn là đều dọa tim ta đập loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đột nhiên, một tên địch tìm được sơ hở, lao thẳng về phía xe ngựa của bọn ta, Kiều Vũ nhấn tay trái lên lưng ngựa một cái, mượn lực phi thân vọt về phía xe ngựa, trường kiếm đảo qua bức đối phương lùi về phía sau. Vừa tránh khỏi nguy cơ thì vị trí Kiều Vũ vừa bỏ đi lập tức bị hở, càng lúc càng đông quân địch xông lên bao vây tấn công về phía chiếc xe ngựa.

Một mình Kiều Vũ khó mà ngăn cản, mắt thấy lại có ba tên địch đề đao chém xuống, Đường Tư khẽ quát một tiếng, tay phải nắm ba phi đao ném ra, thẳng tắp cắm vào cổ họng của địch nhân!

Cửa xe lung lay sắp đổ rốt cuộc cũng bị hoàn toàn chặt bỏ, ta lăn lông lốc vào một góc xe, xa xa quân địch phát hiện ra sức chiến đấu của Kiều Vũ quá mạnh mẽ, khó mà đến gần, nên bọn chúng bắt đầu dùng tất cả vũ khí có được trong tay, đao lớn đao bé nhất tề phóng tới, tuy không có lực đạo và sự chuẩn xác như Đường Tư nhưng vẫn gây phiền toái không nhỏ cho bọn ta.

Sư phó ôm chặt ta vào lòng, ta chỉ nghe được tiếng đao kiếm rít gió xé không khí bay tới, tiếng chém giết, tiếng kêu la thảm thiết nhưng trước mắt chỉ thấy hoa văn sáng màu của cổ áo sư phó.

“Đường Tư, Kiều Vũ…” Ta thò đầu ra ngoài xem xét từ trong lòng sư phó, thấy hai người bọn hắn đang dựa lưng vào nhau hăng hái chiến đấu với hơn mười tên địch nhân. Bộ pháp Đường Tư nhanh nhẹn, trường kiếm Kiều Vũ sắc bén, phối hợp với nhau đến mức thiên y vô phùng, một giọt nước cũng không lọt vào được.

Ta còn chưa kịp thở lấy hơi, Lam Chính Kỳ đã vung Lưu Tinh chùy lên, hét lớn một tiếng gia nhập vòng đấu, Lưu Tinh chùy nặng gần cả trăm cân từ trên trời giáng xuống, áp lực lớn đến mức Đường Tam và Kiều Vũ phải tách ra, mỗi người tự tránh sang một bên. Lam Chính Kỳ gào to, tiếp tục giơ Lưu Tinh chùy lên, nhưng mục tiêu lúc này không phải là hai người bọn hắn nữa mà là…chiếc xe ngựa của bọn ta!

Chân ta mềm nhũn, vô thức đẩy sư phó tránh ra ngoài, Đường Tư chấn động, phi đao phá không lướt tới về phía Lam Chính Kỳ, Lam Chính Kỳ vung một cây Lưu Tinh chùy khác quét phi đao văng ra, tiếp tục tấn công về phía xe ngựa!

“Oánh Ngọc! Lui ra!” Hai mắt Đường Tư đỏ đậm, giọng khàn khàn rống to, tung Bạo Vũ Lê Hoa châm về phía lưng Lam Chính Kỳ, Lam Chính Kỳ nghe hắn gọi như thế, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng, hăng hái xoay tít Lưu Tinh chùy trong tay, một đám bụi cuồn cuộn nổi lên mù mịt cuốn theo ám khí bay về phía ta và sư phó.

Ta mở to hai mắt, dùng hết sức lực cũng không đẩy được sư phó ra, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn buông bàn tay của ta ra tại khắc cuối cùng, xoay người đón lấy một Lưu Tinh chùy nặng trĩu đang giáng xuống.

Một bàn tay ôm eo ta, nhấc ta lên tránh đi một Lưu Tinh chùy kết tiếp, ngay sau đó, xe ngựa ầm ầm sụp đổ.

Đường Tư gầm lên một tiếng giận dữ, dùng tất cả Phích Lịch đạn hắn có bắn vào Lam Chính Kỳ, Lưu Tinh chùy múa lên nhoang nhoáng quét văng đi tất cả ám khí, nhưng lại bị kíp nổ của Phích Lịch đạn bung ra nhanh hơn, trong nháy mắt một tiếng ầm ầm vang lên – Lam Chính Kỳ kêu lên thảm thiết ngã về phía sau, lực nổ hung hãn ở cự ly gần của hỏa dược khiến gương mặt hắn chảy máu tươi đầm đìa, thịt đỏ lòm lòi ra trông rất dữ tợn. Đường Tư rơi xuống bên cạnh Kiều Vũ, tiếp lấy thanh trường kiếm trong tay hắn vung lên, thẳng tắp đâm vào cổ họng của Lam Chính Kỳ!

Lam Chính Kỳ giãy dụa thoi thóp thở vài hơi cuối cùng, Đường Tư tiến lên bắt lấy chuôi kiếm vung lên, lưu loát cắt lấy đầu của Lam Chính Kỳ, nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống quan sát mọi người bằng ánh mắt miệt thị, áo bào hắn nhuốm máu khiến hắn nổi bật lên như một vị Tu La chiến thần, giọng khàn khàn chấn động làm đau màng nhĩ mọi người.

“Tất cả cút hết cho lão tử!”

Lá cờ Mân Việt quốc được đổi thành chiếc đầu lâu, Đường Tư nắm chặt cột cờ, chợt quát lên một tiếng, binh lính Mân Việt quốc kêu rên thảm thiết, bỏ cột cờ tháo chạy.

Ta giãy thoát ra khỏi vòng tay của Kiều Vũ, đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể bò về phía xe ngựa.

“Sư phó…” Ta run giọng, bới trong đống ván gỗ nát vụn tìm kiếm sư phó của ta.

Sư phó bất đắc dĩ lắc đầu: Ngọc nhi, đừng náo loạn…

Sư phó nuông chìu mỉm cười: Ngọc nhi, ngoan…

Sư phó khẽ hôn tay ta, mắt mang ý cười: tim một người chỉ to bằng nắm tay, hỏi nàng, nó có thể cất chứa cả thiên hạ hay sao? Ta đã lựa chọn nàng, vì sao nàng lại vẫn bất an?

Sư phó ôm ta vào lòng, nói nhỏ bên tai ta: Thẩm Đông Ly từ năm mười bảy tuổi gặp được nàng, mười năm sau đó, ngoại trừ nàng ra không có một ai bên cạnh ta bầu bạn. Ngọc nhi, ta chỉ thích một người thôi, nàng nói đi, ngoại trừ nàng ra thì còn có thể có ai?

Trừ nàng ra thì còn có thể có ai…

Kiều Vũ bắt lấy cổ tay ta, bị ta hung hăng giãy ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất làm sương bụi bắn tung tóe lên.

“Lý Oánh Ngọc, nàng tỉnh táo lại một chút đi!”

Đường Tư tát ta một cái, Kiều Vũ nâng tay che mắt ta lại, trong bóng tối u ám, ta nghe hắn thấp giọng nói: “Oánh Ngọc, đừng nhìn…”

Ta tưởng rằng ta sẽ mang hắn về, cũng giống như lúc trước đã tìm được Yến Ly về vậy.

Ta tưởng rằng trong lòng hắn có ta, chỉ cần ta muốn, hắn sẽ đi theo ta.

Ta tưởng rằng hắn đã hứa thì sẽ nhất định giữ lời, không ngờ lại xảy ra kết cuộc như vậy.

…Ngọc nhi là tất cả niềm an ủi và hy vọng của ta. Chỉ cần nàng còn cần ta, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.

Hắn chỉ để lại cho ta nụ cười mỉm như thuở ban đầu gặp nhau, cũng là giây phút cuối cùng bên nhau.

Mùa đông năm ấy khi gặp Thẩm Đông Ly, trong nháy mắt cả thế giới như được thắp sáng trước mắt ta.

————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————

Ta viết xuống cát ba chữ “Thẩm Đông Ly”, sau đó lại viết tiếp “Lý Oánh Ngọc”.

Một trận gió thổi tới, ba chữ còn chưa viết xong lập tức bị thổi tung tóe thành một đống hỗn độn.

Lý Oánh Ngọc sống là vì Thẩm Đông Ly.

Ước gì đời người luôn luôn như thuở ban đầu mới gặp, ta vĩnh viễn nhớ một Thẩm Đông Ly năm mười bảy tuổi, lúc gặp hắn là vào một buổi chiều, ánh mặt trời chưa bao giờ tươi đẹp ấm áp như thế.

Hắn là tình yêu đầu đời của ta, cũng là nỗi đau xé lòng cuối cùng.

Mùa Đông năm đó tuyết rơi thật dày, ta đang lêu lổng nơi chốn hoang dã không một bóng người, bước chân xiêu vẹo lảo đảo, gặp được Thẩm Đông Ly, cuộc đời bắt đầu rẽ sang một hướng đi khác.

Hắn dạy ta biết đọc biết viết, dốc lòng thương yêu chăm sóc, che chở đùm bọc ta.

Có nhiều chuyện, có nhiều thứ tình cảm, có nhiều người, muốn báo đáp nhưng không thể, một khi thiếu nợ nhau là không thể hoàn trả. Giữa hai người bọn ta có chẵn mười năm trọn vẹn bên nhau mà không có người khác xen vào, đế đô rộng lớn như vậy, đêm khuya lạnh lẽo, chỉ có ta bên hắn, hắn bên ta.

Hắn cho ta, bất kể là ân hay là nạn, ta đều chấp nhận.

Không biết từ lúc nào Kiều Vũ đến sau lưng ta, trầm mặc ngồi xổm xuống, ta không lên tiếng, hắn cũng vậy, mãi rất lâu khi trời chiều hắt lên thứ ánh sáng vàng vọt trên chiếc bóng kéo dài của bọn ta, hắn mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, chuyện ta hứa với nàng, ta làm không được.”

Khóe môi ta giật giật, nghẹn ngào nói: “Đâu phải lỗi của chàng.”

Vào thời điểm chỉ có thể cứu một người, chàng lựa chọn cứu ta, ta dựa vào lập trường gì đi trách chàng?

Là ta vô dụng, ngay cả nam nhân của mình mà cũng bảo vệ không được.

Sơn hà vạn dặm phải dùng tình yêu, phải dùng sinh mệnh để trả giá.

Thẩm – Đông – Ly…

Vì sao gió đến mau như thế, làm ta không kịp viết tên của hắn cho hoàn chỉnh.

“Về thôi, nàng đã ở đây cả ngày rồi.” Kiều Vũ choàng tay lên bờ vai ta.

“Được.” Ta thuận theo hắn đứng lên, đôi chân tê liệt, chỉ có thể dựa vào hắn mới bước đi nổi.

Về lều, Yến Ly vẻ mặt đầy mệt mỏi đang lật giở sách y, Đường Tư ôm Đậu Đậu nhẹ giọng vỗ về, thấy ta vào, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên nhìn ta.

Ta đến bên cạnh Đường Tư, ẵm lấy Đậu Đậu từ trong lòng hắn, nàng mới tỉnh dậy, đôi mắt to tròn trợn lên quan sát ta.

Sinh nhật “trên danh nghĩa” của nàng là vào ba ngày trước, cũng là một ngày sau khi sư phó đi.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà hồng hào của nàng, nàng cười khanh khách, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên nắm lấy ngón tay ta.

“Đậu Đậu à Đậu Đậu…” Ta mỉm cười hôn lên trán nàng “Phụ thân thân sinh của con là ai?”

Ba nam nhân trong lều cứng đờ.

“Chẳng lẽ lời đồn nữ nhi Lưu gia nhà chúng ta sinh ra đều khắc phụ khắc mẫu là thật ?” Tay ta chuyển qua chiếc cổ tinh tế của nàng, cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng dưới ngón tay. “Cũng như ta lúc trước, khắc chết bọn họ…”

Yến Ly cực kỳ hoảng sợ, đoạt lấy Đậu Đậu từ trong tay ta, lạnh lùng quát to: “Lý Oánh Ngọc, nàng tỉnh táo lại đi! Chuyện này có liên quan gì đến Đậu Đậu chứ!”

Ta thất thần trong giây lát, rồi cười nói: “Sư phó còn chưa gặp Đậu Đậu.”

Kiều Vũ ôm chặt lấy ta từ sau lưng. “Đừng như vậy mà, hắn còn chưa chết. Yến Ly sẽ có cách.”

Yến Ly vội vàng gật đầu: “Tin ta đi, chỉ cần hắn còn lại một hơi thở, ta nhất định có thể cứu được hắn. Không phải lúc trước nàng cũng bị thương đến nông nỗi như thế này sao, ta cũng đã cứu nàng sống lại đó thôi!”

Đường Tư nhăn mày, quay mặt đi, một lát sau ngẩng đầu lên nhìn ta, kiên định nói: “Ta nhất định sẽ báo thù này!”

Mân Việt quốc, Mân Việt quốc…

Thù này không đội trời chung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.