Lão Gia Có Hỉ

Chương 85: Phiên ngoại Đào Nhị



Sau lưng một nam nhân thành công bao giờ cũng có một nữ nhân âm thầm ủng hộ. Sau lưng một nữ nhân thành công đều có nam nhân…thu dọn thành công đống rác hỗn độn nàng để lại. Hai câu nói này khéo mâu thuẫn nhau ở chỗ: ai ở sau lưng ai.

Ừ… Ta ngồi trên yên ngựa trầm tư trong chốc lát rồi cho ra kết luận – ta chính là nữ nhân âm thầm đứng sau lưng bọn hắn, ủng hộ bọn hắn thu dọn thành công mớ rác hỗn độn ta để lại.

Vị nam nhân thành công nào đó họ Đào đang sầm mặt bế ta xuống, kẹp ngang nách rồi lập tức xoay người vào lều, để người qua đường có liên quan ở lại ngẩn tò te chết lặng đứng nhìn.

Ta bị kẹp đến khó thở, nhéo một cái lên lưng hắn, đáng tiếc là hắn mặc đồ quá dày nên chẳng ăn thua gì.

Vào trong lều, ta bị vứt lên giường, sau khi lăn một vòng, ta thò tay trái ra nâng cằm hắn lên liếc mắt đưa tình “Tướng quân, có cần nóng vội như vậy không…”

Hắn tiện thể sáp lại gần, trong mắt mang theo một chút cáu giận, hai tay quấn chặt lấy lưng ta, cắn răng nói: “Nàng lại lén chuồn ra ngoài nữa hả?!”

Ta nâng mặt hắn lên, cười tủm tỉm nói: “Nói vậy là sai rồi, ta quang minh chính đại đi ra từ cửa cung đó nha!”

Đào Nhị hừ một tiếng kéo tay ta xuống, lòng bàn tay hung hăng bóp chặt lại. “Nếu là quang minh chính đại, cần gì phải mặc y phục bất nam bất nữ như thế này?!”

Ta lấy làm oan ức: “Ta sợ mặc y phục nữ nhi quá xinh đẹp chói lòa sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt bốn phía, không muốn bị người ta cướp sắc, nên chẳng còn cách nào khác là phải hạ mình mặc đồ của binh sĩ như vầy, vậy mà chàng còn không biết thông cảm cho ta nữa?”

Đào Nhị không nói gì chỉ yên lặng nhìn ta, ta nhân cơ hội câu cổ hắn xuống, dán môi lên khóe môi hắn, nỉ non: “Ai bảo lâu vậy mà chàng không trở về đế đô, ta thiếu điều xém xuất ra mười hai lệnh bài triệu chàng về.”

Hắn cười không thành tiếng, nghiêng mặt qua cho ta dễ hôn hơn, vòng tay ôm lưng ta siết chặt lại. “Nàng cũng biết là ta đi không được.”

“Biết.” Ta cười trả lời “Núi không đến với ta thì ta đến với núi. Chàng đi không được thì ta tới gặp chàng. Ta để lại thư cho sư phó rồi, bảo là ta cải trang vi hành, tuần tra biên cương.”

Hắn bất đắc dĩ cắn chóp mũi của ta, cười nói: “Chứ không phải là nàng làm biếng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng giao hết cho người khác sao!”

“Đạo làm vua là phải biết dùng người chứ không phải tự mình ra tay, nếu có cá thì cần gì bắt chuột ăn, làm hoàng đế là phải hưởng phúc nha.” Ta không lấy đó làm xấu hổ mà ngược lại còn thấy tự hào, vui vẻ cười bổ sung “Nhất là diễm phúc!”

Lúc này mặt trời đang lặn, đây đó bên ngoài đã nhóm lửa trại, trong lều chưa thắp đèn, ánh sáng như mờ như tỏ, đôi đồng tử sâu thẳm gần trong gang tấc của hắn như bùng cháy thiêu đốt ta tan chảy.

Tiểu biệt thắng tân hôn, người xưa quả thật không lừa ta a…

Hô hấp của Đào Nhị dần dần trở nên nặng nhọc, hơi thở nóng bỏng phà lên cổ ta, bàn tay to vuốt ve thám hiểm từ lưng đến dưới eo ta, ta tha thiết bám chặt lấy lưng hắn, hai chân tách ra quấn lên eo hắn, dùng cơ thể của mình cọ sát lên chỗ mẫn cảm của hắn. Tay hắn hơi run nhẹ, rồi lại quả quyết nhanh nhẹn cởi áo ngoài ta ra, kéo lệch trung y, khiến ta lộ ra nửa đầu vai và xương quai xanh, hắn cúi người xuống cắn mút trên xương quai xanh của ta, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng biến thành một luồng điện tê dại xuyên thẳng xuống lưng ta, ta rên lên một tiếng, ôm chặt gáy hắn nhấn xuống ngực mình, ngửa mặt lên trời thở dốc.

Đúng vào lúc này tự nhiên có một người vọt vào, cả căn lều đột nhiên sáng bừng, hai người bọn ta cứng đờ, người nọ vội vàng lui ra ngoài, lớn tiếng nói: “Báo cáo Tướng quân, mạt tướng có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Ta: “…”

Động tác của Đào Nhị khựng lại, y phục của ta được cởi ra phân nửa, còn y phục của hắn chỉ hơi mất trật tự một chút thôi, đôi mắt hẹp dài vì ham muốn mà khóe mắt ửng hồng. Ta không cam lòng cắn môi dưới trừng hắn, hắn bất đắc dĩ rùn vai đứng thẳng dậy, xoa nhẹ đầu ta, giọng khàn khàn nói: “Ngoan, ở đây đợi ta, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Sau đó sửa sang lại y phục rảo bước bỏ đi, ta nghe hắn nói vài câu gì đó với người nọ bên ngoài rồi tiếng bước chân xa dần.

Ta càu nhàu ”Thật là bực bội quá đi…”

Lão nương ta đang rất đói khát a!

Ý ta nói là ta đang đói bụng, đừng nghĩ nhiều…

Ta y phục chỉnh tề ra sau lều, nghĩ xem làm thế nào ăn hoang đây – đồ ăn nơi thôn quê hoang dã mà thôi, đừng nghĩ bậy.

Nương theo mùi thức ăn, ta quẹo trái quẹo phải, đột nhiên lộ ra một gương mặt quen thuộc – Cổ Thuần Kiệt!

Ta kinh hỉ tiến lên, vẫy tay nói: “Cổ phó tướng, đã lâu không gặp a!”

Tiểu tử này được trà trộn vào làm thủ hạ cho Đào Nhị, sung sướng như cá gặp nước, Đào Nhị nói, đợi hắn bồi dưỡng tiểu tử này thành tài là hắn có thể yên tâm trở về đế đô, bởi vậy, có thể nói, hạnh phúc sau này của ta đều phụ thuộc vào tên tiểu tử Cổ Thuần Kiệt này a!

Cổ Thuần Kiệt cả kinh khi thấy ta, nhưng rồi lập tức bình tĩnh lại, đưa ta đến nơi vắng vẻ không người, quỳ xuống hành lễ, ta đỡ hắn đứng dậy nói: “Miễn lễ, ta đang cải trang vi hành, giờ có chút đói bụng, ngươi tìm chút gì cho ta ăn đi.”

Cổ Thuần Kiệt gật đầu hiểu ý, nói: “Phòng bếp cách đây không xa, để mạt tướng đi lấy cơm nước cho ngài.”

“Chờ một chút!” Ta đổi ý, kéo hắn lại “Ngươi dẫn ta theo đi.”

Ta phải thâm nhập vào quần chúng mới có thể mắt thấy tai nghe a!

Không biết bộ mặt thật của đội quân ”Bạch bào bạch giáp” dưới tay Đào Nhị ra sao mà khiến địch nhân nghe tên đã sợ mất mật.

Sự thật chứng minh là có chút việc không biết rõ còn tốt hơn…

Nam nhân người nào cũng như người nấy, tụm năm tụm ba lại một chỗ là y như rằng sẽ ngồi lê đôi mách, mà nội dung tán nhảm bao giờ cũng chỉ xoay quanh đề tài nữ nhân, lúc Cổ Thuần Kiệt dẫn ta xuống bếp thì bị đệ đệ của hắn – Cổ Chính Tinh lôi đi, một mình ta ở lại trong đống nam nhân nghe bọn họ kể lể về nữ nhân.

Vì thế ta chợt bừng tỉnh – nam nhân trong quân, nếu có nhu cầu sinh lý thì biết làm thế nào để giải quyết? Có người nói Đào Nhị không cho phép binh sĩ đi tìm quân kỹ!

Lẽ nào…

Ta lén quan sát, phát giác tên thanh niên trẻ tuổi mi thanh mục tú ngồi hàng thứ ba bên tay trái đối diện với ta đang mắt đi mày lại với tên nam nhân ngồi cạnh hắn – thật mờ ám a!

Ta lại đảo mắt quan sát tiếp, phát giác thêm rằng tên binh sĩ nọ bới giúp tên thanh niên trẻ tuổi tuấn tú kia một chén cơm, rồi còn nhân cơ hội sờ soạng bàn tay nhỏ bé của hắn một hồi…

“Lục Nhân Bính đâu rồi?” Lúc này ngoài cửa có một binh sĩ xông vào, hỏi tên thanh niên kia.

Mọi người cười ha hả, nháy mắt với nhau, nói: “Đương nhiên là đi đưa cơm cho Mặc đại nhân rồi.”

Mặc đại nhân…

Trong đầu ta ầm vang một tiếng – Mặc Duy này quả nhiên làm bại hoại hết nếp sống trong quân mà!

Đào Nhị hắn…

“Lục Nhân Bính quả thật là một lòng cuồng dại đối với Mặc đại nhân a.” Giáp cảm khái.

“Đáng tiếc Mặc đại nhân đã có người trong lòng rồi.” Ất bùi ngùi.

“Nhưng hễ chừng nào Mặc đại nhân còn thích nam sắc thì Lục Nhân Bính hắn sẽ còn có cơ hội thôi.” Đinh trả lời.

“Đúng vậy, không giống Tướng quân của chúng ta – chẳng động tâm tí nào đối với nam sắc.” Giáp lại cảm khái tiếp.

“Không phải đâu… Ta nghe nói, hình như Tướng quân cũng có lúc phải dập lửa.” Ất nghi hoặc.

“Cái gì? Tướng quân cũng tìm binh sĩ để dập lửa à?” Đinh khiếp sợ.

“Đúng vậy, ta mới vừa nghe XXX nói, hắn tận mắt thấy Tướng quân ẵm một binh sĩ tướng mạo thanh tú lên giường…” Mậu thần bí nói.

“Cái gì!” Cả đám đều chấn kinh vây quanh Mậu. “Nói rõ chút coi, là ai vậy?!”

Mậu ho nhẹ một tiếng. “Có người nói, hình như là Mạc Tự Du của đội dã chiến.”

“Vị tiểu huynh đệ này!” Một thanh niên lớn tuổi cạnh bên vỗ vỗ vai ta, ôn hòa nói “Ngươi cắn đứt đũa rồi kìa.”

Ta bỗng no ngang, buông đũa xuống, chùi chùi khóe miệng, đứng dậy rồi xoay người ra khỏi cửa.

Mạc Tự Du của đội dã chiến…

Ta lệ nóng doanh tròng, tan nát cõi lòng như nhân bánh chẻo bị bung.

Không ngờ lại có ngày ta bị đào góc tường như vậy, mà còn bị nam nhân đào nữa chứ…

Ta phất tay áo về lều, Cổ Thuần Kiệt vội vã chạy lại. “Bệ hạ, ngài đây là…”

“Đào Nhị đâu?!” Ta cả giận hỏi.

“Tướng quân đến đội dã chiến rồi, sợ rằng phải trễ một chút mới về được.”

Đội dã chiến…

Miệng vết thương lòng lại bị xát muối, ta lui về phía sau ba bước, nhiệt lệ trào dâng nói không nên lời – ta nghĩ ta sắp nghẹn thở rồi!

Cổ Thuần Kiệt bổ sung: “Mấy hôm trước đội dã chiến tấn công đại quân Lương quốc bất ngờ được toàn thắng, tối nay tổ chức Khánh công yến, Tướng quân phải tham dự.”

Hay lắm, hay lắm!

Ta cắn răng ra lệnh. “Dẫn ta đến đó!”

Giỏi cho đôi gian phu dâm phu nhà ngươi…

Ta vừa đi đường vừa chửi mắng, Cổ Thuần Kiệt liên tiếp đổ mồ hôi lạnh quay đầu lại nhìn ta. Đến nơi, lửa trại đã thắp lên, khắp nơi mọi người vừa múa vừa hát, Cổ Thuần Kiệt dẫn ta đến ngoài lều rồi ngừng lại, một mình hắn vào trong thông báo trước, còn ta thì moi rèm cửa sổ lén nhìn vào trong.

Đào Nhị ngồi ở vị trí thủ lĩnh, bên dưới chia ra đủ hạng người mắm muối tiêu đường gì đó không cần nhắc tới, chỉ thấy vị trí sát bên tay phải của hắn có một vị thiếu niên mặt mày vô cùng thanh tú đang ngồi, giơ lên chén rượu cười với Đào Nhị, Đào Nhị cũng cười lại, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch…

Nhất định chính là hắn! Mạc Tự Du!

Ta tức giận đến mức ”Nhất Phật xuất thế, nhị Phật niết bàn”, không đợi Cổ Thuần Kiệt trở về hồi âm, ta mò ra cửa sau lén chui ra sau lưng Đào Nhị, Cổ Thuần Kiệt nhìn đăm đăm, Đào Nhị cũng phát hiện ra, quay đầu lại thấy người đến là ta, hơi sửng sốt một chút rồi phất tay cho Cổ Thuần Kiệt lui ra, bình tĩnh kéo ta đến đứng sau lưng hắn bên tay phải, dùng truyền âm nhập mật hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”

Sợ ta phá gian tình của các người sao!

Bao nhiêu lửa giận của ta đều nghẹn trong lòng, không dám lộ ra một tí nào. Hắn biết truyền âm nhập mật nhưng ta không biết, chỉ có thể hung hăng đá một cước vào mông hắn xem như trả lời.

Thân hình Đào Nhị cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ta một cách khó tin, ta oán hận liếc trả lại hắn, xoay người bỏ đi.

Ra sau hậu viện một hồi lâu mà cũng không thấy hắn rượt theo, trong lòng càng giày vò, hận không thể phát tiết một trận, chỉ cảm thấy chuyến đi lần này thật uổng công!

Phía sau vang lên tiếng bước chân, ta giả vờ như muốn đứng dậy bỏ đi thì cổ tay bị kéo một cái về phía sau, rơi vào trong lòng ai đó.

Đào Nhị thu vòng tay lại siết chặt ta vào lòng, ta giãy dụa mãi mà không có kết quả, bèn cắn một ngụm lên cổ hắn. Hắn hít vào một hơi, cả giận la lên: “Nàng làm cái quái gì vậy?!”

Ta nghiến răng nghiến lợi, ngửa đầu trừng hắn. “Lão nương biết hết rồi, tên hỗn đản nhà ngươi, ta nguyền ngươi cả đời đau trứng nhức cúc!”

Đào Nhị một tay khóa chặt hai tay ta sau lưng, thân hình hắn đè ta lên vách hòn núi giả, tay kia nhấc cằm ta ra khỏi cổ hắn. “Tự nhiên nàng nổi giận chuyện gì chứ? Ta chỉ về trễ một chút thôi mà.”

“Tại sao chàng về trễ chứ?!” Ta chất vấn hắn.

“Bởi vì đội dã chiến…”

“Quả nhiên là vì đội dã chiến!” Ta ô lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, đau lòng muốn chết. “Đào Nhị tên vương bát đản nhà ngươi… không những cắm sừng lão nương mà còn kiếm nam nhân cắm nữa chứ…”

Đào Nhị mây đen đầy đầu, cúi xuống nhìn ta: “Rốt cuộc nàng nói bậy nói bạ gì đó…”

Ta đau lòng gần chết. “Ta nghe nói, ngươi thích Mạc Tự Du của đội dã chiến, có đúng hay không?! Phát sinh quan hệ với hắn rồi chứ gì!”

Đào Nhị trầm mặc một lát, hỏi: “Ai nói…”

“Ngươi đừng hòng diệt khẩu, toàn đội Bạch giáp bạch bào đều biết hết!” Ta phẫn hận nói “Ta vốn lo làm sao ngươi có thể chịu đựng được lâu như vậy, còn dõi mắt mong chờ cơ hội tự dâng mình đến cửa cho ngươi dập lửa, ai dè ngươi đâu có thèm nhịn…”

Đào Nhị nở nụ cười, nhéo hai gò má ta một hồi. “Nàng thật có lòng đối với ta, hử?”

Ta xoay mặt đi né tay hắn “Xì! Tim lão nương ta đặt sai chỗ rồi, Đào Nhị tên Vương bát đản khốn kiếp nhà ngươi, nguyền ngươi cả đời bị đau trứng nhức cúc!”

Đào Nhị cười ha hả, cũng không buông tay phải ra thả ta, ép người đến sát hơn, cố ý cọ xát thân hình lên người ta, đầu gối chen vào giữa hai chân ta, đẩy ta lên vách hòn núi giả, tay trái vuốt ve khắp mặt ta, gương mặt hắn kề lại gần, mơ hồ có thể thấy rõ lông mi hắn run nhè nhẹ, hai tròng mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười.

“Tuy là chả hiền lành tử tế gì…” Giọng hắn trầm thấp chậm dần “Mặc dù bị hiểu lầm hẳn ta nên phẫn nộ, thế nhưng nhìn nàng xù lông lên như vậy, ta lại cảm thấy hài lòng thế nào ấy…”

Ta nhướng người cao lên cắn một cái lên mũi hắn – thật thất bại mà!

“Điệu bộ vô sỉ của ngươi so với lão nương thật là trò giỏi hơn thầy a!” Cả hai tay ta đều bị khóa lại, muốn đá hắn, nhưng hai chân lại bị banh ra, đầu gối của hắn chen vào giữa hai chân ta, như cố tình như vô ý cọ xát nơi đó, cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến hai chân ta nhũn cả ra, không còn vận sức được nữa, khí huyết cuồn cuộn trào dâng, trong tai ầm vang một tiếng.

Nơi bọn ta đang ở là giữa hai tòa núi giả sau hậu hoa viên ở yến hội, tuy không có nhiều người qua lại, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng…

Tay trái Đào Nhị vuốt ve cổ ta, tại chỗ mẫn cảm sau dái tai ta khẽ gãi vài cái, sau đó trượt xuống ngực, đẩy ra vạt áo trước, chậm rãi luồn vào.

“Ê..ê…ê…” Ta mở to hai mắt ra nhìn “Chúng ta còn đang cãi nhau nha, ôi chao, chàng nghiêm túc một chút có được không! A…” Hắn đè lên một điểm trước ngực ta, sau đó dùng sức vân vê nắn bóp, ta nóng mặt lên, nhất thời bật thét chói tai.

Thanh âm vang dội trong lồng ngực ta. Hắn kề sát mặt vào mặt ta, cười nhẹ ”Ta không thích ai trong đội dã chiến cả, chỉ thích dã chiến với nàng thôi. Cãi nhau chi cho mệt, sức lực nên dùng chỗ cần dùng, nàng nói xem có phải hay không?” Nói xong cả bàn tay phủ lên ngực ta vuốt ve.

”Chàng…” Đầu ta nóng lên, mất năng lực suy xét, chỉ mơ hồ cảm thấy cứ nghe theo hắn là được rồi, nhưng một chút lý trí còn sót lại cảnh báo ta rằng phải bình tĩnh, chỗ này không thích hợp…Bàn tay tà ác kia rời khỏi ngực ta, sau đó quay về nơi cũ bóp một cái thật mạnh, trầm giọng nói ”Vừa rồi nàng dám đá ta? Lâu rồi không dạy dỗ, nàng quên ai mới là gia à?” Ta run rẩy một trận, theo bản năng nhỏ giọng ”Lần sau không dám nữa…”

Hồi ở Bạch Hồng sơn trang, xém chút xíu là bị hắn chỉnh chết rồi. ”Còn có lần sau?” Hắn cười một tiếng, giọng trầm thấp thêm ba phần ”Xem ra lần này phải cho nàng nhớ lâu một chút…” Nói xong, tay trái của hắn nâng đùi phải của ta lên quấn quanh eo hắn, sau đó vừa sờ vừa bóp từ chân đến mông ta mãi đến nơi tận cùng của đùi. Ta run giọng nói ”E hèm…coi chừng bị người ta nhìn thấy…”. Môi hắn nhếch lên một bên theo hình vòng cung, độ cong tà ác đến mức toàn thân ta nhũn ra, đầu hàng cả về thể xác và tinh thần, hiển nhiên hắn chẳng thèm để tâm đến lời cảnh báo của ta, tiếp tục thám hiểm tìm tòi u cốc ”Bộ nàng không biết là dã chiến rất kích thích à? Miễn sao nàng đừng kêu quá to, sẽ không bị phát hiện” Nói xong, cách lớp vải quần, tiếp tục vuốt ve chỗ mẫn cảm giữa hai chân ta. Ta hung hăng cắn môi dưới, trong lòng bi phẫn một cách khó hiểu, mơ hồ vừa có chút sợ hãi vừa có chút chờ mong. Kỹ thuật bàn tay hắn rất điêu luyện, vừa khéo léo vừa mạnh mẽ. Bạch Hồng sơn trang có một tuyệt học bất truyền gọi là Chiết Mai thủ. Hắn luyện môn này có thể nói là đến mức lư hỏa thuần thanh, sau đó đem ra thí nghiệm hết trên người ta. Đầu ngón tay hắn day day xoa bóp chỗ mẫn cảm nhất của ta một hồi rồi lần mò lên trên cởi xuống đai lưng tiết khố, dán sát bụng vào, da thịt hai bên tiếp xúc không gặp bất kỳ trở ngại nào. Bàn tay mang theo vết chai cọ xát qua lại, ngón giữa dễ dàng thâm nhập lối vào lúc này đã lầy lội ướt đẫm, đâm đến chỗ sâu nhất rồi mới chậm rãi rút ra, ngón tay hắn còn móc vài cái trong cơ thể ta, lúc nhẹ lúc mạnh xoa xoa ấn ấn, khiến ta suýt bị chết ngộp vì nước miếng của chính mình. ”Ta…không xong rồi…” Ta rơi lệ ào ào, kềm chế tiếng rên rỉ không bật ra khỏi miệng, tự cắn môi dưới đến mức đau đớn tê dại. Đến giờ hắn mới buông ra tay phải, thôi không khóa hai tay ta lại nữa, thân hình ta mềm nhũn suýt té xuống đất, lại được hắn đỡ lấy đặt ngồi lên đùi hắn. Hắn nói tiếp ”Ráng nhịn một chút!”. Nhịn muội muội ngươi a, rủi bị người ta nhìn thấy thì biết làm sao…Nghĩ đến đó, phía dưới của ta co rút nhanh hơn kẹp chặt ngón tay của hắn. Đào Nhị cười không thành tiếng ”Muốn lắm sao?”. ”Muốn nương ngươi…” Ta nhã nhặn mắng hắn một tiếng, để đáp lại, hắn thêm vào một ngón tay, hung hăng đâm thọc bảy tám hiệp, ta nức nở lên, há to mồm thở dốc, tựa trán lên ngực hắn, cúi đầu xuống nhìn, thấy rõ ràng tay hắn ra ra vào vào trong cơ thể ta, thị giác bị kích thích quá mạnh, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu trong cơ thể mãnh liệt trào ra, ta đè tay hắn lại, hắn rút ra, ta chợt cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu…

”Đào tướng quân…” một tiếng gọi từ xa xa truyền lại, ta cứng đờ người muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại, tay phải ôm sát ta vào trong lòng. ”Đào tướng quân…” tiếng gọi kia đã vang lên sau lưng, ta chôn mặt vào lòng Đào Nhị, nghe tiếng người nọ bỗng cứng đờ. Đào Nhị cười, mặt không đổi sắc ”Mạc phó tướng, có chuyện gì?”

Mạc Tự Du!

Ta kinh ngạc.

Mạc Tự Du trầm mặc, cười nói ”Mạt tướng thấy Đào tướng quân đi lâu rồi mà chưa quay lại, nên ra đây tìm. Nếu tướng quân bận việc quan trọng, vậy mạt tướng không dám quấy rầy nữa.” Dứt lời bỏ đi còn nhanh hơn ma rượt. Giờ này khắc này, vạt áo trước của ta mở ra, quần bị tụt xuống phân nửa, chỉ vì trốn trong lòng Đào Nhị nên cảnh xuân không bị lộ hết ra ngoài. Còn bộ dáng Đào Nhị vẫn mặt người dạ thú như xưa, giận dữ nói ”Anh danh cả đời của ta đều bị nàng hủy hết rồi!”

Ta buộc lung tung đai lưng lại, giãy dụa đứng dậy từ trong lòng hắn, đứng không vững lại lung lay suýt ngã, hắn bợ mông giúp ta, ác ý bóp một cái, ôm sát ta từ phía sau, tay trái xuyên qua nách ta sờ soạng ngực ta, tay phải vuốt ve trên bụng ta, cằm gác lên vai trái ta, thổi khí vào lỗ tai ta ”Nàng muốn tiếp tục ở đây hay là đợi về lều?”

”Chàng…đúng là…đồ vô sỉ…” Ta run rẩy đến nỗi nói cũng nói không xong. Hắn lại cười ha hả, ôm ngang lấy ta, sau vài cái nhô lên hụp xuống, đá văng ra cửa phòng, vứt ta lên giường. Bên dưới của ta vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng, lăn qua lăn lại cũng không dập tắt được ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt từ bên trong. Đào Nhị đóng cửa lại, hứng thú dạt dào dựa vào cửa nhìn ta bứt rứt quay cuồng. Ta kẹp chặt lấy hai chân, cảm giác được chỗ đó đã ướt đẫm lầy lội. Vương bát đản! Đào Nhị ngươi cố tình chỉnh ta phải không…Ta nhìn xuống hạ thân của hắn, lúc nãy trên đường đi tư thế của hắn đã không bình thường rồi, rõ ràng đã cứng như sắt mà còn bày đặt, muốn xem ta xấu mặt à? Làm bộ làm tịch! Có cần phải vậy không? Muốn lên thì lên đi! Ta cắn răng, tự cởi đai lưng của mình quăng xuống gầm giường, rồi lại tự tháo yếm ra, triển lãm bộ ngực như ẩn như hiện của mình, sau đó thoát luôn quần rồi đá nó qua một bên, mỗi một động tác đều khiến ta mồ hôi đầm đìa, thở dốc hồng hộc. Ngực Đào Nhị phập phồng kịch liệt, hô hấp dồn dập vang lên ồ ồ, ánh mắt thẫm lại, mắt thấy đã sắp chịu hết nổi, ta rơi lệ ào ào giương mắt lên nhìn hắn, yếu ớt hô lên ”Nhị ca, ôm ta một cái đi…” Ngay tức thì, hắn cười không thành tiếng, nhào lại đè lên người ta, cúi xuống cắn lấy môi dưới của ta, hung hăng mút vào, triền miên say đắm. Tay trái hất tay ta ra, hai ngón tay đâm vào trong cơ thể ta, mạnh mẽ ra vào mấy chục cái, tay còn lại bóp lấy ngực ta, nghiến răng nghiến lợi bảo ”Nàng học xấu thì mau lắm!” Ta ôm chặt lưng hắn, hét lên liên tiếp, hoảng hốt hiểu ra như thế nào gọi là ”tự làm bậy thì không thể sống”. Hắn nhanh chóng cởi y phục của chính mình, dục vọng dâng trào của hắn bung ra, ta hoảng sợ nuốt nước miếng, theo bản năng muốn bỏ chạy, kết quả là mắc cá chân bị níu lấy, cả người bị lôi về, hai chân bị tách ra thật rộng, chưa kịp kinh hô hắn đã động thân tiến vào, sâu đến tận hoa tâm. Trước mắt ta tối sầm, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn siết lấy eo ta, không phải chỉ ra ra vào vào bình thường mà là hung hăng nghiền nát bên trong. Cả người ta run lên, răng va vào nhau lách cách ”Nhị ca, Nhị ca bình tĩnh lại một chút đi…”. ”Biết quyến rũ quá hén, học được ở đâu ra?” Hắn nói rồi rút ra, sau đó chọc vào một cái đến tận gốc, ta bị thúc mạnh, đầu đụng vào thành giường đau đến nước mắt chảy ào ào ”Sách…từ trong sách…” ”Giỏi lắm, sau này xem nhiều hơn một chút!” Hả? Ta chưa kịp kinh ngạc đã bị một trận oanh tạc điên cuồng đến nỗi đầu óc choáng váng. Cơ thể bị lấp đầy, mỗi một lần xông vào đều chọc đến tận hoa tâm, khoái cảm dục tiên dục tử làm ta khó thở, mặt mày đỏ bừng ”Nhị ca, chậm…chậm một chút…” ”Gọi ta là gì?” Hắn không hề chậm lại chút nào. ”Nhị ca, Nhị ca ca…” Ta nức nở van vỉ. Hắn hài lòng nở nụ cười, ôm lấy ta, để ta ngồi trong lòng, dục vọng vẫn chôn sâu trong cơ thể ta, hắn vùi mặt vào ngực ta cắn cắn lên đầu nhũ, giọng trầm thấp khàn khàn, khiến ta vừa kích thích vừa rạo rực. ”Muốn kiểm tra ta sao?” Hắn khẽ mỉm cười xấu xa ”Tích tụ hơn cả tháng trời rồi.” Ta sung sướng muốn chết bấu chặt lưng hắn, hắn di động nhấp nhô trên người ta, khoái cảm dâng lên từng đợt làm ta không còn sức để trả lời, chỉ có thể rên rỉ ừm à…

Vật ấy của Đào Nhị có kích cỡ và độ giãn nở làm ta sợ hãi, sau một hiệp, ta cơ bản chỉ còn nửa sống nửa chết, thế mà hắn vẫn tinh thần phấn khởi sờ soạng du ngoạn khắp nơi trên người ta, vận sức chuẩn bị hiệp tiếp theo. Tích tụ hơn cả tháng…ta nghe mà rơi lệ. ”Biểu hiện của nàng hôm nay không tệ” Hắn hài lòng khen ”Nàng xem sách gì đó?” Tay phải lại lần mò đến. ”Quên rồi…” Ta khẩn trương giữ lấy trung tâm, hết sức lực nói ”Ta còn ở đây mấy ngày nữa, chàng chọn vài mẫu xài trước đi, được không?” Hắn hôn lên lưng ta, hai tay xuyên qua nách ta đến trước ngực xoa nắn, cười không thành tiếng ”Nếu nàng đã đến đây rồi thì không cần chọn nữa. Đúng lúc ở chỗ ta có mấy bản Đông cung đồ rất hay, hai ta cứ thử hết từng mẫu là được rồi”. Trời ạ, mau cứu ta a…

Sau đó, dâm danh của Đào Nhị bắt đầu lan truyền trong quân. Đánh chết ta cũng tuyệt đối không nhận là do mình đã gây họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.