Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 16: Thán thiêu tiểu vera



Tôi ngồi xổm sau một loạt thùng xăng, lần thứ N ai thán quyết định ngu ngốc của mình: bởi vì IPHONE đút trong túi quá nặng vướng bận mà lựa chọn không mang theo di động.

Mùi xăng bốc tận trời khiến đầu óc đau, nhưng tôi sẽ không châm chọc, nhưng mà ai biết cái ả cảnh sát gián điệp kia lại “đểu” như thế chứ, tôi ở đây gần ba giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa mang người đến.

Ngay tại sáng nay, Harvey mở cuộc họp tuyên bố tin tức, tuyên bố mình chính là Người Dơi, khoảng chiều tối bị áp giải đến nhà tù trung tâm.

Mà mấy ngày hôm trước, trong vụ ám sát ở nghi thức thương tiếc Giám đốc Sở Cảnh Sát Loeb, phát hiện trên người tên thủ hạ của Joker có thẻ tên Rachel Dawes, cho nên Rachel bị đặt trong hiểm cảnh, phải đến nhà Wayne vài ngày để tránh nạn, trong thời gian đó, tôi luôn ở trong phòng mình, cho nên cũng không gặp cô ấy.

Nhưng sáng nay sau khi cô ấy xem tivi thấy Harvey tự thú, liền vội vội vàng vàng rời đi. Cô ấy đến từ lúc tôi đang cùng Afred ăn cơm, cô ấy hơi mỉm cười gần gũi với tôi, sau đó đi mất, cũng không đưa lá thư cho Afred như trong nguyên tác điện ảnh.

… Hơn phân nửa lại là vì hiệu ứng cánh bướm là tôi.

(Hiệu ứng cánh bướm: wiki có giải thích nghĩa của từ này, nhưng toàn từ ngữ chuyên môn, cái này thì kéo sang cái khác, hiểu nôm na là ý nói nguyên tác vốn phải xảy ra như thế nhưng lại do nhân tố ngoài ý muốn mà nguyên tác lệch lạc)

Nhưng tôi cũng không còn tâm tư mà nghĩ nhiều như thế, chuyện cứu vớt cô em Rachel đã lửa sém lông mày!

Khoảng hai, ba ngày trước, tôi từng lấy cớ đi dạo phố để rời khỏi nhà, đến số 250 đường 52 tiến hành nghiên cứu địa hình. Đó là một nhà tòa cao ước chừng mười tầng, tầng một có cửa sổ kính sát đất, bị che bằng rèm cửa sổ kín, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong. Cửa sắt nhà cao tầng cũng bị đóng chặt, tôi không dám đi hỏi người trông cửa địa chỉ chủ nhân nhà tầng, lỡ như là đồng bọn của Joker thì nguy.

Vì thế chỉ có thể đi vòng quanh nhà cao tầng quan sát địa hình, phát hiện đằng sau tòa nhà có một cái cửa sổ nhỏ hẹp, đối diện là một hẻm nhỏ hẹp âm u chỉ vừa hai người cùng đi qua, đi lên ước chừng trăm mét chính là một ngã tư khác. Ừm, đủ để ẩn nấp, chờ cứu Rachel ra rồi có thể mang theo cô ấy từ nơi này chạy trốn.

Vì thế, ăn xong cơm trưa, Rachel đi chưa được bao lâu, tôi liền vụng trộm chuồn ra khỏi nhà, lần này tôi không nói cho Afred, bởi vì mấy giờ sau chính là thời gian Harvey bị áp giải, trên đường chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nếu nói với Afred thì thể nào ông ấy cũng sẽ khuyên tôi thành thật ở trong phòng.

Nhưng vì để ngừa ngộ nhỡ, tôi để một tờ giấy lên bàn làm việc, nhắn lại là tôi đi đâu.

Mặc trang phục thể thao gọn nhẹ, đeo đồng hồ dạ quang, máy ghi âm (dùng để ghi âm lại chứng cứ phạm tội), dao nhỏ (dùng để cắt dây thừng) và hai tảng đá (dùng để đập vỡ thủy tinh), nghĩ di động quá nặng, cầm theo cũng không tiện, vì thế không mang. Gọi xe đi đến số 250 đường 52, lén lút lẻn vào hẻm nhỏ sau căn nhà, nhìn trái nhìn phải xác nhận không có ai, liền đập vỡ cửa sổ nhỏ, rồi trèo vào.

Giấu hết mảnh nhỏ thủy tinh ra phía sau rèm cửa sổ, tôi quan sát đại khái căn phòng, diện tích rất lớn, ước chừng có thể chứa vài trăm người, trong phòng rất tối, rèm cửa sổ chỉ bị vài tia nắng mặt trời rất nhỏ xuyên qua, nhưng cũng đủ để giúp tôi thấy rõ ngàn cái thùng xăng ngay ngắn chỉnh tề.

… Trời ạ thật khó ngửi…

Tôi ôm cái mũi đi đến một chỗ kín ngồi xuống, dựa vào một thùng xăng, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Mùi xăng ngửi lâu cũng quen dần, chỉ là quá mức nhàm chán, mấy lần thiếu chút nữa ngủ quên mất.

Hai cây kim của đồng hồ dạ quang chỉ hướng tám giờ rưỡi, tôi bỗng nhiên nghe thấy ở phía cánh cửa vang lên tiếng mở khóa và tiếng nói chuyện, lập tức, thần kinh tôi run lên, quyệt đi một giọt mồ hôi chảy xuống, cả người đều căng lên, đề phòng cao độ.

“Bây giờ tôi có thể đi về được chưa?” Là giọng nữ, khá run rẩy, có vẻ như đang đè nén phẫn nộ và sợ hãi.

Là nữ cảnh sát gián điệp Ramirez kia! Tôi nhanh chóng mở máy ghi âm ra, dè dặt cẩn trọng giơ tay lên. Chỗ tôi trốn cách cửa lớn rất gần, đại khái cũng khoảng chừng một thước, cũng là để tiện ghi âm.

Bên ngoài có đèn xe sáng như tuyết rọi vào, tôi tránh ở phía sau thùng xăng cao lớn, nhìn thấy Ramirez đứng ở cửa, bên cạnh còn một tên đàn ông đeo mặt nạ Joker đang đứng, khiêng trên vai một phụ nữ, hẳn là Rachel, thoạt nhìn không có phản ứng gì, hẳn là hôn mê rồi.

Tên mặt nạ không phản ứng, cúi người buông Rachel xuống, cột vào một cái ghế, có lẽ là động tác khá nặng, Rachel tỉnh lại. Cô ấy hơi sửng sốt, lập tức ‘khoe khoang’ tiếng la: “Đây là đâu? Trời ơi thượng đế sao tôi lại ở đây! Mấy người… tham viên Ramirez?! Thế này là thế nào?”

Tôi run rẩy tiếp tục giơ máy ghi âm… trời ạ tay rất mỏi sắp không chống đỡ nổi mà cái đám chết tiệt kia còn đang làm cái gì nhanh chóng cài xong cái bom rách nát kia mà cút đi!

Cút đi để tôi còn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ!

Ramirez không trả lời, chỉ cúi đầu xoay người vội vàng chạy mất.

Rachel điên cuồng giãy dụa chửi bậy, nhưng tay chân cô ấy đều bị cột chặt vào ghế tựa, một chút tác dụng cũng không có. Giãy dụa vài giây, có vẻ như cô ấy khôi phục được một chút lý trí, bắt đầu bình tĩnh lại, anh mặt nạ thì vẫn hờ hững.

Cuối cùng, anh mặt nạ nói: “Cô và hắn, chỉ có một người có thể sống sót, yên tâm đi, chúng ta đều biết bạn của các cô sẽ đến nghĩ cách cứu viện.”

“Hắn? Ai? Anh đang nói ai?” Rachel khẩn trương hỏi, nhưng đương nhiên anh mặt nạ sẽ không trả lời.

Xem anh mặt nạ chậm rãi đi ra ngoài, tôi thở phào một hơi, cuối cùng đi rồi cuối cùng đi rồi, kế tiếp là lúc nữ siêu nhân tôi đây thể hiện tài năng cứu vớt và hôn làm tỉnh lại công chúa!

… Bạn nói hình như câu nói của tôi có cái gì đó kỳ quái? Được rồi, không cần để ý chi tiết này.

‘Cùm cụp’

Anh mặt nạ dừng lại.

Tim và hô hấp của tôi cũng dừng lại.

Tôi trừng mắt nhìn bàn tay mình do cứ giơ mãi nên bủn rủn không chịu nổi mà không cẩn thận đụng phải thùng xăng, hận không thể chặt bỏ nó xuống.

Chỉ một tiếng nhẹ ‘cùm cụp’, nhưng ở nơi yên tĩnh này lại rất rõ.

Bị phát hiện.

… Làm thế nào bây giờ mẹ ơi! QAQ

… vì thế chỉ có liều chết một kích được rồi may mà tôi còn có sức rất mạnh anh mặt nạ chớ có trách tôi là anh tự tìm tôi vốn định dùng phương pháp nhẹ nhàng cứu cô em Rachel ra sẽ không xúc phạm tới anh mặt nạ anh nhưng mà anh không thức thời cố tình có đường tới thiên đường anh không đi lại đi vào địa ngục anh xông tới nếu anh giả bộ không nghe thấy gì hết chạy nhanh đi ra ngoài khóa cửa cút đi thì tôi cũng có thể coi như chưa xảy ra cái gì sao anh còn đi về phía bên này hả được rồi chính anh muốn chết không trách tôi được…

Tôi âm hiểm cười nhìn chằm chằm đôi chân to càng ngày càng gần kia, hai tay đã nắm chặt tính toán cho hắn một kích trí mạng.

Chân to dừng lại ở trước thùng xăng!

Chính là bây giờ!

Tôi đột ngột nhảy lên, lấy phương thức mãnh hổ rơi xuống đất nhanh chóng tung ra hai đấm làm dậy lên một trận gió mạnh, giống như đại hiệp sấm sét vậy, gắng giết địch ngay tại chỗ, đồng thời còn hét lớn một tiếng: “AAAAAAA!!!!!!! A ~ ha ~ hả?”

… âm cuối cụ thể thế nào thì mời nghe giọng của ông chú háo sắc Mori Kogoro khi bị bắn gây tê trong phim hoạt hình “Thám tử lừng danh Conan”.

Mùi ngọt ngọt… Buồn ngủ quá Aha ha…



……

Tôi bị một trận đau đớn bén nhọn làm bừng tỉnh.

“Trời ạ ai cắn tôi!” mắng bằng tiếng trung quốc nhanh chóng bật ra khỏi miệng, tôi đột nhiên mở to mắt, một cái ‘cá chép bật thân’… không, ngồi dậy. Mới phát hiện mình cũng bị buộc lại, nhìn bốn phía xung quanh, một loạt thùng xăng tối như mực, gần trong gang tấc là bom lóe màu đỏ, còn có… ừm… cô em Rachel với mặt bị tôi áp ở dưới mông. (Tojikachan: :]]]]]]]]] buồn cười chết mất chị Vera)

Tôi đột nhiên nhớ lại lúc trước khi hôn mê, nhanh chóng ra khỏi mặt Rachel, chỉ thấy cô ấy cả người lẫn ghế dựa ngã xuống mặt đất, mắt rưng rưng nước trừng tôi, tôi cúi đầu nhìn mu tay phải đau đau, quả nhiên, một loạt dấu răng chỉnh tề, còn có tơ máu.

“Sao lại thế này?” Tôi lạnh nhạt hỏi, dễ dàng làm đứt dây thừng, lấy dao nhỏ ra bắt đầu mở trói cho Rachel. Aha ha anh mặt nạ không lục đồ trên người tôi thật đúng là lơi lỏng! Hắn cho rằng dây thừng có thể vây khốn bản nữ đại lực sao?

“Cám ơn, à, vừa rồi người kia dùng thuốc mê làm cô hôn mê” Rachel mang vẻ mặt may mắn sống sót sau tai nạn đại nạn không chết, cao hứng hiển nhiên không chú ý tới chi tiết tôi dễ dàng làm dây thừng đứt đoạn, ánh mắt nhìn tôi cũng tràn ngập cảm kích, mà không phải là loại thân mật dối trá bình thường, “Thực xin lỗi, tôi cắn cô bị thương không? Nhưng mà chỉ có vậy, cô mới có thể tỉnh lại…”

“Không sao, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng lên.” Tôi đỡ cô ấy đứng dậy, “Cô có thể tự đi được không? Có cần tôi đỡ không… ”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, bộ đàm vang lên một tiếng kêu to: “Không! Không! Vì sao anh lại tới cứu tôi! Không! Rachel! Rachel!!!”

“Harvey!” Rachel quát to một tiếng, bỏ tay của tôi ra, bổ nhào đến bên cạnh bộ đàm, vừa khóc vừa cười, “Anh được cứu rồi sao? Em cũng được cứu rồi, là cô Vera đã cứu em… ”

“Vera? Vera ở đó?!” Một giọng nói kinh hoảng và sợ hãi bỗng nhiên vang lên.

Là Bruce!

Trời, có tất yếu gấp gáp như vậy sao? Anh ấy gấp đến độ quên giả giọng! Không sợ bị Harvey phát hiện thân phận sao đáng giận!

Trong lòng tôi sốt ruột, cũng không dám mở miệng vạch trần, chăm chú nhìn bộ đàm, tôi giết! Cư nhiên chỉ còn chưa đến bảy giây!

Trời ạ quả nhiên không hổ là phim bom tấn của Mỹ sao mà cái gì cũng thích chơi bom đếm ngược thế! QAQ

Tôi bất chấp, kéo mạnh Rachel ra, khiêng cô ấy lên vai, chạy nhanh về phía cửa sổ, lúc này đã có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, thần kinh tôi run lên, cảnh sát Gordon đến!

Trời ạ! Thật hỏng bét! Vì sao chỗ Rachel bị trói lại cách xa cửa sổ nhất!

Trời ạ! Vì sao cách gần nhất là cửa lớn nhưng lại làm bằng thiết dù tôi mạnh nhưng từ chém sắt như chém bùn đến chém vàng cắt ngọc còn kém một chút! QAQ

Tôi không dám quay đầu nhìn chữ số của bom, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ chạy như bay về phía trước, nếu bà lão bảy mươi vì cứu cháu hay phụ nữ trung niên vì cứu đứa trẻ ngã tầng trăm mét mà kích phát được tiềm năng là thật, nếu cái gì mà đột biến gien tu chân sức mạnh quái lực loạn thần đều là thật, nếu…

… Đáng tiếc, không có nếu, đó cũng không phải thật.

Có lẽ là thật, nhưng mà chị Quan Âm ông thượng đế lại không nghe thấy lời tôi kêu gọi.

Có lẽ là thật, nhưng bi kịch là đại thần xuyên không chỉ giao cho tôi một bàn tay vàng đó là sức mạnh, nhưng không cho tôi tốc độ phi phàm.

“Ôm lấy đầu!” Tôi hô to một tiếng, mắt thấy cách cửa sổ còn kém vài bước, tôi mạnh dừng lại, lấy tư thế ném cầu tiêu chuẩn lúc thi thể dục cao đẳng, mạnh mẽ ném thân thể Rachel ra ngoài.

Thứ văng theo ra còn có máy ghi âm ghi lại chứng cứ phạm tội kia.

… Chỉ mong sức của tôi và cửa sổ thủy tinh đừng làm cô em bị thương = =

Tuy rằng không thích cô ấy… Nhưng mà không có nghĩa là tôi thật sự mong nhìn cô ấy đi tìm chết.

Ngay tại lúc Rachel và máy ghi âm bay ra ngoài cửa sổ, tôi nghe thấy một tiếng nổ, sau đó không còn nghe thấy gì nữa, phỏng chừng là màng tai bị phá vỡ, sau đó trước mắt trắng bệch, gió nóng thổi đến…

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ.

A a… May mà tôi chưa thật sự yêu Bruce, cứ chết thế này thì có khi được trở lại thế giới cũ, cũng sẽ không đau lòng.

Bruce, thực xin lỗi…

Tôi quả nhiên là một kẻ ích kỷ, quá tệ QAQ

Tác giả có chuyện muốn nói: Đây là vài câu dong dài của tác giả, không phun ra thì không vui ~ trong đó đề cập một vài cái nhìn của tác giả đối các nhân vật phản diện như Joker, Harvey v.v…, nếu trong các bạn có fan của những nhân vật phản diện đó, thì hãy cân nhắc kĩ nên đọc hay không.

Như vậy, tập thứ nhất này cũng chính là tập thứ hai “Người Dơi: Hiệp sĩ bóng tối” trong bộ ba phim, viết đến đây liền kết thúc.

Lúc bắt đầu viết, trong 3 tập, bộ khiến tôi không hứng thú nhất chính là bộ thứ 2 này. Bởi vì cá nhân tôi cảm thấy, đây là tác phẩm mà nhân vật chính Người Dơi bị ép tới mức thấp nhất. Nơi này có nhân vật Joker – một tên tội phạm hoàn hảo, có Two-Face Harvey Dent với hai mặt đen trắng rõ ràng, còn có nhiều nhân vật làm người ta khắc sâu ấn tượng, tựa hồ ánh sáng của ai cũng không bại lão gia. Trong tập này, cảnh diễn của lão gia rõ ràng không bằng 2 bộ kia, hầu hết là cho Joker và Harvey.

Đối với nhóm fan nhiệt tình yêu thương nhân vật phản diện Joker mà nói, diễn viên Heath Ledger đã diễn rất hoàn mỹ, có khi đã vượt qua Christian Bale rồi.

Nói thực ra, tôi không phải fan Joker, trong bộ 3 tập của đạo diễn Nolan này, tôi chỉ yêu một nhân vật, chính là lão gia mà Christian diễn. Cho nên khi tôi nhìn thấy hào quang của lão gia bị các nhân vật khác lấn chiếm, cảm giác đầu tiên chính là không hứng thú nổi.

Càng miễn bàn cả cái tập này, lão gia đều bị vây trong tầm thấp, người mình yêu – Rachel thì cùng người khác anh thân em mến, đến cuối cùng còn phải vì thành phố mà thay tình địch chịu tiếng xấu. Lúc kết thúc, lão gia mặc một thân màu đen lái chiến xa phần phật mà đi, mà những người mà anh bảo vệ và cứu vớt lại ở sau lưng đuổi theo anh, hiểu lầm anh, chán ghét anh. Hình ảnh này không chỉ ngược đãi tôi thành bộ dạng ngây ngốc.

Nhưng mà, khi tôi bắt đầu viết truyện đồng nhân, đặt ra thời gian nữ chủ xuyên không tới là tập thứ hai, đièu này làm tôi không thể không lần lượt đi xem lại bộ điện ảnh này, ôn tập một vài chi tiết, nghiền ngẫm đào móc tâm lý nhân vật, mà ở trong quá trình này, mỗi lần tôi ôn tập điện ảnh, đều có thể đạt được không ít điều mới.

Vì thế, tôi bắt đầu thử ném đi tình cảm và thành kiến đối với các nhân vật, một lần nữa xem kỹ điện ảnh.

Tôi phát hiện, tập phim “Hiệp sĩ bóng tối” này là tập phim có tình tiết phức tạp nhất trong bộ 3 tập, nhiều nhân vật nhất, chủ đề hắc ám nhất khó hiểu nhất nhưng cũng khiến người ta tỉnh ngộ nhất. Tập thứ nhất chủ yếu là giải thích nguồn gốc của siêu anh hùng Người Dơi, tập thứ ba “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy” thì cường điệu miêu tả lão gia trở về sau tám năm yên lặng như thế nào, và cuối cùng ẩn cư cuộc sống hạnh phúc.

Chỉ có tập thứ hai này… cái nhìn cá nhân… mới chính thức nói rõ ra rằng Người Dơi mang “Chính nghĩa” đã có tinh thần và linh hồn như thế nào.

Cũng là tập thứ hai khiến tôi nhìn thấy Người Dơi không phải loại người rối rắm về tình cảm yêu đương hay ân oán nhất thời hay thị phi, trái tim anh quá lớn, lớn đến mức những thù hận nho nhỏ căn bản chỉ giống muối bỏ biển, bé nhỏ không đáng kể, không có gì có thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình yêu thương và mê say đối với thành phố, dù là trở thành hiệp sĩ bóng tối bị người ta hiểu lầm thay người khác chịu tiếng xấu, hay là vĩnh viễn không thể hưởng thụ cuộc sống và hạnh phúc của người bình thường, cùng với tình yêu của người con gái mà anh yêu sâu đậm.

Hai nhân vật phản diện của tập thứ hai, Joker là đại biểu điển hình của chủ nghĩa vô chính phủ, mà Harvey Dent thì lại là bị đánh bại bởi sự hắc ám trong lòng. Dù như thế nào, bọn họ đều bại bởi chính mình, bại bởi nội tâm của chính mình, bại bởi phẫn nộ bi thương tuyệt vọng đủ loại cảm xúc tiêu cực trong nội tâm.

Cho nên, tôi có thể gọi bọn họ là kẻ yếu không? Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới có thể bại bởi chính mình.

Mà Người Dơi cũng là cường giả, anh mỗi thời mỗi khắc đều đang khiêu chiến chính mình và luôn đạt được thắng lợi, dù là trong tập thứ nhất, cố nén không tự tay đâm giết kẻ thù giết cha mẹ, hay là tập thứ hai, chịu nhục trở thành hiệp sĩ bóng tối, cũng hoặc là tập thứ ba, biết rõ hẳn phải chết nhưng cũng bằng lòng mang theo lò phản ứng hạt nhân rời khỏi thành phố.

Bruce Wayne là một siêu anh hùng, anh ấy gánh vác rất nhiều. Nhân vật phản diện đương nhiên có nhân cách sức quyến rũ cường đại cũng rất đáng yêu, nhưng chung quy không phải kiểu người mà xã hội hiện thực có thể chứa được. Bất luận thế nào, kẻ mà hại người làm vui, dù lý do của bọn họ là cái gì, tôi đều yêu không nổi.

Cho nên so sánh với nhau, tôi yêu người mà vì rất nhiều người khác mà trả giá hết thảy – Người Dơi.

“Vì thành phố, tôi có thể trở thành bất cứ ai.” Đây là lời của Bruce. Quả nhiên anh vì thành phố, cam nguyện trở thành “Tội phạm”.

“Những gì cậu ấy làm, đã siêu việt hơn cả ‘Anh hùng’.” Đây là lời Afred nói với Rachel. Những gì anh làm quả nhiên đã siêu việt chính bản thân “Anh hùng”, mà trở thành “Phi anh hùng”.

Cho nên, khi tôi xem lại tập thứ ba, tôi mới phát hiện tôi đã may mắn đến thế nào: lúc bắt đầu xem tập thứ 3 này, tôi đã xem hết bộ 3 tập, tôi có thể nhìn thấy lão gia quang minh chính đại trở về, oan tình được giải.

Cho nên, sau khi ôn tập nhiều lần như vậy, tôi mới phát hiện, tập “Người Dơi: Hiệp sĩ bóng tối” này mới có thể khiến tôi thực sự hiểu biết thấu triệt nhân vật Bruce Wayne, về nhân cách vĩ đại của anh, về ánh sáng và bóng tối trong lòng anh, cũng về tinh thần chủ nghĩa đạo đức nồng hậu của anh.

Anh là người đáng kính trọng như thế, thế cho nên mới làm chúng ta không thể không yêu ~

Đã xong đoạn bình luận điện ảnh, đào móc sâu hơn về các loại chi tiết ít bị chú ý trong tập phim “Người Dơi: Hiệp sĩ bóng tối”, rất thú vị cũng rất có giá trị, đáng giá xem ~

Spoi:

“Bây giờ tôi phải lập tức về bệnh viện, William” anh ta nói, mỉm cười nhìn người bên cạnh, “Khi nào rảnh, tôi sẽ cùng anh ăn một bữa cơm chiều.”

“Vâng, thưa ngài.” Người kia nói, “Xin hãy thay tôi hỏi thăm phu nhân và tiểu Bruce.”

Mặt tôi đã biến thành thế này: = 0 =.

Này, này trời ạ, là ai cơ?

Phu nhân? Bruce?

… Chẳng… chẳng lẽ ông bác đẹp trai này chính là cha của Bruce – Thomas Wayne?

Nói cách khác tôi lại xuyên không, hơn nữa là đến là ít nhất hai mươi năm trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.