Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 48



Xe Dơi cuối cùng cũng đã hoàn thành công việc kiểm tra vào ngày hôm qua, bởi vì hôm nay, thời gian hành động thật sự rất gấp gáp, Bruce rốt cục quyết định bắt đầu dùng chiếc xe tăng nhỏ bọc thép phong cách đến cực điểm này.

Nói thật, lúc xem phim, tôi mãi không hiểu thứ phong cách như vậy đã đi ra khỏi biệt thự Wayne như thế nào, một đường chạy đến đảo Narrows lại không bị phát hiện. Biệt thự Wayne ở ngoại ô, ít người hẻo lánh không có ai phát hiện thì còn hiểu được, nhưng mà tiến vào đảo Narrows, đến nơi đó lại không bị phát hiện thì thật khó hiểu.

Nhưng hiện tại tôi mới biết được suy nghĩ hồi đó của mình kém cỏi đến cỡ nào = =

Tôi cư nhiên lại cứ quên mất chuyện “xe Dơi có thể bay”!

Nhưng mà đó chẳng là đến tập thứ ba mới có sao! 【vẻ mặt hoảng sợ

Hơn nữa nếu có thể bay thì vì sao trong nguyên tác tập thứ nhất, Bruce còn phải chở Rachel chạy khắp thành phố đánh thẳng về phía trước để bị cảnh sát đại truy đuổi chứ!

… Quên đi, không cần để ý chi tiết này nữa. = =

Chỉ có thể nói cái ông lão Fox này thật sự là càng ngày càng cường hãn.

Tóm lại sau khi lên xe, tôi không biết Bruce nhấn mấy cái nút nào, chỉ nghe thấy một tiếng vang răng rắc, ngoại hình của xe Dơi hoàn toàn biến thành một chiếc phi cơ quái mô quái dạng, chở chúng tôi vững vàng bay về phía đảo Narrows.

Dọc theo đường đi, tôi cực kỳ khiển trách Bruce về hành vi giấu diếm chuyện xe Dơi có thể bay, rõ ràng tôi cũng tham dự toàn bộ quá trình học tập điều khiển chiếc chiến xa này, vì sao hiện tại chỉ có anh có thể bay mà tôi lại không được?

Bruce rất oan ức nói rằng anh cũng là lần đầu tiên gặp kỹ năng hung tàn này, đúng cái ngày tôi bị cảm mạo mê man, Fox riêng tới nhà để cùng anh tập luyện, nghe nói là công năng mới, anh còn chưa kịp nói với tôi.

Bay trên trời quả thực nhanh hơn chạy trên đất, lúc đi đã là chạng vạng, nhưng mà bầu trời vừa tối một cái là chúng tôi đã đến đảo Narrows, xe Dơi bị chúng tôi đỗ ở trong ngõ nhỏ âm u đầy núi đồ linh tinh ở sau lưng bệnh viện tâm thần Arkham.

“Em xác định không cần tiêm kháng thể?” Trước lúc bước xuống xe, Bruce lại lấy ra một ống tiêm hỏi tôi.

“Không cần, yên tâm đi.” Tôi mỉm cười với anh.

“Ừ.” Bruce gật gật đầu, nhét ống tiêm vào đai lưng đa công năng của anh “Vì để ngừa ngộ nhỡ, vẫn nên mang theo thì hơn.”

Tôi và Bruce đều trang bị PDA tùy thân, bên trong có một phần bản đồ hồng ngoại toàn bộ tin tức về bệnh viện tâm thần Arkham. Dọc theo bản đồ, chúng tôi căn cứ nguyên tắc “Gặp được ai liền đánh ngất, nhìn thấy cửa liền đá bay”, rất nhanh đi tới xưởng thuốc của Crane dưới tầng ngầm.

Tôi và Bruce ghé vào một ống thép phía dưới trần nhà, Crane đứng trên cầu sắt đối diện quan sát nhân viên chế thuốc phía dưới.

Có một khoảng đất bị đào lên, lộ ra hệ thống ống dẫn cung cấp nước uống thô to, một vài nhân viên mặc quần áo lao động màu đỏ đang đổ một thùng thuốc màu trắng đổ vào trong cái ống dẫn kia. Còn có một vài người vạm vỡ trông hung dữ, ghìm súng đi qua đi lại tuần tra.

“Thế này còn chưa đủ, chúng ta cần thêm một vài liều thuốc nữa” Crane lớn tiếng nói, chỉ một ngón tay vào hệ thống ống cung cấp nước uống “Đúng thế, các anh làm rộng nó ra đi!”

Tôi và Bruce liếc nhau, gật gật đầu.

Ba một tiếng, đèn to trên trần vụt tắt, chỉ còn một chút sắc trời từ cửa sổ nhỏ trên cao chiếu xuống, có vẻ càng thêm mờ tối.

Khắp nơi nhất thời yên tĩnh, Crane thở dài một tiếng, nháy đôi mắt màu xanh nhạt của hắn, mỉm cười khá thần kinh: “Hắn đến rồi.”

“Ai?” Thủ hạ Giáp.

“Là Người Dơi…”

“Chúng ta nên làm gì?” Thủ hạ Ất.

“Người xấu xông vào nhà thì chúng ta nên làm gì đây?” Crane thần kinh cười hà hà nhẹ giọng nói, “Đương nhiên là báo cảnh sát… Được rồi, đi ngay bây giờ, nhanh lên!”

Phía dưới hỗn loạn, nhân viên nghiên cứu khoa học trong trang phục màu đỏ đã sớm chạy sạch, chỉ còn mười mấy thủ hạ. Tôi và Bruce nhẹ nhàng nhảy xuống, không tạo ra một chút tiếng động, yên lặng đánh đổ đám thủ hạ, đều là đấm một cái là ngất, không kịp hự một tiếng.

Tôi vừa mới đánh ngất một tên, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có người tới gần, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một kẻ xấu xí đội cái bao tải, khí phách vung tay lên với tôi, một luồng khói trắng không biết từ nơi nào liền xông ra.

Tôi: “… = = ”

Bạn à, chiêu này của bạn vô dụng với tôi mà bạn còn chưa biết sao? Chúc mừng bạn đã cập nhật thành công!

Tôi cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vươn chân quyệt xuống đất một đường quyệt ngã Crane, Bruce đánh rắn tùy gậy 【 hình như có gì đó không đúng 】, nhấn cơ quan gì đó bên hông Crane, phù một tiếng, khí độc màu trắng bao trùm gương mặt và cổ hắn.

“Nếm thử tí thuốc của chính mình không? Bác sĩ?” Bruce thông qua máy biến giọng phát ra tiếng nói vô cùng tà mị khí phách, một tay giật tóc Crane, tay kia nắm chặt cằm hắn.

“Ngươi ở đây làm cái trò gì?” Bruce hung tợn hỏi, “Ngươi làm việc cho ai?”

Biểu cảm của Crane trở nên vô cùng hoảng sợ, dáng vẻ như muốn hả giận mà chỉ có thể nghẹn lại, trợn to mắt nhìn một hồi mới lắp bắp nói: “Đại… đại sư Ra’s al Ghul…”

Bruce hơi khựng lại, ngẩng đầu cùng tôi liếc nhau, lại cúi đầu tiếp tục hỏi: “Đại sư Ra’s al Ghul đã sớm chết! Ngươi làm việc cho ai!”

Crane có vẻ đã bị hoảng sợ, chết sống không mở miệng được.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, còn có tiếng radio khuyên bảo Người Dơi đi ra ngoài tự thú. Bruce nhổ ra một ngụm nước miếng, oán hận ném Crane xuống đất, hắn trợn to mắt rồi ngất đi.

Tuy rằng nhìn Bruce vẫn tỉnh táo, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng, không nhịn được đi qua chạm vào mặt anh: “Anh có ổn không? Cái kháng thể kia thật sự có tác dụng?”

“Anh rất khỏe, yên tâm đi, ” Bruce cúi đầu hôn lên môi tôi 【 không cần hoài nghi hai chúng tôi đều chỉ có miệng và cằm lộ ra bên ngoài 】, “Nhưng lời này em đừng để Fox nghe thấy, ông ấy sẽ giết em đấy.”

“Anh nỡ sao?” Tôi hơi nheo mắt lại.

“Đương nhiên không, ” Bruce nói, “Anh sẽ giết ông ấy báo thù cho em.”

Nhưng đúng lúc này, nhóm bóng đèn luôn sẽ không bỏ qua cơ hội phá hỏng các đôi người yêu liếc mắt đưa tình. Bruce cúi đầu nhìn nhìn PDA, phát hiện ở cửa lớn có một điểm đỏ lén lút đi vào.

“Hẳn là Gordon.” Tôi nói.

Bruce gật gật đầu, “Chúng ta đi gặp ông ấy.”

Chúng tôi nhanh chóng tìm được cảnh sát trưởng Gordon cửa cầu thang, Bruce túm quần áo của ông ấy một phen, sau đó lợi dụng dây co duỗi trong đai lưng kéo ông ấy lên.

“Người Dơi… Cô là ai?” Gordon cảnh giác nhìn tôi.

“Tôi là bạn của Người Dơi, ” tôi gật đầu với ông ấy, cảm thấy giọng nói của tôi trải qua máy biến giọng cũng khá oai hùng “Giống như ông.”

“Crane đang giở trò gì đó, hắn nghiên cứu chế tạo ra một loại khí độc gây ảo giác làm khủng hoảng thần kinh, làm Falcone bị điên, còn đổ nó xuống nguồn nước uống.” Bruce thấp giọng nói.

“… Hắn… hắn muốn làm gì?” Gordon hoảng sợ hỏi, “Hắn làm việc cho Falcone sao?”

“Không, hắn nhắc tới một kẻ còn khủng khiếp hơn.” Bruce nói.

Lúc này, dưới lầu bỗng nhiên có ngọn đèn trắng sáng lên, nhiều tiếng bước chân dồn dập vang lên, là nhóm cảnh sát đuổi theo!

Bruce liếc tôi một cái, tôi gật đầu, giơ chân lên, ấn xuống một cái chốt mở trên giày, lập tức, trong không trung vang lên âm thanh bén nhọn mà như được giấu kín từ nơi nào đó.

“Đây là khí độc kháng thể” Bruce lấy ống tiêm trong đai lưng nhét vào trong lòng bàn tay Gordon, “Ông giữ lấy đừng dùng vội, tùy cơ ứng biến… ”

“Người Dơi!” Tôi cúi đầu nhìn nhiều điểm đỏ chi chít trong PDA càng ngày càng gần, “Cần phải đi!”

“Tôi sẽ liên hệ với ông sau.” Bruce gật đầu với Gordon.

Tôi cởi máy phát sóng âm xuống, ném xuống dưới lầu, ngay lập tức, một đoàn dơi đông nghìn nghịt bay ào tới giống như thấy đàn ruồi bọ đang bay liệng. Bruce ôm eo tôi, ôm tôi gắt gao vào trong ngực, hai người cùng nhau nhảy xuống.

Bởi vì xe Dơi có thể bay, cho nên không cần phải chạy khắp đường bị cảnh sát truy đuổi. Tôi và Bruce ngồi lên phi cơ Dơi về tới biệt thự Wayne.

Đi ra khỏi căn phòng có đàn dương cầm là cơ quan bí mật, tôi và Bruce vội vội vàng vàng đi thay quần áo. Lúc tôi mặc xong chiếc váy dài màu đen khá bảo thủ xuống lầu tìm Bruce, lại phát hiện anh và Afred đang căng thẳng với nhau, giống như chọi gà vậy, sắc mặt hai người đều không đẹp gì.

Trong lòng tôi nghi hoặc, nhớ được trong nguyên tác, Afred nhìn thấy Bruce đua xe phá hỏng đường phố mới bất mãn, nhưng lần này chúng tôi đâu đua xe, rất âm thầm về nhà mà! Sao ông lão Afred lại tức giận?

Hai người tựa hồ cũng không chú ý thấy tôi.

“Chúng ta đều rất quan tâm thành phố phát triển, nhưng tôi cảm thấy cậu đã không khống chế được” Afred nói, “Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể bởi vậy mà làm việc thiên tư như thế, bằng không, cậu chẳng khác gì những kẻ trái pháp luật loạn kỷ cương.”

Bruce vẫn trầm mặc, nhưng sắc mặt càng khó coi.

“Fox vẫn còn ở đây chứ?” Anh miễn cưỡng mở miệng, “Chúng ta phải đuổi hết khách đi ngay.”

“Bọn họ là khách của Bruce Wayne! Cậu không thể hủy danh dự của cậu!” Afred có vẻ bất chấp, rất ít nhìn thấy ông ấy lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù là tôi có mặt.

“Tôi không quan tâm đến danh dự của tôi!” Bruce lớn tiếng nói.

“Vậy còn cha cậu?” Giọng nói của Afred có chút run run, “Đó là tất cả những gì còn sót lại của ông ấy!”

Bruce gắt gao nắm chặt nắm tay, không nói gì.

“Khụ.” Tôi thật sự không nhịn được, ho khan một tiếng, đi đến gần, mỉm cười nói, “Ngài Afred, Bruce luôn luôn là vãn bối mà ngài thương yêu nhất, ngài luôn coi anh ấy như con mình không phải sao? Anh ấy sẽ không làm ngài thất vọng, xin hãy tin tôi.”

Afred liếc tôi một cái, sắc mặt hòa dịu, cuối cùng cúi người trước tôi một cái “Cô Vera, có ngài ở bên cạnh lão gia, tôi luôn luôn rất yên tâm.” Ông ấy mỉm cười nói một câu, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.

Tôi đi qua vịn cánh tay Bruce, kéo anh đi về phía phòng yến hội.

“… Ông Afred kia! Đêm nay ông ấy sao vậy!” Bruce nghẹn vài giây, rốt cục bật ra một câu, “Thật điên rồ! Không thể chịu nổi!”

“Đừng như vậy, Bruce, ” tôi nhìn anh một cái, chậm rãi nói, “Ngoài em ra, trên thế giới này, anh không thể tìm ra người nào yêu anh hơn ông ấy đâu. Anh biết không, lần anh bị trúng khí độc, Afred vừa lái xe vừa khóc.”

“… Điều đó không thể nào.” Bruce nhíu mày, sau đó kinh hãi cười nhìn tôi.

“Đúng không, anh cũng không thể tin được ông ấy cũng sẽ khóc, phải không?” Tôi không cười, chỉ dừng lại nhìn anh, “Ông ấy chẳng qua chỉ là một ông lão lo lắng đứa con của mình gặp chuyện không may mà thôi, anh nên thông cảm nhiều cho ông ấy.”

Bruce mím môi không nói, nhưng vẻ mặt có chút cảm động.

Tôi vẫn không muốn gặp nhiều người, vì thế cùng Bruce tách ra ở cửa chính, còn mình đi từ cửa bên tiến vào đại sảnh.

Bruce rất giống như một vật sáng biết di chuyển, đi đến nơi nào cũng có đám đông vây quanh, khắp nơi đều là đám tài phiệt có máu mặt hàn huyên với anh, còn có mỹ nữ thế gia nhìn trộm anh. Nhưng anh nhanh chóng khéo léo đuổi những người đó đi, ung dung thản nhiên dần dần đi đến gần tôi.

Tôi đang giả vờ nhấm nháp một ly rượu Blackberries.

Fox cũng đến gần.

“Cám ơn ông vì kháng thể.” Bruce nói.

“Đừng khách khí, ” Fox đang ở ăn một miếng cá tuyết, “Tôi biết là cậu sẽ dùng nó để cứu người mà.”

Tôi nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, vừa khéo đụng tới ánh mắt Fox, ông ấy nhe răng cười với tôi. Quả nhiên lão hồ li này sớm đã biết Bruce chính là Người Dơi.

“Phải mất bao lâu mới có thể sản xuất trên quy môn lớn?” Bruce hỏi.

“Vài tuần lễ.” Fox ngẩng đầu lên, “Sao thế?”

“Có kẻ đang định dùng nguồn nước để phát tán chất độc.” Tôi tiếp lời.

“Không thể nào, loại khí độc này chỉ có thể thông qua đường hô hấp để truyền đi.” Fox bình thản cười cười, bỗng hơi cứng ngắc, “Khoan… ”

“Cái gì?” Bruce truy vấn.

“Trừ phi lợi dụng một máy phát xạ vi sóng đủ mạnh để làm bốc hơi toàn bộ số nước trong đường ống chính…” Fox thong thả nói, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, “Giống như hai cái máy mà tập đoàn Wayne vừa bị mất mấy ngày hôm trước.”

Bruce còn chưa có phản ứng gì, tôi lại đột nhiên căng thẳng.

… Hai máy?

Làm sao có thể là hai máy?

Trong nguyên tác rõ ràng là một máy mà!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ngoài phương pháp cho xe Dơi bay lên, tôi thật sự không nghĩ ra phương thức gì có thể khiến xe Dơi điệu thấp tiến vào đảo Narrows = =

Viết đồng nhân điện ảnh thật sự không dễ dàng… Rất nhiều tình tiết ở trong phim có thể vừa chuyển màn ảnh là xong việc, nhưng ở trong văn thì lại cần phải rõ ràng mới có thể a a phát điên

Mà, tiểu Vera sẽ xuyên không lần thứ hai! Mọi người cùng thảo luận xem lần này cô ấy chết kiểu gì đi ha ha ha ha!!

Spoi:

“Tôi bây giờ có chút vội, bà Delane…” Bruce vừa từ chối vừa định chạy đi, nhưng vị phu nhân kia căn bản không tha, sau đó tươi cười nói một câu: “Lúc này tôi không nói tên sai chứ? Đại sư Ra’s al Ghul?”

Bruce cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tôi lại không quan tâm đại sư Ra’s al Ghul giả đầu trọc, chỉ nhìn vị phu nhân thoạt nhìn mặt mũi hiền lành kia.

Người này cho tôi cảm giác…

Bà Delane bỗng nhiên nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt kia không hiểu sao lại âm u lạnh buốt, cùng với biểu cảm hớn hở vừa rồi quả thực giống như hai người.

… Người nọ là bà chị Mặt Sẹo tuyệt đối không sai! Chắc chắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.