Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 57



Trải qua mười mấy giờ bay, chúng tôi đã đến thành phố Gotham. Sân bay cực kỳ kín đáo, ông lão Afred mở ra một chiếc xe Ford nhỏ tự mình tới đón máy bay, một đường thuận lợi về tới biệt thự Wayne.

Kỳ thực đối với tôi mà nói, tôi chỉ xa thành phố nhiều nhất cũng chỉ vài ngày, nhưng đối với những người khác lại là những tám năm xa cách, cho nên dù là ông lão Afred xấu bụng, nhìn thấy tôi cũng đỏ vành mắt, im lặng khóc lên. Tôi vừa quẫn bách vừa cảm động, sau đó hung hăng ôm ấp ông lão một cái.

Đối với nguyên nhân tôi còn sống trở về, Bruce và Afred cũng không hỏi nhiều, ý là tôi đã trở về là tốt rồi, còn về chuyện chết và sống lại, bọn họ cũng không quan tâm, tôi cũng mừng rỡ không giải thích.

Về nhà đã là gần tám giờ rưỡi, ăn bữa tối phong phú xong cũng đã sắp mười giờ, Bruce trông cực kỳ mỏi mệt, nhưng vẫn ôm tôi hôn rồi lại hôn, không chịu buông ra.

Tôi nhìn anh buồn ngủ đến mức mắt díp lại, liền đẩy anh một phen: “Mau đi ngủ đi, chờ ngày mai có tinh thần, chúng ta lại lên giường chơi đô vật.”

Ông lão Afred thầm mỉm cười, Bruce cúi đầu cắn chóp mũi tôi một cái, lắc lắc đầu trở về phòng.

Tôi và Afred nhìn theo anh đóng cửa phòng lại, không hẹn mà cùng liếc nhau, đều thấy được sầu lo ở trong mắt đối phương.

“Anh ấy… luôn như vậy à?” Tôi do dự mở miệng, chưa đến mười giờ đã mệt mỏi đến vậy, đây không phải là Người Dơi trong ấn tượng của tôi.

“Đúng vậy…” Afred thở dài, lông mày màu bạc nhăn lại, “Những năm gần đây, tình hình sức khỏe của lão gia luôn không tốt, sau khi từ ngài mất tích tám năm trước, cậu ấy cơ hồ sa sút tinh thần giống như một người chết vậy.”

“Anh ấy… một buổi rèn luyện cũng không có?” Tôi cưỡng chế cảm giác đau lòng, truy vấn.

“Quý cô, cậu ấy nào có tâm tư để rèn luyện chứ.” ông lão Afred bật cười, lập tức lắc đầu, “Tôi nghĩ nếu không phải còn vướng bận cái máy năng lượng trong tập đoàn Wayne, thậm chí tôi sẽ hoài nghi rất có khả năng cậu ấy không chống được vài năm đã…” ông ấy nhắm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Tôi biết ý của ông ấy, nhịn không được xiết chặt nắm tay, trong lòng xót xa nghĩ mà sợ: May mà tôi đã trở về.

Xem ra tuy chân anh không sao, nhưng tình hình sức khỏe đúng là kém, mấy năm nay, anh sống không tốt lắm, đâu còn thể lực siêu anh hùng Người Dơi năm đó nữa? Chỉ sợ còn kém hơn cả người thường.

“Nhưng may mắn là cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi.” Afred vỗ vỗ vai tôi, “Phòng ngài vẫn như cũ, tôi đã sắp xong cho ngài rồi… Nếu vẫn chưa muốn đi ngủ thì trong phòng có TV, máy tính đều là mới tinh.”

“Cám ơn ông, Afred.” Tôi chân thành cảm ơn.

“Thuận tiện” ông lão lại chớp chớp mắt với tôi, “Động trong lòng đất vẫn giống như hồi trước, mật mã ở đàn dương cầm vẫn không thay đổi.”

Trở về phòng, tắm rửa một cái rồi nằm ở trên giường ngẩn người. Trong lòng luôn vướng bận tình hình sức khỏe của Bruce, nghĩ nghĩ lại nhớ tới mấy chuyện Miêu Nữ trộm vân tay, tập đoàn Wayne phá sản, bị Bane bắt cóc, thành phố Gotham v.v… làm người ta sốt ruột, nhất thời cũng không còn buồn ngủ nữa, nghĩ nghĩ, tôi ngồi dậy mở TV ra, xem gần đây thành phố có tin tức gì đáng chú ý không.

Nếu Selina đã trộm được vân tay của Bruce, thì tức là nguyên tác “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy” hẳn là đã bắt đầu.

“… Ở miệng cống, phát hiện một thi thể thiếu niên giới tính nam, qua chứng thực xác nhận, nạn nhân là trẻ mồ côi của cô nhi viện St.Swithin, cảnh sát đã tham gia điều tra…”

Tôi nghe tin tức, không để ý lắm, phiền chán lật người một cái, trong lòng nghĩ lúc này đại quân của Bane hẳn là đã tập kết dưới lòng đất rồi, thi thể thiếu niên này là kiệt tác của bọn chúng. A a a đến cùng thì khi nào mới có thể bắt đầu hành động đây! Rốt cuộc nên hành động như thế nào đây! Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Bruce phá sản sau đó bị Bane bẻ gẫy lưng? QAQ

“… Ngày kỷ niệm Harvey Dent, nghị viên đã mất tích trong nghi thức vẫn chưa được tìm thấy, người phát ngôn phía cảnh sát nói rằng…”

… nghị viên mất tích?

Dòng chữ ấy bay qua trong đầu tôi, bỗng nhiên tôi bật dậy khỏi giường.

Nghị viên mất tích này chẳng phải là tên háo sắc đi hẹn hò với Miêu Nữ trong quán bar sao?

Chẳng phải trong quán bar ấy, Miêu Nữ đã đem vân tay của Bruce giao cho Phillip – trợ thủ của Dagget sao!

Bruce còn nói ba ngày trước Miêu Nữ đã lẻn vào biệt thự Wayne…

Tôi ngồi ở trên giường sửng sốt ba giây, sau đó nhảy lên đánh về phía điện thoại, gọi vào số phòng Afred.

“Afred! Ông đã ngủ chưa? À, không ngủ thì tốt quá, tôi có chút việc làm phiền ông… Chúng ta gặp ở động trong lòng đất!”

“Điểm đỏ này chính là thiết bị định vị trên chiếc vòng cổ ấy.” Afred mở ra một máy tính, làm vài thao tác, sau đó chỉ vào màn hình nói với tôi, “Tôi nghĩ cô Kyle ấy hiện giờ hẳn là đang ở… ừm…”

Tốc độ di chuyển của điểm đỏ không chậm, hiển nhiên là đang ngồi trong xe.

Tôi hơi chần chờ một giây liền quyết định: “Không biết cô ta lấy vân tay của Bruce để làm gì, tôi đi xem sao, Afred, có thiết bị nào giống thiết bị định vị này không?”

“Có, tôi đi chuẩn bị.” Afred liên tục gật đầu, tôi ấn mật mã của cột bên cạnh, nhìn thấy trang bị màu đen của tôi, vũ khí, túi dù đồng thức, đai lưng đa công năng, không thiếu gì cả, một tí tro bụi cũng không có, giống như đồ mới tinh vậy.

“Cái này…” Tôi hơi sửng sốt.

“Tuy lão gia không đi đêm đã tám năm, nhưng mỗi ngày cậu ấy đều không quên bảo dưỡng trang bị của ngài.” Afred đã chuẩn bị xong thiết bị định vị, mỉm cười nói.

“… Vâng.” Tôi nhẹ nhàng mơn trớn khôi giáp kiên cố bóng loáng, trong lòng hơi lên men, cắn môi gật gật đầu, “Xin đừng đánh thức Bruce, lúc về, tôi sẽ nói cho anh ấy.”

Xe Dơi vẫn rất rêu rao, trước khi Bruce xác định muốn trở về giang hồ, tôi vẫn quyết định lái chiếc xe ô tô bình thường đi tìm Miêu Nữ, tốc độ của xe Ford quá chậm, vì thế tôi chọn chiếc BMW.

Bản đồ định vị trên PDA biểu hiện tôi cách Selina gần nửa quảng trường, điều này chứng minh quán bar mà bọn họ giao dịch ngay gần đây, tôi lái xe chạm lại, nhìn quanh, lại lái ước chừng hơn năm mươi mét, sau đó mắt sáng lên, nhìn thấy ở cửa một quán bar cửa có một chiếc xe hơi màu đen vừa dừng, bên trong có một ông chú mặc quần cộc Hawaii đủ màu đủ dạng, vẻ mặt dâm ô cười mở cửa xe, đỡ tay một mỹ nữ mặc váy bó sát màu đen gợi cảm.

Chắc chắn là bọn họ!

Tôi nhanh chóng ngừng xe ở ven đường, may mà vùng này không nhiều người, tôi mặc trang bị tối như mực và đeo mặt nạ cơ hồ như ẩn hình trong bóng đêm. Từ ngõ nhỏ chạy đến cửa sau quán bar, nơi đó có một cánh cửa sổ mở, cả người tôi giống con thằn lằn dán lên cửa sổ, lặng lẽ ném một vật nhỏ vào trong. Đó kỳ thực là một thiết bị nghe trộm mini không dây, mười phút sau sẽ tự động tiêu hủy, vẻ ngoài thoạt nhìn chỉ giống hòn đá.

“… Cho dù cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, nhưng tôi chỉ sợ cũng không có ai nhớ tới cô đâu.” Là tiếng Phillip, còn có tiếng súng lục lên đạn rất nhỏ trong ống hãm thanh.

“Được rồi… Nhưng anh có nhìn thấy người bạn của tôi bên kia không?” Selina trầm thấp nói nhẹ, “Cảnh sát toàn thành phố đều đang tìm anh ta đấy.”

“Cảnh sát sẽ không đến mấy nơi kiểu này đâu.” Phillip cười nhạt một tiếng.

“… Có lẽ thế, nhưng anh vừa dùng di động của anh ta mà.” trong giọng nói của Selina mang theo một ý cười mềm mại đáng yêu.

Bên đường cái đã vang lên tiếng còi cảnh sát và tiếng lốp xe ma sát vào mặt đường.

Tôi lặng lẽ thăm dò nhìn vào cửa sổ. Lúc này đã không còn ai chú ý tới cái cửa sổ nhỏ này nữa, bởi vì câu nói vừa rồi của Miêu Nữ giống như một tín hiệu, trong quán bar đã bắt đầu đánh nhau.

Selina đánh bay tên thủ hạ sau lưng, sau đó đấm mạnh Phillip một cái. Tôi nhìn vài động tác đó của cô ấy, trong lòng liền nắm chắc bước đầu, cô ấy không thẹn với danh hiệu “Miêu Nữ” này, động tác mềm dẻo linh hoạt, tốc độ cũng nhanh nhẹn, chỉ tiếc về sức mạnh thì chưa đủ.

Tôi chống hai tay vịn vào cửa sổ, lặng yên không một tiếng động nhảy vào.

Lúc này Miêu Nữ đã đánh ngất Phillip, dùng tay hắn lên đạn cho súng lục, họng súng đã nhắm vào một người đàn ông sau thanh bar.

Tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy chợt lóe sát ý âm ngoan, trong lòng cũng rất thánh mẫu cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng chạy đến, nhẹ nhàng ngồi sau lưng cô ấy, một phi tiêu dơi sắc bén đã dí sát vào cổ cô ấy.

Selina cứng lại.

“Một quý cô xinh đẹp không nên thô lỗ như vậy” giọng tôi thông qua máy biến giọng trở nên khàn khàn trầm thấp, “Có phương pháp giải quyết tốt hơn so với giết người.”

“Cô là ai?” Miêu Nữ cứng ngắc không dám cử động, tay kia thì lặng lẽ sờ eo mình.

Chị Miêu Nữ à, chị cũng quá coi thường sức chiến đấu của nữ chủ Mary Sue.

Tôi lập tức giữ chặt cái tay kia của cô ấy, sau đó khuỵu đầu gối đánh vào cái cổ thon dài của cô ấy, không đủ để làm cô ấy bị ngất, lại đủ để cô ấy đau đến mức nhất thời không thể đứng thẳng được, sau đó tôi thoải mái lấy đi vũ khí của cô ấy.

Cảnh sát lập tức sẽ phá cửa vào, tôi cài súng lục ở đai lưng, tung mấy cú đấm đánh ngất mấy tên thủ hạ còn lại, sau đó khiêng Phillip lên, nhảy ra ngoài từ cửa sổ vừa rồi.

Khiêng anh bạn này chạy đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ, tôi ném hắn xuống đất, sau đó dùng phi tiêu dơi đâm dưới mũi hắn vài cái, hắn phát ra vài tiếng hừ hừ khó nghe, sau đó tỉnh lại.

Xem ra cơ thể người tây cũng có “huyệt đạo”.

Tôi nhìn hắn hoảng sợ bật dậy nhìn bốn phía xung quanh, sau đó vội vàng đứng dậy bước lên vài bước. Tôi không chút hoang mang theo sau lưng hắn, dùng khẩu súng vừa rồi chĩa vào gáy hắn.

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên, thưa ngài.” Tôi nói.

Phillip cứng lại, run rẩy giơ hai tay lên.

“Tôi hỏi, anh đáp, không được vô nghĩa, hiểu chưa?”

“Biết, biết…” Phillip miệng thì đáp ứng, nhưng đùi phải hắn lại như lơ đãng lùi ra sau một bước nhỏ, mượn ánh sáng đèn đường mỏng manh, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cẳng chân hắn căng lên qua lớp quần tây.

… people die if they zuo*. =_,=

*(Tojikachan: không làm sẽ không chết)

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn tiêu sái đá mạnh ra sau, sau đó không chút hoang mang bắt được mắt cá chân hắn, nhẹ nhàng uốn một cái, răng rắc một tiếng bẻ gẫy các đốt ngón tay của hắn.

“A a a a…” tiếng kêu thảm thiết cơ hồ cắt qua bầu trời đêm, tôi nhanh chóng nhét đầu khẩu súng vào trong miệng hắn: “Không cho phép ra tiếng!”

Anh bạn này đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn run rẩy gật đầu.

“Các anh đánh cắp vân tay của Bruce Wayne có mục đích gì?” Tôi ấn xuống cái nút ghi âm ở đai lưng, giả vờ hỏi một câu, không thể để hắn nhìn ra nguyên nhân tôi biết chuyện này.

“Tôi, tôi không biết… Tôi cũng là… bị người ta sai…”

“Anh làm việc cho ai?”

“Tôi…” Phillip hàm hồ không muốn nói.

“Nói!” Tôi dằn lòng lại bẻ một vài đốt ngón tay của hắn, trong lòng liên tục nói thầm rằng làm vậy còn tốt hơn so với giết ngươi đấy anh bạn.

“Tôi nói, tôi nói! Là Dagget! John Dagget! Người trong hội đồng quản trị Wayne…” Phillip đau đến mức sắp phát khóc ra.

“Các anh sẽ lập tức dùng đến vân tay sao?”

“Tôi không biết… Tôi, tôi nói tôi nói! Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kìa, còn chưa nhanh đến thế…”

Ừm, điều này chứng minh ít nhất hai ngày sau bọn chúng mới hành động, Bruce mới bị phá sản. Nói như vậy là vẫn còn đường cứu vãn.

Tôi tắt máy ghi âm đi, không nói hai lời dùng báng súng đập hắn ngất đi, sau đó nối lại các đốt ngón tay cho hắn, đứng lên định rời đi.

“Vì sao không giết hắn?” Bỗng nhiên, một giọng nói kiều mị mê hoặc vang lên

Spoi:

Có vẻ như tôi bị Miêu Nữ giữ chân rất lâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ ngắn ngủn vài phút mà thôi, lúc chạy ra ngõ nhỏ, chợt nghe thấy nhiều tiếng súng vang lên cách đó không xa.

Sau đó là nhiều tiếng la hoảng sợ, “Giám đốc Sở Cảnh sát! Bảo vệ Giám đốc Sở Cảnh sát!” “Ôi SHIT, ông ấy bị thương!” “Giám đốc Sở Cảnh sát bị rơi xuống cống!” “Đúng vậy, chân ông ấy bị bắn phải do đấu súng!”

Trong lòng tôi lộp bộp một cái, đầu óc nhanh chóng nhớ lại đoạn nguyên tác này, tôi nhớ rõ ràng là Gordon dẫn theo hai cảnh sát nhảy vào cống thoát nước truy tìm tội phạm, khi đó ông ấy căn bản không bị thương mà, sao bây giờ lại thế này! Cái gì mà “chân ông ấy bị bắn phải do đấu súng sau đó rơi xuống” chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.