Bruce cố ý yêu cầu tôi cùng anh ngồi chiếc BMW trở về, còn nói dù sao chiếc Ford kia cũng đã cũ rồi, không cần đến nó nữa. Tôi nghe mà trán chảy đầy mồ hôi, bạn hữu à, chẳng phải ngài đang làm bộ bị phá sản sao, một chiếc xe xa hoa như vậy mà lại nói không cần là không cần, như thế thật sự không thành vấn đề?
Trên đường trở về vẫn yên tĩnh như cũ, trên tuyến đường chính của thành phố vẫn ngựa xe như nước, lối đi bộ hai bên vẫn đầy người đi lại, bọn họ vẫn chưa biết sự bình tĩnh này sắp bị đánh vỡ.
Đến một ngã tư gặp đèn đỏ, chúng tôi dừng xe, vừa khéo là đỗ trên làn xe sát với lối đi bộ, trong xe hơi bí, tôi ấn nút hạ cửa kính xe xuống.
Nhưng mà tiếng trò chuyện của người qua đường ngoài cửa sổ xe bay tới hấp dẫn tôi.
“… Đúng thế, căn cứ tình hình trước mắt như vậy, thật sự là rất khó.” Tiếng của người đàn ông không hiểu sao có chút quen tai.
“Nhưng mà anh yêu, anh không thấy là chúng ta thật sự nên nhanh chóng rời khỏi đây sao?” Người phụ nữ lo lắng nói, “Vị trí của anh ở khách sạn mà anh đang làm cũng không thấp, phó giám đốc bộ phận Ẩm Thực mà đã đề xuất đổi sang nơi khác là Los Angeles, thì bọn họ sẽ đồng ý thôi.”
“Aiz… Được rồi, lát nữa anh về khách sạn hỏi thử xem sao, nhưng em cũng biết đấy, hiện giờ tập đoàn Wayne đã không còn…”
Hm? Là nhân viên của Wayne? Tôi nhất thời có chút hứng thú, quay đầu nhìn về phía ấy, thấy là một gia đình bốn người, hai vợ chồng dắt hai cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, trông chúng giống nhau như đúc, xem ra là song sinh. Hai đứa trẻ sôi nổi hồn nhiên hoạt bát, hai người lớn lại có vẻ mặt sầu lo, hẳn là đang lo lắng vì chuyện Bane bắt cóc hội đồng quản trị Wayne sáng nay.
Khó trách cô gái này muốn chồng mình nhanh chóng đổi sang nơi khác…
Ấy không đúng! Nam kia vì sao lại… trông quen quen thế!
Tôi cẩn thận nhìn kĩ, người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, cái đầu cao cao, mặc trang phục đơn giản nhưng trên thực tế lại khá tinh xảo cẩn thận, có lẽ giá xa xỉ, tóc vàng nâu, tròng mắt xanh biếc, trên môi có chút râu, là một người đàn ông rất rất đẹp trai.
… Trời ạ!
Đây không là người quen cũ Michael sao!
Chính là người đầu tiên chìa tay giúp đỡ vào lần đầu tiên tôi xuyên đến thế giới này, hơn nữa hình như còn mang theo chút ái muội!
Quả nhiên là tang thương biến đổi lớn! Hiện giờ cái tên kia đều có nhà có xe có vợ có con! Hơn nữa ăn mặc tốt như vậy còn là phó tổng giám đốc bộ phận Ẩm Thực của khách sạn Wayne nữa! Anh giám đốc nhỏ chuyên bị ăn quỵt ở nhà hàng bến cảng năm đó đã biến hóa nhanh chóng, gian khổ gây dựng sự nghiệp đúng là khiến cả nước Mĩ cảm động!
Mà anh ta cư nhiên còn để râu nữa!
Tôi liên tục cảm khái vì năm tháng trôi qua và cố nhân biến hóa, những năm gần đây đi theo anh bạn Người Dơi đã trải qua rất nhiều, nên không nhớ tới tên Mike hay gặp anh ta lần nào, nhất thời có cảm giác thế sự biến đổi thất thường.
“Vera?” Bruce đang gọi tôi.
Tôi nheo mắt, cảm thấy nếu cái tên này biết tôi đang nhìn cái gì thì nói không chừng lại bụng dạ hẹp hòi, vì thế quay đầu lại đi mỉm cười với anh: “Em tưởng là nhìn thấy một người quen, thì ra là nhầm.”
Bruce cũng thăm dò nhìn quanh, không thấy có gì khả nghi, nên cũng không nói gì nữa. Phỏng chừng anh đã sớm đã quên Mike rồi.
“Đúng rồi, vừa rồi em nói đến… chuyện nhà thôi miên?” Bruce vừa lái xe vừa hỏi, “Tìm nhà thôi miên làm gì?”
“Em hi vọng mượn khả năng của nhà thôi miên, trợ giúp anh khôi phục lại sức khỏe, thậm chí có thể mạnh hơn trước.” Tôi nói, “Cảnh sát Blake nói, ông Geller ấy cực kỳ chuyên nghiệp, cho dù là mẹ… cho dù là Afred đứng ở trước mặt anh, ông ấy cũng sẽ làm anh cho rằng đó là một con hổ.”
“Ồ?” Bruce không nhịn được bật cười, “Afred mà giận dữ thì thật đúng là giống hổ. Nhưng nói vậy thì chúng ta phải rời khỏi thành phố một đoạn thời gian?”
“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là tạm thời, chờ anh khôi phục lại, chúng ta sẽ lập tức trở về” tôi gật đầu, lo lắng anh không muốn đi, lại tiếp tục khuyên, “Hiện giờ Bane và Miranda hiển nhiên đã cầm giữ mạch máu của thành phố, chỉ bằng sức lực của chúng ta hiện giờ thì căn bản không đủ để chống lại bọn chúng…”
“Anh hiểu, em không cần nói thêm nữa đâu, Vera” Bruce gật đầu, mỉm cười nhìn tôi một cái, sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, “Thậm chí có thể nói, dù thể lực của anh đạt tới trạng thái tốt hơn mọi khi, nhưng chỉ bằng hai chúng ta cũng rất khó đả bại bọn chúng, dù sao trong tay bọn chúng còn có một đội quân mang vũ khí quy mô nhỏ.”
“… Cho nên, anh hiểu ý của em, chúng ta phải rời khỏi đây” anh nói tiếp, “Anh luôn luôn tin tưởng nhân dân thành phố vẫn rất chính trực… Chỉ khi bọn họ tụ lại vào nhau, lực lượng ấy mới đủ để đả bại Bane.”
Tôi nghe anh nói như vậy, lập tức nghĩ đến hình ảnh đoạn cảnh sát thành phố trỗi dậy trong phim, mấy nghìn cảnh sát mạo hiểm mưa bom bão đạn xông lên phía trước, quyết một trận tử chiến với quân đoàn của Bane, những lúc như thế, đúng là có cảm giác tre già măng mọc.
Dù là cảnh sát Foyle – người mà ban đầu rất đáng đánh đòn vì quá đần độn ồn ào la hét muốn bắt Người Dơi, đến cuối cùng cũng lừng lẫy hy sinh trong trận chiến ấy.
Có thể thấy được trên thế giới này quả nhiên vẫn có rất nhiều người tốt.
Vì thế, chúng tôi rất nhẹ nhàng đạt thành quyết định cùng nhau rời khỏi thành phố một đoạn thời gian.
“Nhưng… Chờ đã” Bruce bỗng nhiên nói, “Cô Tate là con gái đại sư Ra’s al Ghul, vậy thì khẳng định cô ta và Bane biết thân phận thực sự của hai chúng ta, nếu là thế… sợ là chúng ta không dễ dàng rời khỏi thành phố.”
“… Đây đúng là một vấn đề…” Tôi nhất thời lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng khi chúng tôi trở lại biệt thự Wayne, đã có một vị khách không mời đang chờ chúng tôi.
Hai chúng tôi đứng ở trong hành lang, từ xa nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi ngay ngắn trong phòng khách, sau đó hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì cả.
“Sao cô ta lại tới đây?” Bruce nhíu mày hỏi Afred, “Chẳng lẽ cô ta biết… ”
“Tôi cũng không biết nữa, thưa ngài” Afred nhún vai, “Nhưng hiện giờ chúng ta đang giả vờ bị phá sản, trong nhà bị cắt điện cắt nước, tôi không có biện pháp pha cà phê đãi khách, cho nên cô cậu tốt nhất nhanh chóng tiếp khách, đừng để quý cô chờ lâu.”
Tôi và Bruce liếc nhau, đều cảnh giác đi vào phòng khách.
Người ngồi trên sofa đúng là Miêu Nữ… cô Selina Kyle.
“Tối hôm qua, người của Bane tới tìm tôi, nói cho tôi một chuyện” sắc mặt cô ấy nghiêm túc, trên khuôn mặt diễm lệ không có nụ cười như mọi khi, đi thẳng vào vấn đề, “Hắn muốn tôi có thể cùng hắn xử lý Người Dơi.”
Tôi và Bruce liếc nhau.
“Rồi sao?” Bruce ý bảo cô ấy nói tiếp.
“Sau đó… Tôi quyết định không nghe bọn chúng, đến giúp hai người.” Miêu Nữ nói tới đây, biểu cảm bỗng nhiên thay đổi, lại tươi cười quyến rũ, còn mị hoặc liếc tôi “Vì Verney đáng yêu, tôi không thể đối phó với hai người.”
… Verney là, cái, gì!
Lão tử tên là Vera cơ mà Vera Lee! Không phải con gấu màu vàng mập mạp kia!
(Tojikachan: Winnie và Verney trong tiếng Trung đều là “维尼” – “duy ni”, còn Vera là “duy lạp”)
Còn nữa đừng tùy tiện đặt biệt danh lung tung cho người khác!
Bruce liếc tôi một cái, trong lòng tôi đã vô lực châm chọc nhưng ở mặt ngoài vẫn tươi cười: “Ồ ha ha ha, vậy thì thật sự cám ơn cô…”
“Tôi nghĩ hẳn là cô không chỉ vì Vera” Bruce bỗng nhiên khẽ cười rộ lên, “Mục đích thực sự của cô hẳn là ‘phần mềm tẩy án’ ấy.”
Sắc mặt Miêu Nữ lập tức thay đổi.
Bruce gật đầu với Afred, ông lão hiểu ý, rời khỏi phòng khách, chỉ chốc lát sau trở về, tay còn cầm một chiếc USB màu đen.
“Đây chính là phần mềm mà cô muốn, cô có thể thử một lần ngay tại đây.”
Tôi vừa nghe thấy thế liền sốt rột, sao Bruce lại trực tiếp đưa phần mềm cho cô ấy? Trời ạ, thế thật quá phúc hậu! Vừa nghĩ vừa không ngừng nháy mắt với Bruce, nhưng động tác lại không dám quá lớn sợ Miêu Nữ phát hiện, nhất thời mệt vô cùng.
Bruce chớp chớp mắt với tôi.
… Cái tên này đang làm cái gì, tôi có thể yên tâm không?
Quả nhiên Miêu Nữ nhận lấy USB, sau đó lấy một chiếc laptop nhỏ tinh xảo trong túi mình ra, cắm USB vào.
Tôi không nhịn được đứng dậy nhìn từ sau lưng cô ấy, một đống thể thức và phép tính, tôi đọc mà không hiểu gì, chỉ nhìn thấy cô ấy gõ tên mình vào, rồi click chuột, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm màn hình.
Ước chừng mười giây, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: “Thông tin đã được tập trung.”
Sắc mặt Selina đại biến, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Bruce: “Thế này là thế nào?”
Bruce bí hiểm cười cười.
Nhìn tình hình này, tôi lập tức hiểu ra, hơn nữa còn chảy một hàng nước mắt chua xót vì vừa rồi tôi làm điều thưa. Xem ra Bruce đã chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên anh nói: “Vừa rồi tôi chỉ đưa cho cô một nửa chương trình, tác dụng chính là đem tất cả tin tức về cô tập trung vào hồ sơ tội phạm của Interpol. Mà một nửa kia, vẫn còn ở trên tay tôi, chỉ có một nửa chương trình còn lại được khởi động, hồ sơ phạm tội của cô mới được tiêu hủy triệt để.”
Selina dần dần tỉnh táo lại: “Đối xử thô lỗ một quý cô như vậy là hành vi lịch thiệp sao, ngài Dơi?”
Bruce kỳ quái liếc cô ta một cái, sau đó kéo tôi vào lòng: “Thật ngượng quá, thưa cô, tôi chỉ lịch thiệp với một mình Vera thôi.”
Tôi không thể không xấu hổ, sau đó nhìn thấy Miêu Nữ ghét bỏ trợn trừng mắt.
“Được rồi, muốn tôi giúp các anh như thế nào?” Cô ấy nhún vai mở tay ra, khoa trương thở dài, vẻ mặt như bị bắt nạt.
“Rất đơn giản, làm giống như Bane nói” Bruce nói, “Xử lý chúng tôi.”
Miêu Nữ mở to hai mắt.
Tôi lập tức hiểu ra.
Hiện giờ, còn khoảng cách ba giờ nữa là đến hai giờ chiều, cũng là lúc cảnh sát xâm nhập cống thoát nước.
Tôi và Bruce lại lái xe BMW vào nội thành, đi tới bên ngoài quán bar mà lúc trước Miêu Nữ bán vân tay của Bruce.
Ban ngày, quán bar khóa cửa, bên ngoài cực kỳ quạnh quẽ, phụ cận không có một người đi đường nào, tôi và Bruce ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm câu được câu không, thẳng đến khi Miêu Nữ đi ra khỏi một chỗ rẽ của quán bar.
Tôi và Bruce liếc nhau, gật đầu, đồng thời mở cửa xe đi ra.
“Chào buổi trưa, ngài Wayne, và Verney.” Miêu Nữ mỉm cười thản nhiên chào chúng tôi.
Tôi kiên định lờ đi cách xưng hô kỳ quái kia, giống như nhìn thấy một người bạn thân bị thất lạc nhiều năm, bước lên ôm lấy cô ấy, không hề phòng vệ cười: “Selina, tôi rất nhớ cô!”
Selina cười duyên ôm lấy tôi, tôi đang định nói câu gì đó thân thiết, chợt nghe thấy một tiếng “Phốc” nhẹ, ngực chợt lạnh, tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, chậm rãi bước xa cô ta.
Bên trái ngực là một con dao đang cắm sâu, máu nóng đỏ tươi đổ ào ra, không ngừng chảy.
Tôi bi thống lại phẫn nộ nhìn Miêu Nữ, cuối cùng không chống đỡ được nữa, ngã xuống mặt đất.
“Vera!” Bruce hét lớn một tiếng định chạy tới, nhưng Miêu Nữ bỗng nhiên lấy một khẩu súng không biết lấy từ đâu ra, vững vàng chỉ vào anh.
“Hey, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuấn nam.” Cô ta mỉm cười nói, cả người giống như một đóa hoa hồng thơm có gai.
Bruce sốt ruột nhìn tôi, cả người đều kịch liệt run rẩy, hai mắt đều đỏ lừ, nhưng vẫn thở gấp tận lực khắc chế mình, dừng lại, chậm rãi giơ cánh tay lên.
“Vậy mới đúng chứ ~” Miêu Nữ cười một tiếng.
Bruce thở sâu, vừa định mở miệng nói điều gì, lại bỗng nhiên một tiếng nổ phịch vang lên, anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn ngực mình, cũng vị trí ấy, cũng bị bắn ra cái lỗ, máu tươi phun ra, ồ ồ chảy.
Họng súng của Miêu Nữ toát ra một luồng khói nhẹ.
Bruce không cam lòng nhắm mắt lại, ngã xuống.
“Này, xuất hiện đi!” Miêu Nữ quay đầu hô một tiếng với góc tường, “Báo cho ông chủ của các anh về kết quả công việc đi!”
Chỗ rẽ, hai kẻ vạm vỡ đi ra, trông là biết không phải người tốt, một kẻ trong chúng đi đến trước mặt tôi và Bruce, vươn chân đạp rồi đá, lại dùng tay đè xuống ở cổ chúng tôi, gật đầu.
Kẻ còn lại hồ nghi liếc Miêu Nữ, sau đó lấy súng ra bước tới, xem ra là muốn lại bổ thêm một viên đạn.
“Hey, anh đẹp trai” Miêu Nữ tao nhã đi tới, bắt lấy tay hắn đang cầm súng, “Đừng nổ súng trước mặt một cô bé chứ, thật quá thô bạo.”
“… Hay là, cả Bane đều tin tôi, mà anh lại có lá gan không tin kỹ thuật giết người của tôi?” Ánh mắt cô ta chợt lợi hại, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn ngượng ngùng cười cười, hạ súng xuống.
“Đi nhanh đi, lát nữa, tên lão quản gia nhà bọn chúng sẽ đến!” Miêu Nữ vội vàng nói.
Hai người đàn ông gật đầu, ba người cùng nhau vội vàng biến mất ở chỗ rẽ.
Spoi:
Sau sáu giờ rưỡi, cũng là chín giờ đêm ở địa phương, chúng tôi tới một sân bay yên lặng ở San Francisco, nhưng điều làm tôi chấn động là người tới đón máy bay lại là… lại là…