Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 51



Sau khi buổi tụ hổi kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, bốn mười tám người hướng tới bốn mươi tám nơi khác nhau, chỉ có Hứa Ngạn, là Giang Vô Ngôn phụ trách dẫn cậu về nhà.

Về nhà bằng chiếc xe Scooter, bạn học Hứa rầu rĩ không vui, Giang Vô Ngôn cho rằng cậu thương cảm vì phải chia tay với bạn bè, bèn an ủi, “Luôn có một ngày, em còn có thể gặp được những người bạn càng thân thiết hơn.”

Những lời này của anh không tác dụng an ủi nào, Hứa Ngạn bám lấy quần áo của thầy Giang, oan ức ôm lấy anh nói, “Thầy ơi, hôm nay thầy có vui không?”

Giang Vô Ngôn không hề phòng bị, “Rất vui vẻ, làm sao?”

“Không có gì...” Hứa Ngạn dừng một chút, lại hỏi, “Thầy có thích những nữ sinh kia không?”

“Thích chứ, các em ấy đều rất đáng yêu.”

“Ồ.” Hứa Ngạn nhịn nước mắt xuống, nhưng vẫn không ngăn cản được vị chua lòm tản ra, “Em biết là thầy sẽ thích mà, các bạn ấy tặng thầy bao nhiêu là quà như thế, còn có cả thư tình nữa, thật là khiến người ta ước ao mà.”

Những lời này của cậu chứa đầy thâm ý, Giang Vô Ngôn còn không nghe hiểu thì chính là đồ đần rồi. Anh vội vàng dừng xe lại, biện minh cho bản thân, “Thầy không thích các em ấy theo hướng đó.”

Hứa Ngạn càng tức giận, “Em cũng đâu nói là hướng nào, thầy làm sao mà biết hay thế? Hướng kia là hướng nào? Chẳng nhẽ thầy chột dạ?”

Giang Vô Ngôn, “... Thầy không có.”

Hứa Ngạn, “Không có cái gì? Em cũng đâu nói có cái gì, em biết sở thích của thầy mà, thầy thích bạn học nữ nào? Em giúp thầy kéo tơ hồng cho.”

Giang Vô Ngôn, “...”

Anh thở dài, dừng xe lại, đứng dậy ôm lấy bả vai của Hứa Ngạn, lần đầu tien nghiêm túc thảo luận vấn đề này với cậu, “Thầy nói lại lần nữa, thầy không thích những bạn học nữ đó.”

Hứa Ngạn cố tình gây sự, “Không thích thì thầy nhận quà của các bạn ấy làm gì, thầy lừa em, trong lớp chắc chắn có người thầy thích!”

“Đúng đấy, trong lớp học đúng là có người thầy yêu.” Điểm ấy Giang Vô Ngôn cũng không có phủ nhận.

“Là ai?” Hứa Ngạn đối mặt với anh, cảm giác nước mắt sắp rơi xuống đến nơi. Cậu vội vã cúi đầu, không cho anh nhìn thấy.

“Em đoán xem” Thầy Giang không sợ hãi, “Đoán đúng thì thầy sẽ nói cho em biết.”

“Em không...” Nhưng bạn học Hứa còn chưa nói hết, trên môi đột nhiên mềm nhũn. Chờ cậu lấy lại tinh thần, mới nhận ra Giang Vô Ngôn đang hôn môi cậu.

Đây là nụ hôn từ một người trưởng thành, không giống với sự ngây ngô của thiếu niên, anh dẫn đầu, xâm chiếm lãnh thổ, cực kỳ bá đạo. Hứa Ngạn bị hôn đến mức bối rối, quên cả thở, kiềm nén đến mức mắt đỏ chót ngấn nước.

Mãi cho đến cậu sắp không chịu nổi, thầy Giang mới thả cậu ra, đồng thời để sát vào bên tai cậu thấp giọng nói, “Bây giờ biết chưa?”

Hứa Ngạn: “...”

Xế chiều hôm đó trên đường về nhà, cả đôi chân cậu đều nhũn cả ra, ngơ ngác ngồi ở ghế sau xe, tay cũng không biết nên để đâu.

Giang Vô Ngôn dùng kết sức dìu Hứa Ngạn lên lầu, thấy cậu cứ muốn đến gần mình rồi lại không dám, trong nội tâm đã cười đau cả bụng, nhưng bề ngoài vẫn phải cố nhịn.

Anh cố giữ trạng thái đó, ném Hứa Ngạn lên giường, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng như bá đạo tổng giám đốc nói, “Cho cậu một khoảng thời gian, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.” Đóng cửa rồi đi, trong lòng thoải mái muốn chết, khi nấu ăn trong phòng bếp cũng thấy hăng hái hơn hẳn.

Mà Hứa Ngạn cũng không khiến người ta thất vọng: Chỉ vỏn vẹn nửa tiếng, khi món ăn đầu tiên vừa nấu xong, cậu thiếu niên ngửi thấy mùi thơm đã mon men ra ngoài.

Đúng là không có cốt khí, cún con Thạch Đầu trong phòng khách cũng xem thường cậu.

Thầy Giang tà liếc cậu một cái, cười nhẹ.

Chờ đến khi tất cả các món ăn đã làm xong, Hứa Ngạn chỉ lo ăn cơm, không dám nhìn Giang Vô Ngôn lấy một cái. Mãi đến khi ăn xong hết, cậu thả chén đũa xuống, mới cực kỳ trịnh trọng tuyên bố, “Em muốn đi làm thêm!”

Giang Vô Ngôn cũng để đũa xuống, chống cằm, “Ồ” một tiếng. Chưa để anh hỏi lên tiếng, Hứa Ngạn vội vã giải thích, “Em... Sau này chúng ta ở bên nhau, em cũng phải, nên vì giảm gánh nặng cho gia đình, ta.. còn muốn... nuôi thầy...”

Mặt thiếu niên chợt đỏ bừng, khí chất nghiêm túc trước đó biến đổi tức thì. Giang Vô Ngôn thấy cậu cứ lén lút ngước nhìn mình, nhưng không dám nhìn thẳng, bèn cầm bát của mình múc cho cậu một chén canh, cười nói, “Ăn nhiều một chút, tăng sức khỏe.”

Hứa Ngạn rất nghe lời, cầm bát uống một hơi cạn sạch bát canh thịt nấu gừng. Thả bát xuống, vẫn là không dám nhìn Giang Vô Ngôn.

Giang Vô Ngôn chờ cậu dọn chén bát xong, trong lòng thảnh thơi, dù sao ngày sau còn dài.

Sau khi kỳ nghỉ, Hứa Ngạn tìm được một công việc ở cửa hàng thú cưng. Tiền lương không cao lắm, nhưng rất thực dụng, như cắt lông và tắm rửa thú cưng, sau này đều có thể áp dụng cho Thạch Đầu, bởi vậy có thể coi là một cách giảm chi tiêu không nhỏ.

Giang Vô Ngôn để cho cậu làm, khi nào nhàn hạ thì nấu cơm đến đưa cho cậu, có món ăn có canh, phong phú hơn nhiều so với cơm hộp công nhân.

Về phần tiền lương, Hứa Ngạn nộp tất cả tiền lương cho anh, cứ có lương là giao hết, kể cả tiền lẻ. Chỉ cần Giang Vô Ngôn không đề cập tới, cậu sẽ không để lại.

Giang Vô Ngôn đương nhiên không quá đáng đến thế, ngoài mỗi tuần cho cậu tiền tiêu vặt, tiền lương của Hứa Ngạn được được tiết kiệm, dùng làm một phần phí sinh hoạt đại học.

Hứa Ngạn làm thêm cả một kỳ nghỉ hè, chỉ xin nghỉ hai ngày khi điền nguyện vọng. Thành tích khá thỏa mãn, có thể báo danh vào phần lớn trường đại học tốt trong nước. Giang Vô Ngôn hỏi cậu, “Em muốn học cái gì?”

Lần đầu tiên Hứa Ngạn cảm thấy mê man, không biết nên chọn học ngành gì.

“Học âm nhạc đi? Thầy thấy em rất có năng khiếu âm nhạc.” Thầy giáo đề nghị.

“Âm nhạc... đốt tiền lắm, vả lại không có tương lai.”

“Em cho rằng đây là mua thức ăn? Ngày hôm nay nhìn thấy đắt thì không mua nữa?” Giang Vô Ngôn nói, “Học âm nhạc thì tương lai có thể làm một nghệ thuật gia, thầy giúp em trả học phí, coi như đầu tư trước.” Anh vỗ lưng Hứa Ngạn, hai người đồng thời tìm rất nhiều tư liệu của các trường đại học, thông qua nhiều lần so sánh, Giang Vô Ngôn vừa ý trường đại học nổi danh ở Bắc Kinh.

“Em không đi!” Nhưng buổi tối khi định ra trường học, bạn học Hứa lại làm ầm lên, “Như vậy thì em sẽ rất lâu không nhìn thấy thầy, em không thể đi.”

Giang Vô Ngôn phải thanh minh nhiều lần, bảo đảm với cậu rằng mình nhất định chờ cậu, mới miễn cưỡng yên ổn trái tim giận dỗi đó.

Nhưng vẫn miễn cưỡng, trong nội tâm vẫn không muốn.

Giang Vô Ngôn đành tiếp tục khuyên cậu, “Em làm bản thân càng ưu tú, đến khi những người khác ở bên cạnh thầy đều không sánh được với em, như vậy không phải không ai có dũng khí tiếp xúc với thầy sao?”

Lần này rất có sức thuyết phục, Hứa Ngạn cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng ỡm ờ đồng ý.

Điền xong nguyện vọng, đối với tương lai bốn năm chia lìa đã là ván đóng thuyền. Hứa Ngạn không nỡ rời đi Giang Vô Ngôn, mỗi ngày buổi tối đều ôm anh ngủ, làm thêm xongn cũng cố gắng về nhà sớm, quý trọng mỗi thời mỗi khắc được ở bên anh.

Nhưng quý trọng thì quý trọng, thời gian vẫn phải trôi đi. Trước khi kịp nhận ra, thời khắc mà hai người phải phần ly đã đến.

Giang Vô Ngôn đã chuẩn bị xong hết, dậy thật sớm, đưa Hứa Ngạn ra trạm xe lửa.

Không có thể đưa vào trước cửa xe lửa, nên họ phải chia tay nhau ở cổng bảo an.

Bạn học Hứa cõng cây đàn guitar của mình, ôm chặt Giang Vô Ngôn không nỡ rời xa. Mãi đến tận khi sắp muộn, thầy Giang mới tàn nhẫn quyết tâm thúc cậu đi.

Hứa Ngạn không tỏ thái độ gì, mở ra hộp đàn guitar của mình, ngồi dưới đất biểu diễn.

Là giai điệu của bài ngôi sao nhỏ, bài hát này quá có tiếng, đám người nghe quen giai điệu bắt đầu vây quanh bọn họ.

Hứa Ngạn không để ý đến đám đông xung quanh, cậu chỉ quan tâm thầy Giang. Cậu liên tiếp gảy ba lần từ khúc, mới thu đàn guitar về.

“Em thực sự sắp muộn rồi.” Sau khi nghe xong, Giang Vô Ngôn cười nói với cậu.

“Thầy đừng quên em đấy nhé.” Bạn học Hứa không để ý đến thời gian, tiến lại gần ôm anh vào lòng, rồi ghé vào tai anh nói, “Đây là thư của em, em yêu thầy, thầy Giang.”

Giang Vô Ngôn cảm phong thư màu trắng trong tay, dõi theo cậu từ từ đi xa, cho đến khi biến mất trong đám người.

Giang Vô Ngôn ôm phong thư vào trong ngực, rồi mới cất vào trong ngực.

Bên cạnh có một ông già đập vào lưng anh, dùng âm thanh khàn khàn nói, “Chăm sóc tốt con trai của tôi nhé.” Đến khi Giang Vô Ngôn quay đầu lại nhìn, người đã rời đi.

Giang Vô Ngôn vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo. Quần chúng bốn phía đã tản ra từ lâu, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng của mình, phần lớn người với người chỉ là khách qua đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.