Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 53: Bắt đầu “Trưởng minh”



Năm Hứa Ngạn hai mươi hai tuổi đã trở thành đồng nghiệp với thầy Giang, hai người cùng làm việc trong một gian văn phòng, ngoài làm thầy âm nhạc cho học sinh, cậu cũng dành thời gian rảnh ra để soạn nhạc, có thể kiếm lời chút tiền.

Năm cậu hai mươi lăm tuổi, hai người mua chiếc xe hơi nhỏ đầu tiên, không phải hãng đặc biệt gì, dùng để hàng ngày chạy trên con đường từ nhà đến trường học chưa đến mười phút, thay phiên nhau dùng.

Hai mươi bảy tuổi, thanh toán xong khoản tiền cọc cho ngôi nhà mới, không nằm ở giữa kinh thành phồn hoa, mà là ở một huyện thành nhỏ.

Ba mươi tuổi, nhà đã trả tiền xong, trang trí xong xuôi, hai người đón ba của Hứa Ngạn vào nhà mới. Ba Hứa biết rõ quan hệ của hai người, nhưng không nói gì. Truyện Khác

Ba mươi bảy, Thạch Đầu sinh bệnh nặng, bất tỉnh. Hứa Ngạn ôm Giang Vô Ngôn khóc bên ngoài phòng cấp cứu, sợ thầy cũng sẽ có một ngày rời cậu mà đi. Giang Vô Ngôn ôm cậu, trong lòng cũng không dễ chịu.

Bốn mươi, Thạch Đầu càng ngày càng ngủ nhiều, bước đi run rẩy. Nó đã là một chú chó già rồi, vì sinh bệnh mà ốm yếu rất nhiều. Nó không thể vượt qua sinh nhật năm bốn mươi tuổi của Hứa Ngạn, rời đi nhân thế vào một mùa xuân ấm áp. Buổi sáng hôm nó mất, nó vẫn đứng ở cửa nhìn theo hai người rời khỏi nhà, buổi tối Giang Vô Ngôn định cho nó ăn mới biết trong nhà đã thiếu một thành viên, từ đây chỉ còn lại hai người làm bạn với nhau.

Bốn mươi lăm, quan hệ giữa hai người bị lộ, trường học thông báo phê bình, học sinh trách cứ, hiệu trưởng gây khó dễ cho cả hai người. Cuối cùng, Giang Vô Ngôn lựa chọn về hưu sớm, mới khiến sóng gió tạm thời ngừng lại.

Năm mươi lăm tuổi, Hứa Ngạn cũng về hưu, cậu lựa chọn về nhà cùng Giang Vô Ngôn chăn chim nuôi chó, chăm sóc người bạn già của mình.

Năm mươi lăm đến sáu mươi tám, trong mười ba năm, hai người từng thừa dịp đi du lịch thăm thú cảnh đẹp muôn nơi, mãi đến tận khi Giang Vô Ngôn già lọm khọm, đi không nổi, răng cũng không còn tốt nữa.

Thời gian cũng càng ngày càng ít, mãi đến tận ngày đó, anh đột nhiên nói, “Anh phải đi.”

Hứa Ngạn nấu cơm xong cho anh, đút từng miếng cho anh ăn xong, sau đó rất bình tĩnh nói, ừ.

Xế chiều hôm đó, cậu uống thuốc xong rồi ôm Giang Vô Ngôn lên ghế nằm ngoài sân thượng, bản thân thì nằm ở bên cạnh anh. Dưới ánh mặt trời sáng lạng, mười ngón tay của hai con người già nua lồng vào nhau, chân chính qua xong một đời.

Có thể cùng người yêu đi đến bạc đầu giai lão, Giang Vô Ngôn đã rất thỏa mãn. Anh cũng hiểu mình phải trả giá, cho nên lần tiếp theo khôi phục ý thức, trước mắt còn tốt mù mịt, anh vẫn vui vẻ tiếp thu.

Lần này vẫn không có hệ thống, đồng thời theo tình huống bây giờ thì có vẻ anh còn đã biến thành người mù.

Trước mắt đen kịt, nhưng những giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Giang Vô Ngôn có thể cảm nhận được không khí ẩm mốc xung quanh, trên người là trang phục vừa dày vừa nặng, còn có cả áo choàng và tóc dài.

Cổ đại à?

Anh đoán.

Anh thử giật giật người, phát hiện mình bị trói trên một chiếc ghế, trói rất chặt, đến nỗi cổ tay còn tê rần tạm thời mất cảm giác. Anh muốn lên tiếng, nhưng khi mở miệng lại không phát ra nổi hai tiếng, mọi âm tiết đều biết mất vì cổ họng khô khốc, có vẻ như rất lâu rồi chưa uống nước.

Tình cảnh này như đang trong một cuộc tra khảo vậy. Giang Vô Ngôn hơi choáng váng, nhưng căn cứ kinh nghiệm cũ và suy tính từ cái tính nết dở hơi của hệ thống thì anh tin mình có thể vượt qua.

Xung quanh tối đen, Giang Vô Ngôn thở chậm lại, tiếp tục chờ trong màn đêm đen kịt.

Bởi mất đi thị giác, thính giác của anh như được khuếch đại, anh có thể nghe thấy những tiếng bước chân đi lại trên sàn nhà, hình như chỉ cách một cánh cửa, nghe không rõ lắm.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân tạm dừng, tiếp theo là tiếng dậm chân nghiêm, còn có tiếng nói chuyện rời rạc. Giang Vô Ngôn chỉ nghe được mấy chữ mơ hồ, khá giống với kính ngữ.

Hình như là cấp dưới báo cáo công việc với cấp trên, sau khi nói xong, trước mặt thổi đến một cơn gió, tiếng đáy giày dày cộm bước lên sàn nhà trong phòng, Giang Vô Ngôn đoán người này chắc phải cao hơn mét tám, không quá tráng, nhưng mà quá béo.

Người này thấy Giang Vô Ngôn đang bị trói ở trong phòng, đầu tiên là từ trong lỗ mũi hừ một tiếng đầy khinh thường, bước đến gần, túm cổ áo của anh lên.

Lần này Giang Vô Ngôn xác định, người này không mập mà là do khí lực rất lớn, có thể nhấc cả anh và chiếc ghế lên nhẹ nhàng như nhấc một chú gà con.

Hắn dùng phương thức này để phát tiết sự bất mãn đối với thân thể này, dùng giọng giễu cợt nói, “Thánh tử? Tao thấy cũng chỉ là như vậy mà thôi.”

“Giáo Đình nuôi ra mày chắc phải tốn kém lắm nhỉ?” Hắn nói, ” Tín ngưỡng của nhân dân? Con cưng của thượng Đế? cũng chỉ là người mù mà thôi!”

Hắn đứng rất gần, ngữ khí gần như nghiến răng nghiến lợi. Giang Vô Ngôn không hiểu lắm cụ thể chuyện đã xảy ra, chỉ có thể suy đoán rằng có lẽ nguyên thân hình như là biểu tượng của tông giáo nào đó, còn là cái loại thu được rất nhiều giá trị cừu hận.

Tố chất tinh thần thép giúp Giang Vô Ngôn rất bình thản, nhưng đối phương lại rất kích động, đầu tiên mạnh bảo chửi Giáo Đình làm ác, lại dùng ngôn ngữ để nhục mạ Thánh tử đang bị trói, cuối cùng tự mình nói đến mức mình cũng không chịu nổi, rút dao ra huơ huơ trên mặt Giang Vô Ngôn.

Chất kim loại mỏng và lạnh lẽo sượt qua mặt, thậm chí có thể cảm giác được cái khí lạnh từ con dao kia, nó rõ ràng đã từng nhuốm máu, nhuộm qua không ít sinh mạng của con người.

Sự sắc bén của con dao khiến Thánh tử không dám manh động, Giang Vô Ngôn ngừng thở, cố gắng dẫn dắt hắn, “Vì sao anh lại kích động?”

Người đàn ông cười lạnh nói, “Các người làm bao điều ác, đủ khiến dân chúng đưa mày ngàn đao bầm thây rồi, tao nói sai sao?”

Giang Vô Ngôn, “Đó là Giáo Đình, không phải tôi, không có nghĩa là cá nhân tôi.”

“Ít nói nhảm, mày với Giáo Đình chính là một thể! Dựa vào khuôn mặt này của mày, những năm qua phá huỷ bao nhiêu gia đình, mày nên chuộc tội!”

“Nhưng như anh thấy, tôi chỉ là người mù.” Giang Vô Ngôn lén chuyển động cổ tay mài vào ghế, giọng vẫn vững vàng, “Người mù có thể làm cái gì? Ngay cả đi bộ và nghỉ ngơi tôi cũng cần có người nâng, làm sao hãm hại dân chúng?”

Người đàn ông nói, “Mày muốn nói cái gì?”

“Không có gì.” Giang Vô Ngôn, “Tôi muốn hỏi anh, anh hận tôi, hay là hận Giáo Đình đằng sau tôi?”

“Không khác nhau.”

Giang Vô Ngôn, “Khác chứ, Giáo Đình là một đoàn thể, trong đó bao gồm người tín ngưỡng, người tín ngưỡng cũng có phần đông là dân chúng, như anh nói, anh căm hận Giáo Đình, nhưng anh có hận những dân chúng này không?”

Người đàn ông, “...”

Giang Vô Ngôn, “Mà nếu như tôi bỏ đi tầng áo khoác Thánh tử này đi thì tôi cũng là người tín ngưỡng, cũng là dân chúng, hơn nữa là còn là một người mù ngay cả nhìn cũng không thấy, nếu như anh không hận quần chúng, anh sẽ hận một người tàn tật như tôi?”

“...” Người đàn ông bình tĩnh chút, “Mày không phải dân, mày là Thánh tử, thân phận đã xác định vận mệnh.”

Giang Vô Ngôn, “Nếu đó là trời cao định ra, mỗi người đều ở dựa theo vận mệnh mà đi, tôi đâu có làm gì sao?”

Cảm tạ kinh nghiệm hơn bốn mươi năm dạy học, Giang Vô Ngôn thành người nói mò luôn, “Tôi là Thánh tử, từ nhỏ tôi đã tín ngưỡng thần, người ở bên cạnh tôi cũng đều như vậy, vì lẽ đó nên tất cả những gì tôi làm đều là làm dựa theo thân phận tôi định ra, còn có nhận được cừu hận hay không, tôi không thèm để ý, đây chỉ là một chút đâu khổ mà tôi phải nhận trên con đường tu hành, một lòng tôi hướng về thần, Nhật Nguyệt chứng giám.”

Người đàn ông, “...”

Nói kiểu gì lại thành mình không đúng. Hắn cười giận dữ, hét lớn một câu, “Câm miệng”, sau đó hướng dao găm về phía Giang Vô Ngôn, nhào tới.

Thời gian vừa khéo đủ để dây thừng trên cổ tay bị mài đứt. Thánh tử dựa vào giác quan nhạy cảm của mình dịch cổ tránh thoát một đao, vừa định đứng dậy phản kích thì nghe thấy âm thanh dao cắm vào thịt, người vừa tấn công kêu một tiếng, một tiếng phịch ngã xuống đất rất lớn vang lên, chỉ chốc lát, máu tươi đã nhuộm ướt mũi chân của anh.

Không người nói chuyện, tất cả các giác quan đều cảm nhận được trong phòng có thêm một người nên anh vẫn cứ giả vờ bị hạn chế, ngồi bất động ở trên ghế.

Không quá lâu sau, máu tươi lan ra từ mũi chân loang ra đến gan bàn chân, người vừa rồi không nhịn được lên tiếng trước, là tiếng cười, rồi tán dương Giang Vô Ngôn, “Không ngờ cậu có thể chịu đựng được giỏi thế.”

Giang Vô Ngôn lắc đầu một cái, hỏi hắn, “Anh là ai?”

“Người đến giết cậu.” Người kia đến gần, đá bay thi thể trên mặt đất, một bàn tay sờ xoạng cổ Thánh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.