Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 67



Trầm Ly được taxi đưa về đến nhà đúng đến giờ ăn cơm tối.

Hắn không lập tức về ngay mà chạy đi mua một bình nước lọc dùng để súc miệng, súc xong vẫn cảm thấy mùi rượu chưa tan hết, bèn ngồi xổm ở khu vực xanh hóa hút hai điếu thuốc rồi mới lên lầu.

Men say của hắn còn chưa tiêu nên khi đi tới cửa, hắn loay hoay mãi không lấy được chìa khoá, bất đắc dĩ đành đưa tay nhấn chuông cửa. Chuông cửa vừa vang lên, cửa đã mở ra.

Giang Vô Ngôn còn mặc bộ quần áo thể dục sáng nay. Dưới ánh đèn mờ trước cửa, gương mặt anh trở nên dịu dàng vô cùng. Trầm Ly chưa từng thấy anh như thế bao giờ, mất tập trung nhào ngã xuống, rồi nhanh chóng được đỡ lên.

Cằm Trầm Ly đặt lên vai Giang Vô Ngôn, sau lưng bị hai tay của anh ôm, khiến hắn cảm thấy thoải mái không nói lên lời. Hắn không muốn buông tay luôn, nên mơ hồ, lảm nhảm nói, “Tôi đã về rồi.”

Giang Vô Ngôn đương nhiên biết hắn đã về rồi, anh đỡ Trầm Ly vào phòng ngủ, bật đèn. Khi anh muốn đặt hắn lên giường, nhưng thử mấy lần mà đối phương vẫn ôm chặt lấy mình, không hề có dấu hiệu buông tay.

“Có phải không thoải mái ở đâu không?” Không có tay nào còn rảnh, Giang Vô Ngôn đành dùng trán đụng đối phương một cái, “Anh buông tôi ra đã, tôi đi chuẩn bị thức ăn cho anh.”

“Không… Không cần.” Trầm Ly không chỉ không buông anh ra, trái lại còn ôm người thả lưng xuống giường, mặt dán vào mặt, yêu cầu một cái hôn, tiếp theo vô ý thức nói rằng, “Buông ra thì cậu lại muốn đi, tôi muốn đuổi theo, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đuổi kịp.”

Mùi rượu và mùi khó thuốc phả ra từ miệng hắn khá khó ngửi, Giang Vô Ngôn thở dài, không giãy dụa nữa, “Vậy lần này tôi chờ anh, nhất định sẽ chờ anh.” Anh nói với Trầm Ly, “Nếu như anh không đi, tôi cũng không đi, hứa đấy.”

“Không tính, không tính…” Trầm Ly ấp úng, “Mỗi lần… Chưa từng làm được.”

Ánh mắt của hắn ngơ ngác như trẻ nhỏ bị bỏ rơi, Giang Vô Ngôn đau lòng hắn, đơn giản không đi rồi, ở lại cùng hắn.

Người ở bên cạnh đột nhiên thỏa hiệp, nhưng cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện trong lòng Trầm Ly lại không biến mất, trái lại càng lúc càng đau hơn. Hắn chống cánh tay nhìn Giang Vô Ngôn, như thể muốn nuốt người ta vào trong bụng.

Ánh mắt nóng rực của hắn khiến Giang Vô Ngôn ngẩng đầu thắc mắc.

“Tôi… hôm nay uống rượu.” lời mở đầu và lời kết thúc không hề khớp nhau, “Tôi rất muốn cậu.”

Giang Vô Ngôn sờ đầu hắn, “Tôi cũng vậy.”

“Lừa gạt, lừa người!” hắn to tiếng, “Cậu mới không nhớ tôi đâu, cậu… cậu còn chẳng biết tôi là ai nữa.”

Giang Vô Ngôn tiếp lời hắn, “Anh là ai thế.”

“Tôi … Tôi là… Tôi…”

Trầm Ly dùng sức nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra. Cồn khiến đầu óc hắn trống không, chỉ nhớ rõ chuyện xảy ra trong ngắn hạn. Hắn đổi đề tài, oan ức oán hận với Giang Vô Ngôn, “Bọn họ hôm nay, ép rượu tôi, tôi … vốn tôi không muốn uống, tôi muốn nhanh lên một chút, nhanh lên một chút trở về ăn cơm với cậu, cậu còn ở nhà chờ tôi mà…”

Giang Vô Ngôn dỗ dành hắn, “Không sao, có muộn hơn nữa vẫn chờ anh.”

Trầm Ly cúi đầu đỏ mặt, còn nói, ” Hạng mục hôm nay đàm luận thành công rồi, tôi, còn tưởng rằng, rất khó, không ngờ, tôi có thể, làm những chuyện này…”

Giang Vô Ngôn, “Ừm, anh có thể thành công.”

“Tôi … Tôi cho rằng, khi tôi rời đi cái nhà kia, sẽ không, không là gì cả, cả đời sẽ, không đuổi kịp cậu, không có cách nào bảo vệ cậu, tôi…”

Trầm Ly sững sờ nhìn Giang Vô Ngôn, dựa vào men say đánh bạo, cúi đầu hôn một cái lên mặt anh, thấy anh không trốn, lại lặng lẽ hôn một cái nữa.

Hôn xong sau, hắn bắt đầu ăn năn hối hận, diễn bản thân như cô bé đắng tình, “Tôi không ngờ sẽ thành công như thế, tôi mở công ty, là bởi vì, cậu…”

Trầm Ly cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Giang Vô Ngôn, “Tôi, rất hèn nhát, thế nhưng thật lâu trước kia tôi đã muốn, muốn có một ngày, đứng ngang hàng cùng cậu, coi cậu như, như anh em tốt.”

Giang Vô Ngôn, “Ừm,… anh em tốt.”

“Từ cấp ba tôi đã biết cậu rồi, cậu không nhớ tôi, nhưng tôi mỗi ngày đều nhớ cậu…” Lời thông báo ngày ngô như nam sinh mới lớn, Trầm Ly đối với người Giang Vô Ngôn nói, “Tôi, tôi cũng không biết làm sao, trong đầu đều là cậu, tốt nghiệp cũng nhớ cậu, qua lâu như vậy rồi mà trong đầu vẫn chỉ có cậu, cậu có biết tôi không? Có biết tôi không?”

Giang Vô Ngôn mơ hồ biết những việc này, nhưng hiếm khi thấy hắn đề cập đến, bắt đầu cố lục lại trí nhớ của mình.

Thời học sinh hình như đúng là có một hai sự kiến đáng nhớ, và một vài người không thể quên, nhưng đối với Giang Vô Ngôn mà nói, bài tập khô khan và thi cử mới là trung tâm cuộc sống khi đó, còn những gương mặt non nớt khi đó, đã mơ hồ chỉ còn những miêu tả quan trọng nhất.

Nhất thời anh hơi xung chinh, lúc này mới nhớ bạn bè bên cạnh mình toàn là đối tác kinh doanh, tuổi ấu thơ thậm chí cũng có rất ít bạn chơi, nên không thể nào nhớ ra.

Đằng sau anh bấy giờ ngoài gia đình và công ty, ký ức sâu sắc nhất, cũng chỉ có một mình Trầm Ly.

Giang Vô Ngôn trở nên khổ sở, nhưng không biểu hiện ra. Trầm Ly lại nhạy cảm nhận ra, ôm chặt anh vào lòng mìn.

“Không sao đâu, cậu không nhớ ra tôi cũng không sao.” Hắn cho rằng Giang Vô Ngôn đang tự trách vì điều này, “Nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp gỡ, tôi đã rất thỏa mãn, Vô Ngôn… Giang Vô Ngôn.”

Giang Vô Ngôn tựa vào ngực hắn, “Ừ” một tiếng.

“Tôi, ngày hôm qua khi thấy cậu, có cảm giác có phải mắt mình có vấn đề rồi không.” Trầm Ly thở dài nói, “Nhiều năm đã qua mà cậu không hề thay đổi.”

Giang Vô Ngôn không ngẩng đầu, không lên tiếng.

Trầm Ly nói, “Nhưng tôi thay đổi thật nhiều, tôi đã trở nên không giống bản thân nữa.”

Hắn thở dài, “Ngày hôm nay uống rượu với Vương tổng, tôi đang nghĩ, người như tôi có tư cách gì làm bạn với cậu, tôi, tôi có tư cách gì đứng ở cạnh cậu…”

“Vô Ngôn…” Hắn hôn lên thái dương Giang Vô Ngôn, “Tôi biết tôi rất vô dụng, nhưng tôi sẽ cố gắng, cậu đừng ghét bỏ tôi, đừng bỏ rơi tôi, có được không.”

Giang Vô Ngôn sao có khả năng ghét bỏ hắn được, dù cho anh có ghét bỏ bất cứ ai trên đời này, đều sẽ không ghét bỏ Trầm Ly.

“Anh không hề vô dụng.” Anh đưa tay dịch cằm Trầm Ly lên, để hắn nhìn thẳng vào mình, “Anh rất ưu tú, anh kiên cường hơn tôi, có dũng khí hơn tôi. So với anh, tôi mới là người không nơi để đi.”

Trầm Ly sững sờ, không hiểu tại sao anh lại nói thế.

“Anh giỏi hơn tôi nhiều, ” Giang Vô Ngôn nói, “Vì thế nên người đừng chạy đi là anh đấy, không cho phép anh đi trước, em đã chọn anh rồi, anh có nghe hay không?”

Trầm Ly nghe được, nghe được mức thần hồn điên đảo, suýt chút nữa tỉnh rượu.

Đây chính là đoạn đối thoại mà hắn đã mơ đến rất nhiều lần trong suốt thời gian hắn chia lìa Giang Vô Ngôn, là điều mà hắn ngày nhớ đêm mong, tâm hướng tới.

Nếu là thật thì tốt quá.

Hắn nghĩ như vậy,

Nếu như mộng đẹp trở thành sự thật, hắn đồng ý đánh đổi bất cứ thứ gì.

Cảm giác say sộc lên, hắn quyến luyến nhìn Giang Vô Ngôn, cuối cùng ngủ say.

Giang Vô Ngôn thấy hô hấp của hắn dần dần bình ổn lại, bỗng dưng cảm thấy hơi tức giận, nhưng cũng thể làm gì hắn được. Anh đứng dậy mở chăn ra đắp cho hắn, tắt đèn, bản thân cũng từ một bên khác lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.