Buổi trưa nhân lúc ăn cơm, trong hai giờ mà đồng nghiệp nữ đã ba lần đến văn phòng ông chủ văn phòng đưa tài liệu.
Ông chủ Trầm ngẩng đầu lên, vừa định bảo cô để qua một bên, thì thấy người này xông thẳng vào nơi làm việc của thư ký mới dựng, đưa thứ trên tay cung kính đưa cho thư ký Giang.
Giang Vô Ngôn vô cùng kiên trì, lật một lần rồi bắt đầu đưa ra ý kiến. Trầm Ly thở dài, chú ý tới sự ngượng ngùng và e thẹn trên gương mặt cô gái, lại một lần nữa cảm thấy nhờ anh giúp là một chuyện vô cùng sai lầm.
Không đến hai tháng, anh còn có danh vọng hơn một ông chủ là hắn. Từ trên xuống dưới công ty, ngay cả dì bới cơm trong căng tin thấy anh cũng muốn mở tiêu chuẩn cao nhất, quả thực không để người ta sống.
Càng nghĩ càng phiền, ông chủ Trầm quyết định dùng hết công suất làm việc. Chờ hắn làm xong một nửa, Giang Vô Ngôn đã đứng ở bên cạnh hắn nhắc chuyện ăn cơm.
“Không ăn.” Trầm Ly ngẩng đầu nhanh chóng ngắm anh một chút, rồi tiếp tục ngồi trên bàn công tác.
Giang Vô Ngôn xác định lại một lần, “Thật sự không ăn?”
Trầm Ly bận rộn, “Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm, không thời gian ăn cơm.”
“Vậy cũng tốt.” Giang Vô Ngôn xoay người đi hai bước, đột nhiên đỡ tường cúi người xuống, làm ra tiếng vang.
Trầm Ly chú ý thấy bèn vội vã chạy lại dìu anh, sốt ruột hỏi làm sao.
“Dạ dày đau.” Thư ký Giang dựa vào hắn, cực kỳ suy yếu.
“Chúng ta đi bệnh viện.” Ông chủ Trầm nói xong định ôm người ta lên.
Giang Vô Ngôn vội vã ngăn lại, thở hổn hển hai tiếng nói, “Không cần, đi ăn cơm đi với tôi đi, ăn chút gì là ổn thôi.”
Trầm Ly “…”
Cậu cố ý đúng không.
Mặc kệ Giang Vô Ngôn có cố ý hay không, Trầm Ly vẫn chịu khó dẫn anh xuống căn tin gọi cơm và món ăn cho anh, một người bưng phần ăn dành cho hai người, cẩn thận đi về bàn.
Hắn toàn chọn những món mà Giang Vô Ngôn thích ăn, thư ký Giang ăn rất thoả mãn, dành thời gian thông báo hành trinh buổi chiều của hắn.
“Về hạng mục lần trước mà anh phải uống rượu để ký được, người phụ trách sẽ đến tiến hành giao thiệp lần hai vào xế chiều hôm nay, có thể cùng ăn cơm tối.”
Trầm Ly uống ngụm canh, trả lời một câu, vừa định hỏi thêm thì thấy một cô gái quen mắt đi đến bên Giang Vô Ngôn, khay thức ăn vẫn bê trên tay, giả vờ lơ đãng hỏi, “Thư ký Giang, những nơi khác không còn chỗ ngồi trống rồi, có thể chen bàn với anh không?”
Giang Vô Ngôn nhận ra cô, là vị đồng nghiệp nữ “Ba tiến vào ba ra” kia, anh cũng không muốn khiến người ta mất mặt, đương nhiên đồng ý.
Anh quay đầu nhìn Trầm Ly, muốn tiếp tục trưng cầu ý kiến của hắn, đã thấy hắn cúi đầu bái cơm, không nói một lời.
Giang Vô Ngôn vừa định dặn hắn ăn từ từ thôi, thì bị đồng nghiệp nữ bên cạnh chào hỏi ông chủ xong lại đột nhiên nói, “Thư ký Giang, anh thích thích ăn đậu sừng à? Khẩu vị rất giống tôi nhỉ!”
Cô tìm đề tài đề tán gẫu cũng đúng lúc cứu lại không khí ngột ngạt như bây giờ, Giang Vô Ngôn gật đầu, “Cũng không tệ lắm, ăn nhiều rau đẹp da.”
“Đúng rồi đấy.” Đồng nghiệp nữ nói, “Trước kia tôi có một người bạn học ăn rau hàng ngày, làn da siêu đẹp luôn. Làn da của thư ký Giang tốt như này, chắc cũng giống cô ấy nhỉ, bình thường anh có bí quyết bảo dưỡng gì không?”
Giang Vô Ngôn, “Không có.”
Đồng nghiệp nữ, “Tôi không tin, nhất định có, anh bật mí với tôi chút đi, tôi bảo đảm không tiết lộ ra ngoài.”
Hai người lúc này đã hoàn toàn bỏ Trầm Ly ra khỏi vòng giao tiếp. Thấy hắn hung hăng ăn cơm, Giang Vô Ngôn sắp chảy cả mồ hôi lạnh, đang định nói gì kéo hắn vào, thì đột nhiên nhìn thấy Trầm Ly gắp thịt vào bát mình.
“Cậu ấy không thích ăn rau.” Ông chủ Trầm dùng một khối thịt kho tàu đổi lấy hai cây đầu sừng của Giang Vô Ngôn, ngậm vào miệng cắn răng rắc. Đối mặt với kẻ xâm lấn, hắn lấy ra khí thế đặc hữu của chính cung, “Hôm nay dạ dày của Vô Ngôn không thoải mái, nên ăn chút gì tốt cho tiêu hóa, nên tôi mới lấy đồ ăn thanh đạm cho cậu ấy.”
Đồng nghiệp nữ, “…”
Giang Vô Ngôn, “…”
Thua, không cần so cũng biết mình thua.
Cơm trưa kết thúc trong bầu không khí cực kỳ vi diệu. Mặc dù Trầm Ly được hãnh diện trên bàn cơm, nhưng sau đó hắn vẫn hơi lo sợ, hắn không nắm chắc ý định của Giang Vô Ngôn.
Ngay trước khi hai người đến địa điểm hẹn khách hàng gặp mặt, hắn lái xe, vô tình hay cố ý nói ra một câu.
“Cậu thấy thế nào với quy định cấm yêu nhau của công ty?”
Giang Vô Ngôn, “Ừm, nói thật thì có ngăn cũng không ngăn được.”
Trầm Ly khó chịu trong lòng, “Vậy cậu có muốn yêu đương không?”
Giang Vô Ngôn cong khóe miệng, “Có chút đi.”
Được đến cậu trả lời khẳng định, tim Trầm Ly càng đắng chát, lại phải giả vờ không thèm để ý, hỏi thêm một câu, “Với ai thế?”
“Với…” cánh tay chống trên cửa sổ xe của Giang Vô Ngôn đột nhiên đưa qua kéo cánh tay đang thả của Trầm Ly, đầu cũng chuyển qua nhìn hắn chăm chú, cực kỳ ám muội nói, “… Anh đoán xem?”
Trong nháy mắt đó, Trầm Ly cảm giác nhịp tim đập sắp ngừng đến nơi. Hắn luôn muốn cùng đối phương ở chung sớm sớm chiều chiều. Thấy gương mặt từ từ phòng to của anh, hắn như mộng ảo nhắm mắt lại, sau đó như những nữ chính trong ngôn tình, được một hôn nhẹ.
Chỉ là môi chạm nhau vô cùng đơn thuần, chỉ chạm một cái, Trầm Ly đã mở mắt ra, chạy thẳng xuống xe, giọng nói hoàn toàn hoảng loạn.
“Vương, Vương tổng nên đến nơi rồi, chúng ta còn không đi sẽ đến muộn mất.”
Giang Vô Ngôn còn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cách cửa xe, không nhìn thấy mặt.
“Cậu, cậu không ra sao?” Trầm Ly cũng không dám nhìn mặt anh, cẩn thận hỏi.
“Không ra được, chân đau.” Giang Vô Ngôn thay đổi tư thế, dùng phương thức đặc biệt của mình để đùa giỡn.
Địa điểm gặp mặt hẹn ở một nhà hàng khá nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố, lúc hai người đến thì đối phương vẫn chưa đến, nhắn tin thông báo bọn họ đặt món trước.
Giang Vô Ngôn tìm một bàn cho bốn người ở sát cửa sổ, người phục vụ bưng lên hai cốc nước trà lên, đứng bên cạnh đề cử món ăn cho bọn họ.
“Gần đây có hoạt động dành cho vạn thánh tiết, hai vị có thể thử dùng món ăn mới của chúng tôi, Cung Tiểu Thực.”
Giang Vô Ngôn cứng mặt, “Vạn thánh tiết? Ngày hôm nay là ngày mấy?”
Trầm Ly trả lời anh, “Ngày 29/12, làm sao?”
“Không sao.” Giang Vô Ngôn nhìn đường cái ngoài cửa sổ, ngữ khí khá phức tạp, “Tôi cho rằng đã qua rất lâu.”
Anh không biểu hiện điều gì lạ, Trầm Ly quan tâm hai câu, không hỏi thêm nữa.
Phục vụ nhà hàng không tệ, ghi món ăn xong tầm mười phút sau đã mang món ăn lên, khi món ăn cuối cùng được mang lên, khách hàng mới khoan thai đến muộn.
Đối phương giẫm đôi giày cao gót cao ba tấc, giày đặt riêng hoa lệ như hoa hậu lên sân khấu, nhìn quần áo và trang phục là biết cô hướng tới thời trang nữ cường. Cô nhìn một vòng đại sảnh, ánh mắt khóa chặt về phía Giang Vô Ngôn.
Thật sự là mắt sáng như đuốc, Trầm Ly ra hiệu Giang Vô Ngôn chú ý. Giang Vô Ngôn không cần hắn nhắc nhở, liếc người đang đến gần một cái, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ.
Trầm Ly còn định hỏi hai câu tìm hiểu một chút, người phụ nữ đã hùng hổ đi tới trước mặt, từ trong bao móc ra một phần cặp tài liệu đập bốp trước mặt hắn, dùng giọng giễu cợt nói, “Rời khỏi anh tôi.”