Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 69



Người đến là em gái họ Giang Tuyết Vân của Giang Vô Ngôn. Sau khi phán một câu động trời trong bầu không khí không khác gì hiện trường bắt gian, Giang Vô Ngôn đứng dậy giới thiệu phá vỡ cục diện bế tắc, ba người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế.

Câu nói đầu tiên là Giang Tuyết Vân nói với Trầm Ly, “Anh uống nhiều nước thế có cần đi WC không?”

Trầm Ly, “Không cần đâu.”

Giang Tuyết Vân, “Anh cần, đi ngay đi.”

Trầm Ly, “…”

Hắn đứng dậy, mặt không hề cảm xúc đi WC.

Giang Vô Ngôn thấy hắn đi rồi mới bất đắc dĩ nhìn cô em gái của mình. Anh nhìn cô một lát rồi nói, “Không phải không thích giày cao gót sao? Sao hôm nay lại đeo.”

Giang Tuyết Vân, “Tự dưng muốn đi không được sao?” Cô nói đến đây là lại đầy một bụng tức giận, “Anh họ, anh bị người ta chuốc bùa mê thuốc lú gì thế? Vương Khải Tường nói với em mà em còn không tin, yên lành làm tổng giám đốc thì không làm, chạy đến một công ty nhỏ làm thư ký, anh nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì” Giang Vô Ngôn không giải thích, “Muốn làm thì làm thôi.”

“Muốn chơi thì anh về mở công ty làm ông chủ mà chẳng được Làm gì phải đi hầu hạ người?” Giang Tuyết Vân đứng dậy muốn kéo anh, “Theo em về đi!”

Giang Vô Ngôn gạt tay đi, hoàn toàn không có ý định đi về.

Giang Tuyết Vân không bắt được anh, đành ngồi trở lại, thở dài, đột nhiên nói, “Em biết anh không muốn kết hôn luôn, nhưng điều này có thể thương lượng mà, cá tính của ông mình thì anh cũng đâu lạ gì, anh đối đầu với ông sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Giang Vô Ngôn không nhìn nàng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, hỏi, “Gần đây ông thế nào?”

“Vẫn vậy, tìm cơ hội là nhấc lên anh, ngoài miệng tuy rằng không nói nhưng trong lòng chắc chắn là vẫn nhớ anh.”

Giang Vô Ngôn, “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Giang Tuyết Vân khẳng định nói, “Bọn em nói muốn đi ra tìm người, ông cũng không ngăn cản, thường thường còn hỏi một câu.”

Cô thấy vẻ mặt anh họ đã hơi mềm, lại nắm chặt cơ hội khuyên nhủ, “Trở về đi, ông nhớ anh, trong công ty cũng vậy, sau khi anh đi rồi, chú ngày nào cũng oán giận với em.”

“Không về.” Đáng tiếc Giang Vô Ngôn vẫn tâm địa sắt đá.

“Tại sao?” Không ngờ mình sẽ bị từ chối, Giang Tuyết Vân hết sức tức giận, “Làm thư ký đến nghiện rồi? Vẫn là bên ngoài có người nào để anh vui đến quên cả trời đất?”

“Đều có.” Giang Vô Ngôn cầm cốc nước trên bàn uống một hớp, lần đầu thẳng thắn như thế, “Em về nói với ông là ông đã có cháu dâu, chờ định ra thì sẽ về.”

Cây vạn tuế vạn năm cuối cùng cũng ra hoa, em gái Giang cảm giác hình như tai mình đang có vấn đề, “Với ai? Lúc nào thì em có chị dâu? Bao lớn? Ở chỗ nào?”

Giang Vô Ngôn hết cách với tính cách bộp chộp của em họ mình, nhưng anh vẫn tình nguyện giải thích, “Em gặp một lần, mới nãy bị em đuổi ra đi WC.”

Giang Tuyết Vân, “Anh nói linh tinh gì thế, em đã thấy…”

Nói được một nửa, cô như con ngỗng bị bóp cổ, đột nhiên câm lặng.

Cô nhớ ra rồi, hình như trước đó có đuổi một người ra, là một người đàn ông.

“Chính là anh ấy.” Đối mặt với nghi vấn của em họ, Giang Vô Ngôn khẳng định trước, “Anh dâu em đó, đẹp trai không?”

Giang Tuyết Vân, “…”

Chờ Trầm Ly tính thời gian nên trở lại thì, Giang Tuyết Vân đã đi rồi, chỉ còn thư ký Giang một mình ngồi lật lên hợp đồng, bảo hắn ký tên.

Trầm Ly hoảng hốt kí tên xong, cảm giác mình như bị trai bao bị bao dưỡng.

Ký xong xuôi, Giang Vô Ngôn lấy hợp đồng bỏ vào túi công văn, lại bắt đầu dục hắn ăn cơm, “Tiền đã trả rồi, đồ ăn ở đây không tệ, ăn xong lại đi.”

Trầm Ly nghe hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, ăn được hai đũa lại không nhịn được, thử dò xét nói, “Cậu, em gái em…”

Giang Vô Ngôn, “Cô ấy hơi kích động chút, anh chớ để ý.”

“Không có không có.” Trầm Ly lắc đầu, lại hỏi, “Em… Muốn về với cô ấy?”

Giang Vô Ngôn, “Tạm thời không về, còn có chuyện phải làm.”

“Ồ.” Trầm Ly, “Vậy em…”

Hắn cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút thì hỏi, “Chân em còn đau không?”

Giang Vô Ngôn chỉ cười nhìn hắn, không trả lời vấn đề này ngay, gắp một đũa đầu sừng vào trong bát của hắn.

Một bữa cơm ăn đến bảy giờ tối, hai người đều ăn khá thỏa mãn. Trầm Ly và Giang Vô Ngôn đi ra bãi đậu xe.

Đi được hai bước thì hắn đột nhiên nhớ tới, “Lúc hai người nói chuyện thì anh có lái xe đi ra ngoài mua ít đồ, vốn định trở về thì chúc mừng một hồi, lúc về không tìm được chỗ đậu xe nên đậu hơi xa.”

Hắn nói xong định đi tìm xe, bị Giang Vô Ngôn ngăn lại, “Em đi cùng anh.”

“Không cần, anh trực tiếp lái tới đón em.”

“Cùng đi.” Giang Vô Ngôn kiên trì, “Không thì đánh xe về thẳng nhà.”

Trầm Ly không biết anh đang để tâm cái gì, nhưng thấy anh nghiêm túc như thế, đành đồng ý.

Hai người một trước một sau đi về chỗ dừng xe, khi sắp qua đường cái thì, Giang Vô Ngôn đột nhiên tiến lên kéo tay Trầm Ly.

“Sao, làm sao?”. Đam Mỹ Sắc

Trầm Ly cảm giác bàn tay trắng mịn đang kéo tay mình toàn là mồ hôi, muốn nhúc nhích thoát khỏi tình cảnh này, Giang Vô Ngôn nhưng không chịu, tóm chặt lấy hắn.

“Đi thôi.” Giang Vô Ngôn dẫn hắn đi, “Em đi trước, anh đi theo sau em.”

“…”

Qua đường cái thôi mà, làm sao mà như sinh ly tử biệt thế. Trầm Ly không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Bánh gatô trên xe đã đặt trong tủ lạnh nên còn chịu được một buổi tối, tối nay chuẩn bị, ngày mai ăn lẩu chúc mừng một hồi.

Hắn vừa đi vừa nghĩ.

Không biết Vô Ngôn thích ăn nước chấm thế nào, có ăn ớt được không, nếu như mình nấu không hợp khẩu vị của em ấy thì cùng ra ngoài ăn.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn khi đi đến giữa đường, lúc này đèn hai bên đường vẫn còn sáng, bên tai có tiếng ầm ỹ của người đi đường, người yêu đang đi đằng trước, kéo tay hắn.

Mà trong nháy mắt tiếp theo, trời đất quay cuồng, tầm mắt hắn bị bao bọc bởi bóng tối.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Giang Vô Ngôn, anh rất xin lỗi.”

Bên trong ICU, bệnh nhân trên người cắm đầy các ống gượng dậy, đưa ra bàn tay khô hốc vì mất nước của mình, xoa xoa gò má của người yêu.

“Anh rất xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh em, còn lãng phí bao nhiêu thời gian của em.” Hắn nói, “Anh không cái gì gì tiếc nuối, em có thể ở bên cạnh anh đã là điều khiến anh thỏa mãn rồi.”

“Anh sẽ không xảy ra chuyện.” Giang Vô Ngôn nắm chặt tay hắn, “Em đã xin cho phép ngủ đông, mấy ngày nữa là sẽ được phê duyệt thôi, anh coi như ngủ một giấc, em sẽ vẫn luôn ở bên anh.”

“Bảo sao gần đây em bận rộn đến thế.” Trầm Ly không hài lòng lắm, nhưng vẫn gượng cười, “Đừng như vậy, anh không muốn lãng phí thời gian của em.”

“Đừng nghĩ như vậy…” Giang Vô Ngôn muốn nói thêm hai câu, lại bị y tá bước vào ngăn cản.

“Đã đến giờ xét nghiệm, chuẩn bị một chút đi ạ.”

Trên tay đối phương cầm ống đồng sắc nhọn, Giang Vô Ngôn không yên lòng căn dặn cô, “Nhẹ nhàng chút nhé.”

“Tôi đã cố hết sức rồi ạ.” Y tá bất đắc dĩ cúi thấp đầu.

“Không có cách khác sao?”

“Tạm thời không có, nhưng mà…” Y tá không tiếp tục nói, Giang Vô Ngôn thấy thời gian thăm hỏi đã qua, bất đắc dĩ ra phòng bệnh.

Sau khi rời anh đi vẫn chưa đi xa, mà là dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống. Bên trong truyền đến tiếng hô kìm nén của Trầm Ly, lỗ kim lúc này đã xuyên qua tuỷ sống của hắn, cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận rõ âm thanh thống khổ đó.

Nhưng mà không có cách nào khác.

Cả đời này anh chưa bao giờ bất lực như này.

Giang Vô Ngôn ngẩng đầu lên, một tay che con mắt của chính mình, một cái tay khác của anh, thì lại nắm chặt miệng của chiếc bình pha lê nhỏ.

Trong bình nhỏ chứa đường lui cuối cùng của anh, là phương pháp duy nhất mà anh có thể nghĩ đến để tương lai có thể ở cạnh người yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.