Lão Phu Lão Khi

Chương 17



Lục Diệp đã sai lầm nghiêm trọng trong việc đánh giá năng lực phá hoại của Vu thiếu gia.

Cho nên, dù có kiến thiết tâm lý vững vàng cỡ nào, ngay khoảnh khắc mở cửa anh vẫn hoảng hốt nhẹ.

Căn hộ của Lục Diệp không hề lớn, nhà vệ sinh là tích hợp với nhà tắm.

Nguyên bản vách tường được ốp gạch hình thoi màu trắng gạo, nay lấy bệ toilet làm tâm, không gian trong phạm vi bán kính ba mét đều bị vật chất thần bí màu đen thui xâm chiếm. Nhưng còn đáng mừng là nắp bồn cầu vẫn đang đậy kín, nếu không, Lục Diệp không dám hứa chắc những vật chất bí ẩn kia có phải đồng lõa với thứ bên trong nó hay chăng.

Đôi bàn chải đánh răng trên bồn rửa tay bị hun chẳng khác nào bàn chải đánh giày, đen mà bóng loáng bóng lưỡng.

“Em tính học làm cơm tối, mà công thức nấu ăn đúng vua hố luôn, kêu xào trên lửa lớn,” Vu thiếu gia nhận sai với thái độ thành khẩn, ngoan ngoãn ngồi sụp xuống víu cửa, “Lửa cỡ nào mới là lớn thì em không rành lắm, sớn sác để quá mức, cháy đồ ăn luôn, em chỉ muốn đổ vô bồn cầu, ai ngờ đâu….”

Lục Diệp quay đầu lại: “Ngàn lần không nghĩ tới, hủy thi diệt tích bất thành, lại hô biến ra một cái bình địa.”

Cục trưởng Lục cười giả trân.

Vu thiếu gia rũ đầu cụp tai núp ngoài cửa nhà tắm.

Lục Diệp mở cửa ôm Vu thiếu gia: “Lại đây, tổ tông, cho coi tay của em cái, có bị thương không?”

Vu thiếu gia được đà lấn tới, rõ ràng cậu chẳng hề hấn gì khi buồng vệ sinh phát nổ, giờ nhất định phải ngụy trang thành bị thương, đưa tay phải ra, mạnh mẽ dí vào ngực người đang ôm mình: “Ở đây ở đây nè! Anh nhìn, nóng đỏ hết!”

Lục Diệp nắm cánh tay kia, đưa tới bên môi hôn một cái.

“Hơi hồng rồi,” Cục trưởng Lục kết luận như thật, “Chẳng qua có mùi cà thì phải. Hôm nay định làm món trứng sốt cà chua à?”

Vu thiếu gia cúi đầu ủ ê: “Tiếc là anh không ăn được. Thôi, làm xong chắc cũng không ăn nổi, em chẳng giỏi ba cái này……”

Đầu ngón tay bị ngậm lấy, liếm láp nút nhẹ.

Cục trưởng Lục còn chưa thay quân phục cảnh sát, tóc tai rối loạn, ngổn ngang rải rác trên mặt, dáng vẻ đậm đà nét gợi cảm biếng nhác mà phóng khoáng. Anh nhìn chăm chú vào Vu thiếu gia, cắn một cái lên ngón tay ướt ép vừa trượt khỏi bên mép, “Ấy, ăn rồi đây.”

Trong mắt Lục Diệp dâng trào tươi cười, “Tay nghề của bà Lục tốt quá, ăn ngon ghê.”

Bà Lục bị ghẹo thiếu điều phun máu tại chỗ.

May mà cục trưởng Lục bứt ra đúng lúc, trước khi Vu thiếu gia chết trận đã dàn xếp người ngồi lên ghế sa-lông, vén tay áo xuống bếp úp mì.

Kim ngắn điểm mười giờ tối, nấu món cầu kỳ thì không kịp, Lục Diệp làm hai gói mì, cho Vu thiếu gia thêm hai quả trứng thật to, để ở trên mặt.

Cửa nhà bếp nửa mở, ngồi ở phòng khách vừa đủ nhìn rõ bên trong ấm áp ánh đèn và người bên dưới.

Đây không phải lần đầu tiên Vu thiếu gia thấy Lục Diệp vào bếp.

Tài năng nấu nướng của cục trưởng Lục trước đây cũng chẳng ra làm sao, miễn cưỡng có thể đạt trình độ làm người ăn tới nông nỗi xuất huyết dạ dày mà thôi, dù sao vẫn tương đối kém nếu so với tuyển thủ Vu thiếu gia có thể trực tiếp nổ bể đầu người.

Nói cục trưởng Lục nấu ăn hành người ta xuất huyết dạ dày, không phải lối nói thậm xưng, mà là danh xứng với thực, quả tình có việc này.

Khi ấy Vu thiếu gia còn học năm nhất, trường cậu sắp xếp khóa huấn luyện quân sự vào học kỳ một, cũng cận thời điểm nghỉ đông. Hằng năm vào lúc này coi như ấm áp, các sinh viên mặc áo len, rồi tròng lên quân phục rộng rãi, trông mập ra vài phần.

Mà năm đó cố tình lạnh một cách quỷ quái, dường như chuyên dụng để đối nghịch với Vu thiếu gia thời thượng luôn luôn từ chối mặc quần mùa thu.

Không chỉ là lạnh lẽo mà còn liên tiếp trút mưa tuyết hai hôm.

Tuyết rơi cũng rất có chừng mực, không nhiều tới nỗi phải cho nghỉ buổi học, cũng không ít để người ta được thoải mái khi huấn luyện.

Vu thiếu gia trong tràng tuyết trắng và vô số que kem khác chung quanh cùng run lập cập mà đi nghiêm.

Huấn luyện quân sự gian nan như vậy, song đồ ăn trong căn-tin trường càng kinh khủng hơn.

Vu thiếu gia nâng bánh màn thầu lạnh ngắt và chén cháo hạt kê nguội đóng cả lớp màn trên mặt, chụp tấm hình, đăng lên vòng bạn bè.

Ba Vu ở nhà nghỉ ngơi, nhấn thích ngay tức khắc, còn bình luận một câu: “Nhớ khổ mới biết ngọt, học tập cho giỏi đi.”

Vu thiếu gia nghẹn miếng màn thầu trong cổ họng, suýt chút nữa đứt hơi.

Mẹ Vu cực kỳ tri kỷ, hỏi han ân cần không bằng gửi số tiền lớn, điện thoại rung rung, thông báo chuyển khoản từ ngân hàng đã tới rồi.

Vu thiếu gia hài lòng sau khi đếm mấy con không, giơ tay lên: “Bác gái ơi, cho một tô tôm siêu cay ạ.”

Đạo cụ dùng để giả vờ đáng thương, bánh màn thầu và cháo, bị vứt xó, yên lặng nhìn Vu thiếu gia lột vỏ tôm.

Vu thiếu gia ăn xong tôm hùm đất, mò điện thoại ra xem, thấy Lục Diệp đăng bài vào mười sáu phút trước, cũng kèm theo một bức ảnh.

Ảnh chụp nhà bếp, trên tấm thớt bày mấy thứ đã cắt gọn, nom rất lão luyện.

Vu thiếu gia cụt hứng, ra đường bắt chiếc taxi, thẳng tiến nhà Lục Diệp.

Lục Diệp ngày đó thuê một gian phòng nhỏ, một giường một tủ đã choáng đầy không gian.

Nhà bếp nhỏ tới tội nghiệp, khi Vu Lạc chen vào, gần như trước ngực dán sau lưng với Lục Diệp, xoay người cũng khó.

“Lén lút xâm nhập nhà dân?” Lục Diệp nhắm chừng bằng muỗng.

Quân phục của Vu thiếu gia đều ướt cả, hơi lạnh tràn tới, ngạo nghễ càn quấy: “Nhà anh có đóng cửa đâu mà bày đặt tính là lén lút vào chứ?”

Lục Diệp tránh Vu Lạc, múc đồ ăn ra dĩa: “Bưng ra đi.”

“Sao tôi phải phục vụ anh?” Vu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ khó thể tin được.

“Há miệng.”

Vu thiếu gia theo bản năng hé miệng.

Lục Diệp đút vào một quả dâu tây lành lạnh, đầu ngón tay lúc thu về như vô tình nhẹ nhàng nhấn xuống môi cậu, “Bị cảm rồi, thời tiết này mà còn tập quân sự sao?”

Vu thiếu gia nhai dâu tây, mặt cũng hồng hệt màu dâu, “Có chứ. Trời lạnh vầy còn tập, không cảm mới lạ.”

Cậu giống con hamster nhỏ thích chôm đồ lén lút liếc mắt nhìn Lục Diệp, thấy Lục Diệp không để ý bên này, chộp lấy dĩa mới ra lò vừa nãy liền chạy ra ngoài.

Lục Diệp xào hai món, tương đối ngon mắt.

Chỉ tiếc Vu thiếu gia ăn xong tôm siêu cay rồi mới tới, đôi môi hãy còn sưng, dạ dày căn bản chẳng còn không gian cho phép thưởng thức tác phẩm từ tay Lục Diệp.

Vì vậy, Vu thiếu gia mười phần kiêu căng gắp thử cả hai món, trong miệng toàn vị cay, cũng không nếm ra mùi vị gì khác, liền buông đũa, cao quý lãnh diễm đánh giá: “Cũng thường thôi, không ngon lắm.”

Khi đó Vu thiếu gia còn tưởng rằng cảnh sát Lục chính trực đã khuất phục trước dâm uy của con ông cháu cha là mình đây, rốt cục quyết định nịnh nọt (làm cơm), sẽ bày ra tư thái lấy lòng (năn nỉ mình ăn thêm mấy miếng).

Mà trên thực tế, cảnh sát Lục chẳng thèm bố thí thêm ánh mắt nào cho cậu, bưng hai dĩa lên, ào ào ào trút toàn bộ vào tô cơm của mình.

Cơm phần tự chế.

Vu thiếu gia nổi xung tới độ tôm hùm đất cũng muốn búng ra.

Lục Diệp ăn rất nhanh, sau đó thu dọn chén dĩa, đem rửa rồi lau bàn.

Chờ làm xong hết thảy, cảnh sát Lục cuối cùng cũng phát hiện ra điểm hơi là lạ.

Sao Vu thiếu gia yên tĩnh thế?

Lục Diệp từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Vu Lạc không hề khách khí chiếm đoạt giường của anh, nằm úp sấp trên đấy, rúc thân thể, mặt chôn trong gối, như là đang ngủ.

Quân phục ướt đã bị cởi ra, Vu thiếu gia chỉ mặc độc quần tà lỏn và áo lông, ôm chăn co ro, vuốt sắc tựa tan biến, tứ chi mềm xốp như con mèo nhỏ.

Lục Diệp qua vỗ vỗ mông Vu thiếu gia: “Nằm đàng hoàng lại.”

Vu thiếu gia uốn éo eo, khuôn mặt vùi trong gối trượt ra, tái nhợt, mày chau, tóc mai ẩm ướt mồ hôi, “Đau… Đau bụng….”

Trời xế chiều dường như càng trút mạnh tuyết hơi, chuyển thành mưa tuyết ào ạt.

Lục Diệp gọi điện xin nghỉ dùm Vu thiếu gia, cõng người đi bệnh viện gần nhất.

Tuyết dày như lông ngỗng, gió lạnh gào thét, cứa má hai người đau đớn.

Khăn quàng trên cổ Vu thiếu gia hết vòng này tới vòng khác, khẩu trang và mũ đều đội đầy đủ, đeo theo nước ấm, Vu thiếu gia được bọc trong áo lông vũ của Lục Diệp bị đẩy vào khoa cấp cứu.

Bác sĩ cấp cứu là một bác gái theo trường phái dưỡng sinh, sắc mặt thật rất xấu, bút bi gõ vang cả tiếng cộc cộc.

“Viêm dạ dày cấp tính, ăn quá nhiều đồ cay và lạnh, truyền dịch cái, rồi lấy thuốc về uống, không có gì nghiêm trọng. Người trẻ bây giờ, không cố gắng quý trọng thân thể, già rồi nhóc bệnh….”

Cậu ngó Lục Diệp, rầm rì: “Tôi đói.”

Bác sĩ cấp cứu trừng cậu: “Bây giờ không thể ăn vặt, húp tí cháo thì được, đồ ăn khác thì không nhé.”

Lục Diệp còn chưa kịp phủi hoa tuyết trên áo quần, cũng đứng dậy lần thứ hai, “Muốn cháo gì?”

Vu thiếu gia không chần chừ chút nào: “Cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc.”

Lục Diệp ra ngoài, bác sĩ cấp cứu ghim kim cho cậu, vừa kê thuốc vừa phê bình: “Nhìn con là biết được chiều chuộng từ nhỏ rồi, nãy là anh con phải không? Cưng con ghê đó, tuyết lớn như vậy mà còn cõng còn từ ký túc xá tới đây, đường mà xe chạy còn trượt bánh đấy. Con coi con còn sai người ta, chạy đông chạy tây, ngồi nghỉ ngơi chốc lát cũng không xong, giờ nửa đêm nửa hôm còn phải đội tuyết đi mua đồ ăn cho con….”

Vu thiếu gia ngẩn ngơ.

Cậu đột nhiên tỉnh ngộ.

Lấy tiền đề là không thân không thích, Lục Diệp đối xử với cậu quả thực quá tốt rồi.

Không giống bạn bè, càng giống người nhà hơn.

Sẽ răn dạy, sẽ chế giễu và cũng sẽ bao dung nuông chiều vô biên. Tự nhiên mà vậy chẳng coi như người ngoài, tùy ý làm bậy tựa lẽ thường.

Có thể Lục Diệp không phải người thân của cậu.

Anh cũng không cùng một dạng với đám bè bạn chẳng nên nết hay bạn trên bàn tiệc kia.

Nói tụ hợp là tụ hợp, nói tan là tan, đến thì cố nhiên vui vẻ, còn không cũng chớ hề có chi gọi là tiếc.

Vu Lạc chưa từng hiểu hai từ luyến tiếc.

Từ nhỏ cậu đã muốn gì được nấy.

Thí dụ đồ chơi hồi con nít đi, không có cái này thì có các khác, sao phải không nỡ? Sách mới toanh bị xé rách thì mua lại quyển nữa. Quần áo mới lấm lem, thay ngay bộ sạch sẽ. Ăn không ngon miệng, đổi một lượt món rồi nếm tiếp.

Có tiền, tùy hứng, không có bất cứ thứ gì mà cậu không thể bỏ.

Nếu như thực sự là không, tại sao cậu phải cầu cạnh người ta điều Lục Diệp tới đây?

Một lần kết thù do say rượu lái xe, mà lỗi hoàn toàn ở cậu, căn bản không tới mức đó.

Vậy rốt cục vì lý do gì?        

Cậu không nỡ bỏ qua Lục Diệp tốt bụng, cũng không đành lòng để lỡ châm biếm, trách cứ, mỉa mai của Lục Diệp, trăm phần đều luyến tiếc Lục Diệp…

Cậu chính là luyến tiếc Lục Diệp đó!

Vu Tiểu Lạc với câu chuyện tình ái trống trơn đúng lúc này chợt tỉnh ngộ, một cước đạp phăng cánh cửa lớn mở ra thế giới mới!

Mẹ con ơi đây là tình yêu còn gì!

Ý nghĩ này vừa trồi lên liền không thể ngăn cản.

Vu thiếu gia như được đả thông kinh mạch toàn thân, tinh thần phấn chấn, mau lẹ lấy điện thoại ra, quyết định khẩn cấp gọi Lục Diệp về báo cho anh hay.

Mà nhấn gọi còn chưa kịp, cảnh sát Lục đã quay lại.

Hơn nữa còn là ngồi xe trở về, xe cứu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.