“Thầy Tần, làm sao vậy?” Trầm Hoa Tân phát hiện cả người Tần Nặc đều cứng.
“Ha? Thầy Tần? Xem ra vị này là học trò của anh ha?” Tần Nặc không dám xoay người không có nghĩa là Chiêm Lệ không dám tới trước mặt hắn. Chiêm Lệ chỉ cần vài bước đã đứng trước mặt của Tần Nặc, dùng một loại biểu tình châm chọc nhìn Tần Nặc.
Tần Nặc miễn cưỡng méo … cái khóe miệng, “Thật đúng là trùng hợp mà, Chiêm Lệ.”
“Thầy Tần, vị này … học trò của anh à?” Trầm Hoa Tân không ngu ngốc, cậu có thể cảm giác được uy hiếp đến từ đồng loại.
“Ừ …”
“Phải rồi! Anh chính là người hôm bữa ở trong lớp …” Trầm Hoa Tân nhận ra Chiêm Lệ.
“Ồ, vị bạn học này trí nhớ rất tốt nha.” Chiêm Lệ cười lạnh một tiếng. “Sao thế? … Thầy Tần, vị này … là niềm vui mới của anh à?”
“Chiêm Lệ! Câm miệng!” Tần Nặc dù chết cũng không muốn để người khác biết, đặc biệt là học trò của mình biết chuyện hắn là gay.
“Ha, sao tôi quên được chứ, thầy Tần cho tới bây giờ đều là dám làm không dám chịu mà.” Chiêm Lệ xì 1 tiếng, sau đó đi tới trước mặt Trầm Hoa Tân, vỗ vỗ cậu. “Cậu bạn à, tôi khuyên cậu, không nên đặt tình cảm quá sâu với thầy Tần, người như hắn, tới tận giờ chính là không có tim đó.”
“Chiêm …” Trong lúc Tần Nặc muốn kéo Trầm Hoa Tân đi trước khi để cậu nghe chuyện ma quỷ của Chiêm Lệ, liền nghe Trầm Hoa Tân nói trước hắn. “Thầy Tần là loại người gì, không cần anh nói cho tôi biết. Còn việc hắn có tim hay không? Ồ … Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời của một người mà hay cả ‘Tôn sư trọng đạo’ cũng làm không được nói hay sao?”
Cuộc nói chuyện này quả thực khiến Chiêm Lệ bùng nổ.
Thế nhưng khi Chiêm Lệ phát hỏa thì sẽ không giống mấy người như phát bệnh tâm thần, mà ngược lại, ánh mắt của y càng thêm dữ dằn và lạnh lùng. Đây cũng là 1 trong những điều mà Tần Nặc đã từng dạy y lúc nhỏ — giữ nộ trong tâm, ngày khác báo thù.
“‘Tôn sư trọng đạo’?” Chiêm Lệ cười khẽ một chút. “Nếu nói tới 4 chữ này … không có người nào làm tốt hơn tôi đâu, đúng không, thầy Tần?”
“Tôi không muốn nói nhiều với cậu. Chúng ta về trước đi.” Tần Nặc ôm chặc Điển Điển trong ngực, không thèm nhìn tới Chiêm Lệ.
“Xem ra là Điển Điển ngã bệnh rồi?” Chiêm Lệ thân thiện đi tới gần, ngăn cản đường của Tần Nặc, đưa tay sờ sờ cái ót nóng hỏi của Điển Điển đang mơ mơ màng màng, “Tiểu Điển Điển, không phải con nói con là chiến sĩ mạnh nhất hay sao? Sao thế, mới mấy tiếng không gặp, đã sốt rồi?”
“Chiêm tiên sinh!” Tần Nặc hít sâu một hơi. “Cảm ơn tấm lòng của cậu, thế nhưng hôm nay quả thực không tiện lắm, cậu để chúng tôi về trước đi?”
“Anh không cần thiết phải lạnh lùng như thế? Tôi chỉ muốn biểu đạt chút quan tâm đối với Điển Điển mà thôi. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tôi đương nhiên muốn nó mau sớm lành bệnh rồi.”
“Cám ơn sự quan tâm của anh! Nếu vậy, anh quan tâm cũng đủ rồi, chúng tôi đi trước!” Trầm Hoa Tân chen giữa hai người, kéo Tần Nặc quay đầu rời đi.
Cậu rốt cuộc đã nhìn ra, tên Chiêm Lệ này khẳng định đã từng cùng Tần Nặc có mối quan hệ gì đó. Nếu như cậu đoán không sai, chắc là mối tình thầy trò, còn là đồng tính nữa … Không nghĩ tới thầy Tần lại từng làm cái chuyện điên cuồng này!
Trong sự kinh ngạc, Trầm Hoa Tân cũng cảm thấy vui mừng vì ít nhất mình cũng có hy vọng. Chí ít … Tần Nặc sẽ không bài xích đàn ông, không phải sao?