Chiêm Lệ vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng mẹ mình đã từ phòng khám đi ra.
“Chiêm Lệ, con vừa nói chuyện với ai vậy?”
Chiêm Lệ khoát tay, “Người qua đường thôi.”
“Ừ … Vậy là tốt rồi.”
“Mẹ, có thấy đỡ chút nào không?” Tối hôm qua Cố Anh cảm thấy ngực có chút đau, Chiêm Lệ vội vã đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra.
“Cũng đỡ, kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, thế nhưng lớn tuổi rồi, tim cũng không còn khỏe như hồi trẻ mà hoạt động tốt. Con đừng lo.” Cố Anh vỗ vỗ tay của Chiêm Lệ. “Thế nhưng … dù mẹ đã già, thì cũng phân biệt được tiếng nói vừa rồi là của ai …”
“Mẹ …” Chiêm Lệ không biết nên giải thích với Cố Anh thế nào. “Tụi con chỉ là ngẫu nhiên gặp mà thôi.”
“Xem kìa, dù là ngẫu nhiên gặp, con cũng phải nói móc hắn vài câu mới thấy thoải mái à? Con cứ luôn miệng nói với mẹ là đã bỏ qua được buông tay được, hiện tại xem đi … rõ ràng con còn nhớ tới hắn!”
“Cái này … dù sao hắn cũng là …”
“Hừ! Mẹ cũng không mong con sẽ quên được hắn, chỉ hy vọng con có thể yên phận kết hôn với 1 cô gái, để quãng đời còn lại của mẹ có cháu nội bồng là được rồi.”
“Nhưng con với phụ nữ thực sự là …”
Nói tới chuyện này, cả hai mẹ con đều rơi vào trầm mặc.
“Người nhà Tần Điển đâu rồi? Báo cáo xét nghiệm máu sao lại rơi ở đây?” Đúng lúc này, một vị bác sĩ khoa nhi đi từ phòng khám đi ra.
Tần Điển? Không phải là con của Tần Nặc hay sao?
Cố Anh và Chiêm Lệ nhìn nhau, Chiêm Lệ xoay người, nói với bác sĩ, “Là tôi.”
Bác sĩ nhìn Chiêm Lệ một chút, “Hình như không phải người mới vừa ôm bé vào?”
Chiêm Lệ vội nói: “Tôi là bạn của hắn, đưa hắn tới, hắn có việc nên về trước rồi.”
Bác sĩ đưa báo cáo xét nghiệm máu cho Chiêm Lệ nói: “Xin anh nhắn giùm với bạn của anh là, vừa rồi hắn không có đưa tờ này cho tôi, hồi nãy tôi vô tình thấy được, mới phát hiện hồng cầu trong máu con của hắn có khá nhiều, rất có thể mắc chứng hồng cầu tăng nhanh. Chúng tôi cần tiến hành xét nghiệm thêm, xin hắn đưa bé tới đây lần nữa.”
Chiêm Lệ nhíu mày, nói với bác sĩ: “Được, tôi sẽ báo cho hắn, cám ơn bác sĩ.”
Đối với loại bệnh này, y tuyệt không xa lạ.
Bởi vì mẹ của y cũng mắc bệnh này.
“Trời ạ! Chẳng lẽ là di truyền bên họ của mẹ sao?” Cố Anh khó tin nói với Chiêm Lệ. “Đứa nhỏ nhỏ như thế … Mẹ nhớ kỹ là mẹ của hắn đâu có mắc bệnh này … trong nhà chỉ có mỗi mình mẹ là bị thôi mà …”
“Mẹ, so với loại bệnh này, con lại cảm thấy hứng thú với nhóm máu của bé con hơn.” Chiêm Lệ cầm tờ xét nghiệm máu.
“Hả? Có vấn đề gì không?” Cố Anh có chút không hiểu.
“Nếu con nhớ không lầm, Tần Nặc là nhóm máu A, nhưng Tần Điển lại là nhóm AB, lẽ nào vợ của Tần Nặc là thuộc nhóm AB hoặc là B?”
“Vậy thì có gì kỳ đâu?” Lấy vợ có nhóm máu nào là quyền của người ta mà?
“Không phải. Tần Nặc đã từng nói với con, nếu muốn kết hôn, nhất định phải lấy người vợ có nhóm máu A, đó là chấp niệm của hắn. Hắn đã từng vô số lần, lúc rãnh rỗi cùng con làm mấy cái trò bói tính cách và suy nghĩ qua nhóm máu, nói con chính là dạng người điển hình của nhóm máu AB, chẳng chút thần kinh khác nào người có hai nhân cách vậy! Chẳng lẽ hắn lại đi yêu 1 cô gái nhóm AB. A … Nếu không phải do uống say làm chuyện bậy bạ, con tuyệt đối không tin cái tên chấp nhận tới tận sợi tóc như hắn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình!”
“Nhưng … lẽ nào … lẽ nào Tần Điển không phải con của hắn?” Cố Anh có chút rối bời.
“Lần đầu tiên khi con vừa gặp Tần Điển, liền nhận thấy 1 vấn đề.” Tần Nặc mỉm cười với Cố Anh. “Mẹ, mẹ không cảm thấy, Tần Điển so với con khi còn bé, là một khuôn đúc hay sao?”