Không có gì bất ngờ, quyền nuôi dưỡng Tần Điển là thuộc về Chiêm Lệ.
Thời điểm vừa tới Chiêm gia, Tần Điển cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì bé có thể một mình độc chiếm cái cầu thang trượt thật lớn, cũng có thể một mình ăn cái đống bánh ngọt không bao giờ hết này.
Nhưng dần dần, bé phát hiện Chiêm Lệ căn bản không quan tâm đến bé.
“Cha, chơi với con đi!” Tần Điển lôi kéo Chiêm Lệ, muốn y chơi cùng mình.
“Cha không rảnh, Điển Điển con chơi 1 mình đi.”
“Thế nhưng cha ơi, lúc trước cha cũng nói với con như vậy.”
Tần Điển không hiểu rõ Chiêm Lệ.
Vì sao rõ ràng nhìn rất thong thả, nhưng lại nói gạt bé là cha nhiều việc?
Vừa rồi bé còn nhìn thấy cô thư ký đưa cho Chiêm Lệ ly rượu đỏ, cha rất thích uống nó nha.
“Chuyện của người lớn con nít đừng có hỏi nhiều, hay là con muốn quay về sống cùng Tần Nặc?” Chiêm Lệ liếc mắt nhìn Tần Điển.
“Không phải …” Dù Chiêm Lệ đối xử với bé không tốt, nhưng Tần Điển vẫn cảm thấy, mỗi ngày có thể chơi cầu thang trượt và ăn bánh ngọt, vẫn tốt hơn là sống cùng Tần Nặc.
Nếu đổi lại là Tần Nặc, vào lúc này, nhất định sẽ bắt bé đi làm bài tập.
Bé rõ ràng chỉ mới học nhà trẻ thôi, nhưng Tần Nặc lại là người cuồng giáo dục đã cho bé bài tập của học sinh lớp 3 luôn rồi.
“Vậy đừng nói nhiều nữa! Ăn xong thì tự về phòng đi!” Nếu như không phải tự mình Tần Điển quấn quít lấy y, Chiêm Lệ căn bản sẽ không để ý đến bé.
Cố Anh với đứa cháu nội từ trên trời rơi xuống này lại cực kỳ yêu thích, nhưng Tần Điển muốn không phải là sự yêu thích của bà nội, mà là sự quan tâm của cha!
Bé thấy, cha thân là cha ruột, nhất định phải đối xử tốt với bé hơn cả Tần Nặc mới đúng chứ.
Tần Điển dù cho thông minh trưởng thành sớm, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là đứa con nít. Trong nhận thức của bé, cha mẹ ruột phải là người đối xử tốt nhất với bé mới đúng!
Vì vậy, tính nóng của Tần Điển lại bạo phát, bé ngang nhiên dám xông lên đánh vỡ cái ly rượu chân dài trong tay Chiêm Lệ, dùng hết sức đấm đá y: “Chơi với con! Cha! Chơi với con!”
Chiêm Lệ chán ghét liếc mắt nhìn Tần Điển, không chút nào nương tay đẩy mạnh Tần Điển một cái.
Tần Điển đâu phải là đối thủ của Chiêm Lệ, chỉ có thể té trên mặt đất lăng lăng nhìn y.
“Nhóc con, tao cảnh cáo mày! Đừng nói tới mày là đứa con do con nhỏ nào sinh ra tao cũng không biết đi, dù cho mày có là con của cô chủ tập đoàn lớn sinh ra, tao cũng không có chút yêu thương nào dành cho mày đâu! Không, nếu như mày mà là con do một cô chủ tập đoàn lớn sinh ra, thì tao có thể làm bộ thích mày một chút, vì nó cũng có thể cho tao chút lợi ích, nhưng mày bây giờ … quả thực … cái nào cũng không phải.” Chiêm Lệ không dự định cùng Tần Điển chơi tiếp.
Quyền nuôi dưỡng đã nằm trong tay, chuyện đả kích Tần Nặc cũng đã làm xong. Hiện tại điều Chiêm Lệ muốn làm, chính là muốn mở rộng sản nghiệp của Chiêm gia càng lớn càng tốt, sau đó hung hăng dẫm nát Tần Nặc dưới chân.
Kể cả việc bắt đi con của hắn.
Đối với Tần Điển, Chiêm Lệ một chút tình cảm cũng không có. Tần Điển bất quá chỉ là công cụ mà y dùng để trả đũa Tần Nặc mà thôi, hiện tại, công cụ này đã hết tác dụng.
Thời gian trước, người này còn đối xử với mình rất tốt mà … khiến cho bé cảm giác như mình vốn dĩ chính là được sinh trưởng trong một căn nhà xa hoa, chứ không phải là ở cùng với cái ông Tần Nặc kia.
Nhưng bây giờ, bé lại điên cuồng muốn trở về bên cạnh Tần Nặc.
Trên thực tế bé cũng đang làm vậy.
Nhưng mà, trong lúc bé định chạy ra khỏi cửa, thì Chiêm Lệ kéo bé lại, cười lạnh nói: “Sao nào, muốn đi tìm Tần Nặc? Hắn không phải người giám hộ hợp pháp của mày đâu! Nếu bây giờ mày dám chạy tới nhà của hắn, tao có thể kiện hắn tội bắt cóc trẻ nhỏ đó! Mày chắc phải hiểu, tao đã chừa cho hắn một con đường sống mà.”
“Ông chính là tên lừa gạt đáng chết!” Chỉ mới có vài ngày, mà Tần Điển lại có thể ngược lại mắng Chiêm Lệ chính là tên lừa gạt. Bé hối hận trước kia đã từng mắng Tần Nặc …
“Ồ, tên lừa gạt?” Chiêm Lệ xốc Tần Điển lên, nhìn chằm chằm vào Tần Điển đang muốn trốn thoát nói. “Nếu nói tới khả năng lừa gạt, thì ai có thể qua mặt được Tần Nặc? Thế nhưng, mày cũng đừng lo quá, ngày mai, tao sẽ đưa mày trở về bên hắn.”