“Chú … hai người?” Điển Điển sửng sốt một chút, lập tức kinh hãi. “Hai người đánh nhau?”
Lần này Tần Nặc cảm thấy may mắn khi Tần Điển vẫn còn con nít.
“Không.. hai chú không có đánh nhau … chỉ là … chú không cẩn thận bị thương thôi.” Tần Nặc ôn nhu cười cười.
Mấy ngày này mỗi khi Tần Điển nhớ về Tần Nặc đều là hồi ức ấm áp. Bé thay đổi thái độ không tốt của mình, ôm lấy vai Tần Nặc nói: “Chú Tần, chú có nhớ con không?”
Một đứa nhỏ luôn luôn ngạo kiều sao tự dưng lại hiểu chuyện như thế? Tần Nặc có chút bất khả tư nghị!
“Điển Điển? Gần đây ở nhà của cha sống thế nào? Có vui không?” Tần Nặc vuốt đầu nhỏ của Điển Điển, hỏi.
“Dạ …” Tần Điển suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, kể khổ với Tần Nặc. “Không vui! Tuyệt không vui!”
Tần Nặc giật mình.
Chiêm Lệ cũng không ngờ tới.
Ngẩng đầu nhìn Chiêm Lệ, Tần Nặc nhíu mày: “Cậu có thể cho tôi 1 lời giải thích không?”
“Giải thích? Không cần thiết … phải không? Nếu Điển Điển đã nói ra rồi, thì tôi cũng không có gì cần phải giải thích.”
“Chiêm Lệ! Tôi giao Điển Điển cho cậu vì muốn cậu cho nó một cuộc sống tốt hơn.”
“Cuộc sống tốt hơn? A … Đúng vậy, cuộc sống mà tôi cho nó tuyệt đối tốt hơn anh.”
“Con không có muốn cuộc sống như thế!” Điển Điển xoay người, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Chiêm Lệ. “Ông đối với tôi 1 chút cũng không tốt.”
“Cái gì là tốt? Cái gì không tốt? Ở mặt vật chất tôi chưa từng để nó bị thua kém ai.”
“Điển Điển cần chính là sự quan tâm của cậu.” Tần Nặc đầu đầy hắc tuyến. Chiêm Lệ là do chính hắn một tay nuôi lớn, hắn coi như cũng hiểu được Chiêm Lệ, còn Tần Điển càng không cần phải nói.
Tính cách của hai người họ … thật đúng là y như nhau.
“Ai cần sự quan tâm của ông?” Tần Điển lập tức phản bác.
“Được rồi … Điển Điển con đừng suy nghĩ nhiều, nói chuyện lại với cha của con đi.” Tần Nặc rất muốn nói chuyện nhiều hơn với Tần Điển, thế nhưng hắn cảm giác nếu tiếp tục thế này thân thể mình chắc chắn không xong.
“Con không muốn nói với ổng!” Tần Điển đẩy Tần Nặc ra. “Chú với ổng là 1 phe! Con biết rồi, chú vốn dĩ không có muốn nuôi dưỡng tôi, cũng giống như ổng thôi!”
Tần Nặc thở dài: “Sao chú lại không muốn nuôi con, nếu không phải do pháp viện đã xử cho con thuộc về Chiêm Lệ, chú nhất định sẽ nuôi con cả đời.”
“Ai cần chú nuôi cả đời! Chờ tôi lớn rồi tôi có thể tay làm hàm nhai mà.”
“Điển Điển ý thức được vậy thật là tốt!” Tần Nặc cười cười.
Đột nhiên —
Tần Nặc hai mắt nhắm lại, ngẹo đầu.
“Tần Nặc?” Chiêm Lệ hoàn toàn không có chuẩn bị.
Tần Điển cũng ngây dại.
“Baba!” Dưới tình thế cấp bách, bé hoàn toàn không nghĩ được gì, chỉ theo bản năng gọi như vậy.
“Trời đất! Sao lại nóng đến vậy?” Chiêm Lệ sờ sờ cái trán Tần Nặc, thực sự là nóng đến độ chiên được trứng!
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hồi nãy hai người thật sự không có đánh nhau thiệt hả?” Tần Điển ngồi xổm trước mặt Tần Nặc, vội vàng quay đầu hỏi Chiêm Lệ.
“Không phải là đánh nhau.” Dù cho không ưa thằng nhóc này, nhưng Chiêm Lệ cũng không có khả năng giải thích với nó mình cùng Tần Nặc vừa mới XXOO. “Tao đưa hắn đi bệnh viện.”