Gần đây, Tô Cần bị mẹ hắn thúc ép đến có chút phiền a.
Bốn năm trước, hắn hai mươi lăm tuổi, đối với người trong nhà đã sớm bộc lộ tính hướng.
Trải qua năm thứ nhất nhận lời trách móc chửi rủa, đến năm thứ hai là tận tình khuyên nhủ nhưng đến năm thứ ba đã khám phá hồng trần, hiểu rõ lạc thú trần gian. Thẳng đến năm thứ tư, mẹ hắn cuối cùng cũng chấp thuận và cũng là lúc bà bắt đầu lo lắng.
Bà lo cái gì?
Còn không phải bởi vì Tô Cần đã hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn còn độc thân sao. Trước kia không có bạn gái, còn có thể lấy lí do là gay, đối với con gái không có hứng thú. Nhưng hiện tại đã biết rõ tính hướng vậy mà Tô Cần vẫn như cũ, không có bạn trai a. Tô mẹ nhìn con mình cũng có tài, công việc ổn định, có nhà riêng xe riêng, vì sao lại chưa có bạn trai a?
Sức tưởng tượng vô cùng phong phú, Tô mẹ vừa lo lắng cho con trai mình vừa hướng Tô cha nói: "Lão già, ông nhìn xem, Cần Cần nhà chúng ta sao vẫn là chưa có đối tượng a. Bên kia, Cần Cần ở một thân một mình, vạn nhất có ốm đau gì thì ai sẽ chăm sóc cho nó đây?". Tô mẹ tỏ ra vô cùng thương tâm, thậm chí còn giật một tờ giấy bắt đầu gạt lệ.
Tô cha rất bình tĩnh, một tay chống lên đùi cầm tờ 《X Thành Nhật Báo 》, một tay đặt trên sống mũi, đẩy đẩy gọng kính, nói: "Bà đừng lo chi cho mệt, con trai cũng đã lớn, đã biết tự suy nghĩ cho bản thân".
Tô mẹ nghe vậy tức giận trừng trừng ông bạn già "Cha con các người....thật tức chết mà!". Sau đó liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho đứa con bảo bối của mình.
"Mẹ? Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì thì tôi không thể tìm anh sao? Cả ngày anh cũng không gọi cho tôi lần nào, làm tôi phải lết cái thân già này mà gọi điện cho anh, anh như thế tôi rất thương tâm, anh có biết hay không a?"
Tô Cần nghe vậy, trong lòng liền hiểu mẹ lại đang làm nũng "Không có a, con mới gọi cho mẹ hôm trước mà. Được được, sau này nhất định con sẽ gọi về cho mẹ thường xuyên hơn, được không a?"
"Cần Cần ngoan a". Tô mẹ nghe xong, cười tít cả mắt, liền nói tiếp " Đúng rồi, con gần đây đã có bạn trai hay chưa? Mang về cho ba mẹ nhìn một chút a"
------- Đây mới là mục đích thật sự của mẹ khi gọi cho con sao? -.-
Tô Cần có chút buồn bực nhưng lại không có cách nào từ chối, liền đáp qua loa cho có "Ân.. chờ con tìm được rồi nói tiếp".
"Lúc nào con cũng nói tìm xem tìm xem, tìm cũng bốn năm rồi, hiện tại con đã hai mươi chín tuổi nhưng vẫn còn độc thân! Mẹ nói con này, hôm trước mẹ cùng với bạn mẹ tán gẫu, bả nói con trai bả cũng là đồng tính luyến ái. Hơn nữa vẫn còn độc thân a, làm việc cùng thành phố với con luôn đó. À... mẹ đã đem Wechat của con trai bà ta gửi cho con rồi, hai đứa thử tìm hiểu nhau xem sao"
Hóa ra làm gay cũng bị ba mẹ hối thúc đi coi mắt a.
Tay cầm điện thoại có chút vô lực, hắn đồng ý qua loa rồi cúp máy. Nghĩ nghĩ một lát, vẫn là lục tìm thông tin mẹ hắn gửi a.
Khi Wechat mở ra, hắn nhìn nhìn tên trên đó - Khâu Ngạn Quân------ Thực sự đơn giản mà thô bạo, trực tiếp dùng tên chính mình đặt tên Wechat. Lại nghiêm túc nhìn qua ảnh đại diện, là một tấm hình một người ăn mặc sinh viên trí thức, phía sau là cổng trường của một trường đại học nằm trong TOP3 ở nước ngoài.
"Sách, còn là một sinh viên tài cao". Tô Cần âm thầm nghĩ, đem mặt người nọ phóng to ra "Ngoại hình rất được, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm, nói rõ thì----------"
Nếu như hắn mà chết đi thì cũng là bị chính mình tức chết.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng Tô Cần vẫn còn độc thân nhưng cũng thuộc dân lão làng trong đám lão tài xế a. Chỉ có điều một năm gần đây, hắn lại mất kiềm chế----- Điều này cũng chứng tỏ, Tô Cần đã mở rộng cửa rất lâu rồi.
Tuy rằng bình thường, hắn đối với loại đàn ông nhã nhặn không mấy hứng thú. Nhưng lần này lại khác, có vẻ như vô cùng hợp khẩu vị. Xem xem, xem đến chính mình quên mất hắn chính là đối tượng mình hẹn hò.
Hắn còn đang suy nghĩ, đối phương liền chủ động phát tin nhắn qua.
- Xin hỏi, có phải là Tô Cần tiên sinh không?
Tô Cần tiên sinh....
Hắn nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, chỉ cảm thấy người này thực sự khách sáo.
- Đúng
- Trước đó vài ngày, lệnh đường có giới thiệu tiên sinh với tôi, vì thế mới biết tiên sinh cũng là người trong giới.
Tô Cần nhìn đối phương dùng kính ngữ "tiên sinh", cảm thấy cả người như muốn điên lên----- Ngoại trừ người phục vụ, hắn chưa từng thấy ai như thế cả?
Hắn như tan vỡ, xoa xoa tóc rối như cái ổ gà, nhanh chóng phản hồi đối phương.
- Không cần khách sáo, đừng gọi tiên sinh, cứ gọi Tô Cần là được....
- Được. Anh ở thành phố Y công tác sao?
- Ân, đúng vậy.
- Xin hỏi anh, trưa thứ bảy tuần này có thể cùng tôi ăn một bữa cơm không? (Tui khoái loại công chủ động thế này a~~ Nghe qua cách nói chuyện là sặc mùi công rồi /_ ố hố hố)
"Cái gì? Vừa quen đã bắt đầu hẹn cơm a?". Tô Cần không nghĩ đối phương lại cởi mở đến thế, cũng không có lòng dạ nào để ý đến đối phương lại dùng kính ngữ với mình.
- Sao đột nhiên lại??
- Đường đột quá sao? Xin lỗi, là ta thất lễ. Chỉ là, sau khi được lệnh đường giới thiệu anh với tôi thì tôi liền muốn được gặp gỡ anh. Anh có thể cho tôi cơ hội không?"
Tô Cần lặng nửa phút, do dự một lát mới đáp ứng.
Chỉ là một bữa cơm có đáng là gì. Tô Cần nghĩ: Hắn thật sự rất soái, nếu cái kia lớn----- không chừng còn có thể tranh nhau pháo! Dù sao cũng độc thân đã lâu....
--------- Trời ơi, hắn đang suy nghĩ cái quái gì vậy nè? Sao lại có thể không biết tiết chế thế a?
Trong lúc Tô Cần tự phỉ nhổ chính mình, đối phương nhanh chóng đem thời gian, địa điểm đưa hắn.
- Được, thứ bảy 12h trưa gặp nhau tại quán ăn bên cạnh Quảng trường Nhân Dân. Đây là số điện thoại của tôi: 185xxxxxx09"
Tô Cần nhanh chóng gửi một cái tin nhắn tới số di động đó, xong xuôi liền cất di động đi.