Lão Thấp Của Tôi

Chương 39: Lão thấp loạn lão thấp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước cửa phòng ngủ, một khối tròn tròn mềm mại nằm trên thảm, Miêu Hựu cuộn tròn thân thể ngủ ở nơi này.

Thực ra Khúc Thương Mang có chuẩn bị cho nó một cái hộp đệm bông mềm mềm để ngủ, có điều tối hôm qua lão thấp không về nhà đúng giờ, Miêu Hựu theo thói quen chờ ở cửa, chờ mãi chờ mãi không biết khi nào thì ngủ quên mất.

Khi kim đồng hồ chỉ năm giờ đúng, Miêu Hựu vô ý thức chuyển người lại, dùng đệm thịt trong lòng bàn chân xoa lên lớp lông bụng ngắn tũn, lại xoa mắt, ngáp meo meo liếc mắt nhìn lên.

Cho dù là ngủ gật, cũng không quên chải chuốt lại bộ lông bảnh trai.

Sắp đến giờ đi làm rồi, "trù nhân" sao vẫn chưa về?

Miêu Hựu rùng mình, đột nhiên cảm thấy việc này không đúng.

Đầu tiên Khúc Thương Mang cũng không phải là một người thích ăn chơi đàn đúm sống vất vưởng, cho dù tối hôm qua là sinh nhật lão Mạnh, chủ nhân cũng tuyệt đối sẽ không la cà ở phía dưới lâu lắm, càng sẽ không quên công việc ngày hôm nay.

Bởi vì người phía dưới cũng sẽ không đồng ý, bọn hắn càng hy vọng Khúc Thương Mang có thể ngủ sớm dậy sớm, không uống rượu không hút thuốc, bảo trì thân thể khỏe mạnh cho đến già.

Chẳng nhẽ gặp nguy hiểm gì sao?

Miêu Hựu không thể kiềm chế rùng mình một cái... Lập tức liền nghĩ tới tình cảnh bi thảm mỗi đêm của mình, còn có ngày đó Khúc Thương Mang bị Nhiên ôm trở về ký túc xá, cả người là máu.

Giá trị vũ lực lão thấp tuyệt đối không thấp a, ai đầu óc có vấn đề dám dây vào chủ nhân chứ?

Chủ nhân tùy tiện phất tay triệu hồi phát chính là nghìn nghìn vạn vạn vong linh nhào tới, bất luận là một mình đấu hay là chiến thuật biển người, trù nhân đều có ưu thế tuyệt đối.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Miêu Hựu vắt hết óc, nửa ngày đều nghĩ mãi mà không rõ, cũng không nhận thấy được hơi thở Khúc Thương Mang tới gần rất nhanh, đồng thời nguy hiểm cũng tiếp tục từng bước tới gần.

"Đầu óc không linh hoạt làm sao được chứ." Bằng không hôm nay ăn thêm quả óc chó thôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên Miêu Hựu cho là mình nên bổ não.

Con mèo nhỏ xù lông như cục bông đen tuyền mang theo một tia lười biếng đứng ở trước cửa phòng ngủ, đứng thẳng người ngáp một cái, đang chuẩn bị uồn éo cái lưng mỏi sau đó tiếp tục ngủ, kết quả bỗng dưng "Oành" một tiếng, cửa phòng không hề có dấu hiệu báo trước liền mở ra.

Một tiếng vang nạng nề là căn cứ chính xác của việc Miêu Hựu bị đánh bay ra ngoài.

"Vèo" hạ xuống, thân mèo kiên cường dẻo dai mạnh mẽ, cho dù bị khảm lên vách tường cũng không hề gì, càng không có cảm giác gãy xương.

Miêu Hựu bị một màn như đua xe mạo hiểm này dọa khóc: "Chủ nhân sao bây giờ anh mới về!"

Nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn đặc biệt đáng thương.

Thực đáng tiếc, lão thấp hiện tại cũng không bình thường. Hai má ửng hồng, đôi mắt ngập nước, môi sưng đỏ cưc kỳ khả nghi, tự anh có thể cảm thấy dường như vẫn còn cảm giác đôi môi bị người nóng bỏng mút vào sưng lên gấp đôi bình thường!

Trái tim nhảy nhót trong lồng ngực, dường như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Khúc Thương Mang hoàn toàn không để ý đến Miêu Hựu, nếu không phải về lấy giáo án cặp da sách vở, anh căn bản là sẽ không trở về, khẳng định sẽ lên lớp luôn!

Ngày hôm qua bị học sinh tỏ tình, lại bị học sinh của mình ôm hôn thắm thiết, lúc đó là chưa tỉnh rượu, đầu có hơi đau, thần kinh phản ứng chậm hơn so với bình thường mấy nhịp mà thôi.

Nhưng về sau, mình ngủ mất từ lúc nào? Khúc Thương Mang hoàn toàn không biết.

Anh thậm chí không nhớ được tí tẹo ký ức nào sau đó nữa, buổi sáng trước khi thanh tỉnh còn vui sướng cọ hai má lên lồng ngực của Nhiên...

Sau đó mở mắt, mình ngủ ở trung tâm lưới võng do những nhánh cây đan xen, người đó sát bên người!

Hai người đều cởi hết = 口 =

Vì sao mình không đạp Nhiên xuống giường? Tuyệt đối không khoa học a!

Rõ ràng ngủ ngon cả đêm, vì quá tin tưởng vào sức chiến đấu của mình sau khi ngủ Khúc Thương Mang hối hận không ngừng.

Tôi căn bản là chưa nhận lời tỏ tình của em đâu, làm sao lại trực tiếp đến giai đoạn chung chăn chung gối rồi? = 口 =

Nhiên đem hết thảy phản ứng của người yêu thu hết vào mắt, cũng không vội để lão thấp phải đối mặt với mình, lúc nào cũng có thể đột phá cảm tình.

Cậu bây giờ có thể làm cái gì?

Tìm phúc lợi...

Càng ngày càng nhiều phúc lợi, sau đó hoàn toàn đảo loạn tâm lão thấp.

Cho nên khi lão thấp bồn chồn lo lắng muốn trốn tránh, Nhiên dùng một ngón tay nâng cái cằm hơi nhọn xúc cảm tuyệt vời kia lên, mang theo sự ôn nhu lại bá đạo của Nhiên, không để cho người kháng cự hôn lên một cái.

Hôn nhẹ khóe miệng rồi đến cánh môi ướt át, dần dần xâm lấn bên trong, liếm hết từ trên xuống dưới, từ răng đến lợi trong khoang miệng, lúc này mới thoả mãn lui đi ra, hơn nữa phi thường săn sóc làm như không thấy lão thấp nhà mình xấu hổ đến độ đầu bốc khói.

Nhiên nhấn từng tiếng, nói thực thong thả: "Lão thấp tối hôm qua đá em đó."

Khúc Thương Mang: "......"

Nhiên tiếp tục bổ sung: "Rất đau, có điều bởi vì là thầy, cho nên không sao cả."

Lừa quỷ! Ai có thể chứng minh có việc này?

Nhiên nói xong, khóe mắt hơi hơi cong lên, mỉm cười.

Mà Khúc Thương Mang hoàn toàn hỗn loạn trong sự sủng nịch bao dung cùng tình cảm thuần túy làm mình sợ hãi này. Luống cuống tay chân mặc quần áo, giống như đà điểu gục đầu chạy trốn.

Bởi vì anh phát hiện... Trong lúc vô ý nuốt vào nước miếng của Nhiên, lại...lại thật...thật ngọt QAQ...

Thấm vào lòng người, thanh hương mê người.

Rất mất mặt! Khúc Thương Mang cực kỳ muốn tự quất mông mình hai phát.

Mi sao có thể tham ăn như vậy! Ngay cả nước miếng học sinh của mình cũng có thể thoải mái hưởng thụ như hút nước trái cây!

Sắc mặt Khúc Thương Mang lần lượt thay đổi từ xanh mét tới đỏ hồng, thoạt nhìn cực kỳ phấn khích.

Cầm trong tay kế hoạch nghi thức kéo cờ hôm nay, còn thật sự sửa sang lại văn kiện mấy ngày gần đây. Nhất thời lại sững sờ ở bên cạnh bàn, phát ngốc không nhúc nhích.

Miêu Hựu cũng không biết lão thấp hiện đang suy nghĩ những gì, chỉ là thấy vẻ phiền muộn nhíu lại trên vầng trán chủ nhân, sắc mặt lại rạng rỡ hơn nhiều. So với kinh ngạc trong lòng, càng lo lắng nhiều hơn.

Nói như thế nào cũng là chủ nhân nhà mình, bị đánh cũng thành thói quen, thể chất M gì đó dưỡng thành ra mất rồi.

Bị ván cửa hung tàn quạt bay lên tường, cũng làm chân nhóc mèo khập khiễng hơi đau, tuy rằng tốc độ hơi chậm chạp, nhưng Miêu Hựu kiên định, từng bước một nhấp nhổm cọ dưới chân Khúc Thương Mang.

Tuy rằng rất muốn leo lên đùi chủ nhân, nhưng tính tình lão thấp... Khụ, giày chủ nhân cũng có thể nằm vắt lên nha, cũng không thể có lòng tham không đáy.

Từ từ, giày?

"Chủ nhân, anh vào nhà không thay giày ra!" Trên vai có gánh nặng dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, râu mép Miêu Hựu vểnh lên, bên trong gào thét bề ngoài nhỏ giọng nhắc nhở.

Khúc Thương Mang bị cọ cọ bị móng vuốt khều khều dần dần hoàn hồn, sau đó, phản xạ có điều kiện đạp bay Miêu Hựu, ngay sau đó cầm cặp da phóng ra cửa.

Miêu Hựu: "......"

Quên đi, mình ngủ trên nóc tủ cũng được.

Tuy rằng hơi cao, nhưng bảo đảm an toàn.

→_→ ta →_→ là →_→ phân →_→ cách →_→ tuyến →_→bán →_→ manh →_→

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, nghi thức kéo cờ mỗi tuần đều tổ chức vào thứ hai, lão thấp phải mặc chế phục thống nhất, các học sinh phải mặc đồng phục.

Khúc Thương Mang vội vội vàng vàng trở về ký túc xá một chuyến, một lòng nhớ đến cái cặp, hoàn toàn quên chuyện chế phục này.

Từ từ, hình như không chỉ quên cái này!

"Chuyện Mạnh bà thang này cũng đã quên mất!" Khúc Thương Mang dùng sức vỗ đầu một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu.

Uống rượu hỏng việc a, cũng trễ nải bao nhiêu việc!

Tuần này lớp 11 ban 3 phụ trách làm cờ đỏ của cả trường Nguyên Hưng, cần phải chịu trách nhiệm vệ sinh, trật tự sân trường và các nơi công cộng khác, còn cần phân công ra ba người "nằm vùng" ở các vị trí được chỉ định trong trường, kiểm tra bất chợt tình huống của các học sinh và giáo viên trong trường.

Dọn dẹp vườn trường chủ yếu là sân thể dục trường học, toilet các tầng trệt, còn có khu công viên cây xanh ven hồ nhỏ cùng với một ít công việc thượng vàng hạ cám trong văn phòng giáo viên, lượng nhiệm vụ cũng không ít đâu.

Lúc này người trong lớp gần như đã đến toàn bộ, đợi đến khi lão thấp xuất hiện cuối cùng xác nhận phân phối công tác một lần cuối.

Tuy rằng làm lớp cờ đỏ phải đến sớm hơn các lớp khác, nhưng là cả lớp không có một chút oán hận, thậm chí cả mấy đứa quỷ lười trong lớp đều chờ mong nghi thức kéo cờ hôm nay.

Lần đầu tiên của chúng mình á! Lần đầu tiên!

Ý nghĩa phi phàm.

Tư Ngư ngáp, thân là thụy thần Tây Phương cậu lại nhịn không ngủ, giấc ngủ đáng quý biết bao, lão thấp nên thưởng cho mình phiếu bé ngoan mới đúng!

"Ngáp, mấy giờ rồi? Lão thấp còn chưa tới sao?"

Tiểu vương tử ngoài hành tinh Hứa Chính cười híp mắt bắt cằm nói: "Đến rồi đây."

Thái tử gia Du Khải Luân bổ sung; "Nhưng không biết tại sao mà lão thấp không tiến vào phòng học nhỉ."

Khúc Thương Mang để cặp da ở trong văn phòng, đang chuẩn bị gọi Miêu Hựu mang chế phục giáo viên đến cho mình.

Hai cây nhánh cây xanh biêng biếc, lại tiến vào tầm mắt của anh.

Nếu là bình thường, Khúc Thương Mang nhất định thật cao hứng đi tới cầm nhánh cây nghịch, thứ này thực đáng yêu, sờ thoải mái lại hữu dụng.

Nhưng trải qua màn tỏ tình cùng màn cùng giường chung gối tối hôm qua, lão thấp hiện tại chỉ cảm thấy mặt khô nóng gay gắt, nhất định đỏ ửng lên rồi. Căn bản là không dám trực tiếp chạm vào nó, càng hận không thể lao ra ngoài văn phòng ngay lập tức.

Nhánh cây ôm mấy món đồ dời đi toàn bộ lực chú ý của anh, tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, nhưng tuyệt đối không có nhìn lầm.

Là chế phục của mình, còn có...một chén Mạnh bà thang.

Khúc Thương Mang giật mình đứng nguyên tại chỗ, giống như linh hồn bay mất, nhánh cây hiểu ý người lại kìm nén không được, vững vàng cầm đồ di động tới trước mặt Khúc Thương Mang, chồi cây xanh nhạt đâm ra một nhánh cây mới nộn nộn, nhánh cây nhỏ bé đáng yêu nhẹ nhàng cọ cọ hai má lão thấp.

Thật giống như nói với anh: "Nhanh thay đi, lão thấp đến muộn mất đó."

Từ từ, muộn?

Khúc Thương Mang quay đầu nhìn đồng hồ, thời gian quả thật không còn sớm, còn có mười phút sẽ đến giờ chào cờ, thế nhưng anh vẫn còn tự kỷ trong phòng làm việc! Tuyệt đối không được!

Lão thấp tiếp nhận chế phục thay đồ, đem Mạnh bà thang tạm thời thu vào trong khuyên tai không gian, chờ nghi thức kéo cờ hoàn thành tìm cơ hội sẽ đưa cho Vương Diệu Quang.

Đứng đối diện cái gương nhỏ trong văn phòng, Khúc Thương Mang nheo mắt lại tự sửa sang lấy cổ áo của mình.

Ngày hôm qua bị chuốc rượu nhiều như vậy, sáng nay đầu lại không đau, trạng thái tinh thần cũng rất tốt.

Hai cây nhánh cây chẳng biết lúc nào xâm nhập phía trước gương, giúp Khúc Thương Mang chải vuốt lại mái tóc hỗn loạn.

Từng chút từng chút, giống như mèo con gãi ngứa.

Khúc Thương Mang: "......"

Quên đi, tùy chúng nó đi, cũng là có lòng.

Vì thế, khi nhánh cây khe khẽ vuốt vuốt hai má lão thấp, thậm chí còn lướt qua môi lão thấp, lão thấp cũng không có phản ứng gì quá lớn, hết sức tự nhiên đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa.

Trong phòng học, vị trí gần cửa sổ hàng cuối cùng, trong con mắt xanh lá thuần túy, từng vòng sóng gợn giống như ý cười, dần dần lan tỏa.

Tiểu Thương... Thói quen, có thể là một chuyện rất đáng sợ.

Tào Chí Vĩ đang ở cạnh cửa nhìn xung quanh đột nhiên vỗ đùi: "Đến đây đến đây, lão thấp đến rồi!"

Rốt cuộc đã tới!

Cả lớp lệ nóng doanh tròng hoan nghênh lão thấp xuất hiện, bọn họ đều cảm thấy Khúc Thương Mang tiến vào trường học, đến trước khu nhà học, vào trong văn phòng, nhưng không biết vì sao mãi chưa vào phòng học.

Trong lòng gào thét, lão thấp có phải ghét bỏ bọn mình rồi không! Cảm thấy được bọn họ gỗ mục không thể đẽo, cho nên không có ý định quản bọn họ nữa!

Sự thật chứng minh tuyệt đối là bọn họ nghĩ qua nhiều! Lão thấp vẫn thành tâm trước sau như một! Khí phách trước sau như một! Lão thấp chỉ đi lấy tài liệu thôi! Lão thấp hoàn toàn không có ghét bỏ mọi người!

"Lão thấp, em nhất định sẽ không phụ lòng thầy!" Tào Chí Vĩ thề với ngọn đèn tuýp: "Nếu em lên sân khấu nói sai một câu, không cần lão thấp ra tay, tự em chủ động đi làm thức ăn cho mèo!"

Tiên sư nó —— tuyên ngôn thật sự có quyết tâm!

Cả lớp không khỏi cảm thấy kính nể, trong lòng mỗi đứa dựng ngón cái (like) với nhân ngư tiểu vương tử.

Lý Long Vọng phi thường bội phục cậu, vỗ nhẹ chụp lên bờ vai của cậu: "Tiểu Tào tốt lắm, không hổ là người lớp chúng ta! Ca tin tưởng lúc này sẽ không còn bạn nhỏ đọc truyện nào nhầm tên cậu thành Tăng Chí Vĩ *!"

Tào Chí Vĩ hỏi: "Hai người này có quan hệ gì sao?"

Lý Long Vọng gật đầu: "Tự nhiên là có, Tăng ca cùng Tào ca có thể giống nhau sao? Cậu nếu thành công, ca sau này sẽ gọi nhóc là ca!"

Tào Chí Vĩ: "......"

Sao lại thấy loạn hết lên rồi.

"Được rồi được rồi, đừng bịn rịn nhau nữa, hiện tại tôi chốt công việc, tiểu hòa thượng, em cùng 2 người khác phụ trách phía sau khu nhà học. Vệ sinh các phòng học và hành lang do Long Vương chọn người. Trên trường... Khụ, Nhiên, em phụ trách." Trên gương mặt lão thấp hiện lên một vêt đỏ ửng, lúc gọi tên cậu, thở cũng thấy khẩn trương.

Có điều đại đa số người trong lớp cũng không phát hiện là được rồi, Vương Diệu Quang còn buồn bã rưng rưng hỏi: "Bây giờ ngay cả lão thấp cũng gọi em là tiểu hòa thượng? Lão thấp thầy không cần chọt trúng nỗi đau năm đó của em như mọi người đâu, Pháp Hải đại nhân năm đó không cho em nhập môn, hu hu hu..."

Tiểu hòa thượng, là một giấc mộng xa không thể chạm!

Cậu sùng bái Pháp Hải như vậy, toàn bộ tín ngưỡng là Pháp Hải, nhưng Pháp Hải lại không hiểu cậu, lại không cho cậu vào Phật Môn! Lấy lý do cái quỷ gì mà lục căn chưa tịnh tống khứ cậu đi!

Cậu thề sẽ không bao giờ muốn yêu nữa!

Người ngồi sau cậu không nhịn được nữa: "Chuyện ngu xuẩn từ đời nảo đời nào rồi còn khóc nỗi gì? Khóc cái gì mà khóc, khóc người ta cũng không thu nhận cậu!"

Có mình ở đây, lục căn đời này cũng đừng nghĩ sẽ thanh tịnh!

"Tôi vui!" Tiểu hòa thượng thút tha thút thít đáp lời, cũng khôi phục bình thường rất mau.

Hiện tại cũng không phải là thời gian hoài niệm, nghi thức kéo cờ sắp tới, đây chính là đại sự cả lớp! Qua loa không được.

Xem cả đám đều rất có tinh thần, Khúc Thương Mang tạm thời an tâm.

Mặc kệ kết quả thế nào, tất cả mọi người đã cố gắng.

" Kiểm tra cửa trường học...Kỳ Kỳ, Nguyên Âm, Du Khải Luân, các em đại biểu đầu tiên của lớp chúng ta." Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm đều on top, Du Khải Luân... là đặc thù.

Không thể để cậu ta cùng Thi Lương Sâm phân cùng một chỗ dính nhau phát ngốt, cho nên dứt khoát thả ở cửa trường học, trước mặt công chúng cũng không thể tùy tiện xằng bậy.

"Lão thấp, yên tâm đi."

"Vâng, lão thấp."

Hiện giờ tính khí Nguyên Âm tốt hơn nhiều, Kỳ Kỳ tuy rằng toàn thân là vũ khí trí mạng, nhưng không phải người dễ xúc động, thái tử gia... Vị này được cái mặt mà thôi.

Khúc Thương Mang cười gật gật đầu: "Hiện tại có thể đi tới chỗ của mình. Tôi phải đi viết báo cáo tuần, có vấn đề gì trực tiếp về phòng học tìm tôi."

"Dạ!" Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

Trước khi đi Lý Long Vọng tạo ra một quả cầu nước, rửa sạch sàn và bảng.

Trong lớp làm như vậy không có việc gì, nhưng là ở bên ngoài lớp không được.

Trong phòng học lập tức trở nên trống rỗng, Khúc Thương Mang ngồi một mình ở trên bục giảng, không biết tại sao đột nhiên thở dài một tiếng.

"Nhiên?"

"Ừm."

Người đứng ở cửa lớp, không phải là lớp trưởng sao.

"Tại sao trở về?" Lúc này sắc mặt Khúc Thương Mang bình thường vô cùng, tai lại nóng lên hừng hực.

Nhiên nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lão thấp, thầy chưa ăn sáng." Nhất là khi tối hôm qua uống nhiều như vậy, cực kỳ không tốt cho dạ dày.

Không nói thì thôi, vừa nói... Khúc Thương Mang lập tức thấy đói bụng.

Một cái bọc nhỏ, do nhánh cây đặt ở trên bàn giáo viên, trong bọc là một hộp cơm,.. Thơm quá!

Khúc Thương Mang hít hít cái mũi, cảm giác hương vị hết sức quen thuộc.

"Nhiên?"

Tầm mắt Lão thấp từ hộp cơm dời đi, chậm rãi ngẩng đầu.

Nhưng mà ngoài cửa đã sớm không còn ai.

Editor:3 ahihi có ai may mắn nhìn thấy bác Obama hơm:3 công nhận bác í nói hay quá, không cần nhìn giấy, trích dẫn cũng toàn từ những bài thơ, bài hát nổi tiếng của Việt Nam =.= orz cuối năm bác về hưu rồi còn đâu... Bà Hilary lên mình còn miễn cưỡng chấp nhận chớ để ông bẩn bựa Donald Trump lên chắc chớt.

Cả ngày nay mưa to, sao cứ có việc bận bù đầu phải chạy thì lại mưa to =.= troll nhau vch...

Giải thích:

1.Tăng Chí Vĩ (Hán tự: 曾志偉, tiếng Anh: Eric Tsang Chi-wai) (sinh ngày 14 tháng 4 năm 1953) là một diễn viên Hồng Kông và là người dẫn chương trình của đài TVB Hồng Kông. Tăng được biết đến nhiều nhất với vai trò người chủ trì chương trình Super Trio Series của đài TVB và một số vai diễn trong các phim Hồng Kông nổi tiếng như Điềm mật mật, Vô gian đạo.

Bonus hình:

Nguồn wiki

Nguồn: wiki

2.Lục căn thanh tịnh:

Nói một cách gọn ghẽ: lục là sáu, căn là giác quan. Trên phương diện hình thức, con người có năm giác quan:

– mắt (nhãn căn)

– tai (nhĩ căn)

– mũi (tỷ căn)

– lưỡi (thiệt căn)

– thân (thân căn)

Trên phương diện tinh thần con người có Ý (ý căn) ghép vào thành lục căn. Dẫu ta định nghĩa rằng lục là sáu, căn là giác quan, nhưng gọi là sáu căn thì nghe được, nhưng nói là sáu giác quan thì lại không ổn lắm, bởi thông thường người ta hay gọi "giác quan thứ sáu" là sự linh cảm, mà sự linh cảm thì vượt xa hơn phạm trù của ý căn. Về phần này nếu có điều kiện tìm hiểu thêm về duy thức học, quí phật tử sẽ rõ hơn. Trong phạm vi bài này tôi không thể giảng hết được, hẹn dịp khác vậy. Ở đây chúng ta chỉ tạm tìm hiểu về việc làm chủ lục căn thôi. Mỗi căn có một đối tượng tiếp xúc riêng, gọi là trần. Vậy nên ta có sáu trần:

– Sắc trần (cảnh vật)

– Thanh trần (âm thanh)

– Hương trần (mùi hương)

– Vị trần (vị)

– Xúc trần (cảm giác ở thân)

– Pháp trần (cảnh ở trong tâm).

Làm chủ lục căn có nghĩa là luôn chánh niệm và tỉnh giác khi căn tiếp xúc với trần, giữ vững tâm ý luôn thanh tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.