Lão Thấp Của Tôi

Chương 40: Ban 3 nghịch thiên



Viết xong báo cáo điểm thi đua trong ngày hôm nay, kiểm tra lại vị trí mỗi người, phát hiện cả lớp đều hết sức có trách nhiệm với công việc được giao. Bất luận là nhóm đi dọn vệ sinh hay là nhóm đi chấm điểm thi đua cắm chốt trong trường.

Khúc Thương Mang hoàn toàn an tâm.

Chẳng sợ lát nữa trong nghi thức kéo cờ có đứa nào làm xấu mặt cũng không có quan hệ gì.

Học sinh lớp mình thật là ngoan, một mình mình biết cũng được rồi.

Khoe khoang quá lại dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Lão thấp yên lòng, phát hiện thời gian còn sớm, bụng lại sôi ùng ục ùng ục có chút khó chịu, vì thế dứt khoát mở nắp hộp cơm, trừng mắt với thức ăn tinh xảo.

Sau đó... Khúc Thương Mang chảy nước miếng ròng ròng.

Mùi hương này khắc cốt minh tâm biết bao, hương vị đồ ăn giống hệt những món mà mình ngốn suýt rụng lưỡi ở nhà Mạnh bà tối hôm qua.

Khó trách đồ ăn tối hôm qua có một chút hương vị thực xa lạ, anh còn tưởng rằng Mạnh bà thay đổi dược liệu nấu canh.

Kẻ tham ăn luôn bị mỹ thực câu dẫn thật dễ dàng. Mà một đứa tham ăn mà đã lâu chưa nếm được mùi món ngon, lại càng khó có thể chống cự thức ăn ngon thơm ngào ngạt hấp dẫn.

Khúc Thương Mang vì được Nhiên tỏ tình trong lòng còn có chút xoắn xuýt, nhưng cái cảm giác bối rối ấy đã biến mất tiêu... Ăn quá ngon T – T

Ăn ngon không câu nệ tiểu tiết, ăn ngon là nhất!

Sườn xào chua ngọt có vị chua chua ngòn ngọt *gào thét-ing*, tiêu cay thơm lừng béo ngậy, sườn cừu nướng của Nhiên thực ngon miệng, ngay cả cá hấp cũng ngon vô cùng!

Khúc Thương Mang hạnh phúc đến lệ rơi đầy mặt, ôm hộp cơm làm tổ trên ghế giáo viên không buông tay.

Anh quyết định tiết tan học thứ nhất sẽ gọi Nhiên văn phòng nói chuyện, nhất định phải hỏi cho bằng được cậu làm như thế nào ra đồ ăn ngon như vậy!

Hộp cơm tổng cộng có hai tầng, một tầng là cơm cùng đồ ăn, một tầng là chiếc bánh ngọt tinh xảo ăn tráng miệng.

Khúc Thương Mang cầm lấy cái thìa nhựa be bé, run run rẩy rẩy, múc một khối bánh pudding phủ kem man mát, để vào trong miệng.

Nhất thời, lão thấp cảm giác như mình bị sét đánh.

Đây... Đây tuyệt đối không có khả năng!

Bánh pudding vàng óng rất ngọt rất đẹp! Nhưng sao vị lại y hệt như nước miếng của Nhiên QAQ!

Nhất định là mình ăn nhiều đồ ăn ngon quá đầu lưỡi xảy ra vấn đề.

Lão thấp không ngừng tự thôi miên mình, nhưng vẫn ăn hết cả cái bánh.

Xem nhẹ hơi thở ngọt ngào mang theo hương thơm này, lão thấp làm đà điểu vội vàng thu dọn hộp cơm, ngay cả rửa cũng không rửa sạch, trực tiếp nhét vào ngăn bàn cuối lớp cạnh cửa sổ của ai đó.

Đúng là không giống anh tí nào, bình thường phát hiện quần lót Tào Chí Vĩ để quên trong sách bài tập, anh vẫn xem như thường mà ném vào máy giặt hộ rồi còn phơi nắng.

Đúng vậy. Bởi vì Khúc Thương Mang vừa mới tỉnh ngộ, Nhiên thật sự nghiêm túc tỏ tình với mình.

Vì sao cậu lại yêu mình?

Mới tiếp nhận ban 3 chưa đến một tháng, trong thời gian ngắn như vậy có thể tích lũy cảm tình như thế nào đây? Khúc Thương Mang cũng không biết.

Chuyện yêu đương chung quanh anh chỉ có một, là hai vị vú em Hắc Bạch nhị gia lên giường xxoo hôm trước.

Kỳ thật hai người ấy cùng một chỗ là chuyện đương nhiên, quan hệ trước kia như gần như xa, ai cũng sợ mất mặt không nói ra tiếng lòng, bởi vì bọn họ đều là người giỏi che dấu suy nghĩ nội tâm, cho nên lằng nhằng dây dưa cho tới bây giờ.

May mắn cuối cùng cũng thành đôi.

Hắc vô thường Bạch vô thường, từ Địa phủ sinh ra mà làm cánh tay trái phải đắc lực cho Diêm vương, thời gian hai người công tác cùng một chỗ không có ngàn năm cũng có mấy trăm năm. Tình cảm kia khẳng định cũng có tiêu chuẩn trong lòng nhau, cùng một chỗ quan hệ cũng không có gì đáng trách.

Nhưng chưa tròn một tháng... Khúc Thương Mang thật tình không biết cảm tình khắc cốt minh tâm sinh ra nhiều ra sao.

Anh thực hâm mộ sinh mệnh sau này của Hắc ca cùng Bạch ca không còn cô đơn nữa, bởi vì có bầu bạn. Nhưng hâm mộ là hâm mộ, cũng không thể đại biểu anh muốn tìm một ai đó chung sống ngay lập tức.

Như vậy mình cũng không đúng, cũng không chịu trách nhiệm đối với Nhiên.

Lão thấp nghĩ thông suốt rồi cõi lòng rộng mở trong sáng, tinh thần sảng khoái lấy lại hộp cơm trong ngăn bàn Nhiên ra, sau đó lại đi rửa sạch.

Suy nghĩ khơi thông, Khúc Thương Mang cũng không bối rối nữa.

Ai ngờ người nào đó, cũng không buông tha quyết định của anh...

→_→ mị →_→ là →_→ phân →_→ cách →_→ tuyến →_→ bán →_→ manh →_→ ahihi →_→

Loa phát thanh của trường thông báo: còn năm phút nữa là đến nghi thức kéo cờ, mời lão sư các lớp tổ chức học sinh xuống lầu tập hợp.

Đồng thời, chuông giờ chào cờ cũng reo lên.

Tâm trí Khúc Thương Mang dâng trào cảm hứng, đứng đầu trước tất cả giáo viên trong trường, mặt lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, vừa đúng chuẩn.

Bộ chế phục được anh mặc thành cảm giác như mặc âu phục cao cấp. Khí tràng Khúc Thương Mang ngày hôm nay cường đại vô song, cũng không cố ý thu liễm, ánh mắt của anh thản nhiên đảo qua cả đội ngũ giáo viên, đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào mắt.

Lão thấp không cao, diện mạo có lẽ không quá xuất chúng, nhưng khí chất chưa bao giờ thua chị kém! Càng sẽ không để ban 3 mất mặt!

Nguyên bản rất nhiều người không ưa Khúc Thương Mang, càng cảm thấy xấu hổ thay thứ hạng chuyên đếm ngược của lớp 11 ban 3 cả về học tập và điểm thi đua.

Có vài học sinh mũi nhọn thôi thì phải làm thế nào đây? Cả lớp thành tích kém kéo chân sau hết rồi còn đâu?!

Nếu nghi thức kéo cờ do giáo viên có kinh nghiệm lâu năm tổ chức, phỏng chừng lúc này mọi người đã sớm xôn xao về chuyện này, dù không đông cũng sẽ có mấy người tượng trưng khen tặng vài câu.

Dù sao điều kiện bình chọn lớp xếp thứ nhất cũng rất ngặt nghèo, nghi thức kéo cờ biểu hiện giá trị thi đua của lớp, hơn nữa có lực ảnh hưởng rất lớn, lớp chưa từng chủ trì nghi thức kéo cờ, hoàn toàn không có tư cách trừ điểm lớp khác, có thể nói là vinh dự rất lớn.

Nhưng là Khúc Thương Mang... Lại bị tập thể giáo viên không để mắt đến.

Ma mới tốt nghiệp Đại học chưa được bao lâu, vừa tới liền tiếp nhận lớp cá biệt, sớm đã bị phết nhãn "Không thể phát triển", hiện giờ trừ bỏ mấy lão sư cùng văn phòng chủ nhiệm lớp 11 cùng Đường Suất, hầu như không ai nguyện ý nói chuyện cùng Khúc Thương Mang.

Đại khái là cảm thấy lão thấp này thực xui, vừa vào trường học liền xui xẻo như vậy, ngàn vạn lần đừng dính nhiễm số phận đen đủi của anh ta!

Cờ đỏ sao vàng trang nghiêm, nghi thức kéo cờ nghiêm túc trang trọng. Các học sinh có lẽ không dám quang minh chính đại biểu hiện ra ngoài như vậy, nhưng nhiều vị giáo viên cũng không để ý, che miệng ngáp to, ủ rũ trộm chơi di động nhắn tin, thậm chí còn có nói chuyện phiếm liếc mắt đưa tình.

Hừm, Khúc Thương Mang giả vờ không phát hiện, lại âm thầm nhớ kỹ mấy người mờ ám lộ liễu nhất.

Đừng quên, anh đây là thầy chủ nhiệm phụ trách nhiệm vụ chấm điểm thi đua tuần này, có quyền lợi ghi tên trừ điểm.

Hôm nay là ngày đặc thù, là ngày ban 3 chưa từng trải qua trong đời, bọn họ cũng có thể phụ trách công tác chấm điểm thi đua, bọn họ chiếm được cờ đỏ lưu động, bọn họ... Thậm chí còn chuẩn bị hết thảy nghi thức kéo cờ.

Mười lăm người lớp trong lớp chuẩn bị kéo cờ nghi thức, gần như lên hết, nghi thức chưa bắt đầu đã chú ý lão thấp nhà mình.

Lão thấp đẹp trai, lão thấp trẻ trung tươi mát.

Chờ đã —— lão thấp hình như bị người khác cô lập!

Một đám người ban 3 hung ác trừng to mắt, do bọn mình làm mất mặt lão thấp sao? Là bọn mình làm lão thấp khó xử sao?

Không, lão thấp, chúng em không nỡ làm thầy đau lòng, cho nên đừng ghét bỏ chúng em!

Chúng em sẽ cố gắng! Nhất định!

Long Vương đồng chí bực tức nghiến răng, nói với đứa đứng trên mình, truyền âm với Tào Chí Vĩ đang lẩm nhẩm luyện tập lại lời nói lần cuối cả giận nói: "Đờ mờ nói làm sao đừng làm mất mặt cả lớp! Chúng ta không chỉ làm vì sự vẻ vang của lớp, càng cần làm mở mày mở mặt lão thấp!"

"Tôi biết, lão Lý." Tào Chí Vĩ hít sâu một hơi, cậu lật đi lật lại bản thảo đến nát nhừ rồi, hôm nay đã thuộc làu làu, chỉ cần phát huy bình thường, căn bản là sẽ không xuất hiện vấn đề.

"Lớp chúng ta, uất ức đủ lâu rồi!"

Lâu đến chúng ta đã quên nơi này là nhân gian, nhân gian tàn khốc, nơi nơi đều tràn ngập sự thi đua cạnh tranh.

Tiến lên đi, ban 3!

Chúng ta nhất định sẽ hùng mạnh!

Tào Chí Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước lên sân khấu thần thánh: "Kính chào các thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh trường THPT Nguyên Hưng, tôi là Tào Chí Vĩ, MC chính của nghi thức kéo cờ ngày hôm nay. Hiện tại tôi tuyên bố, nghi thức kéo cờ bắt đầu!"

Đội trống của trường diễn tấu, tiếng trống trầm vang chỉnh tề.

Kỳ thật mọi người chẳng định hưởng ứng. Thậm chí chả ai định vỗ tay, nhưng ban 3 chỉ ngồi không sao?

Bọn họ tuyệt đối không!

Tiếng vỗ tay rung trời như thủy triều đánh úp lại, dọa rất nhiều người nhảy dựng.

Nhìn xem, toàn bộ học sinh cao hứng phấn chấn vỗ tay? Ngay cả hàng cuối cùng cũng không ngoại lệ.

Nhưng có người thực sự vỗ tay nhiệt liệt như vậy sao? Toàn bộ trường học tính cả nhân viên tổng cộng cũng chỉ vài trăm người, nhưng âm thanh cứ như vạn người cùng vỗ tay vậy?

Khúc Thương Mang khẽ cúi đầu xuống, mím môi cười.

Các bạn nhỏ còn coi trọng mặt mũi hơn mình tưởng...

Hai tròng mắt Tào Chí Vĩ xanh thẳm như biển sâu, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ngất.

Nhân ngư tiểu vương tử trước kia rất vui vẻ ở trong đám người, không cố ý che dấu mỹ mạo của mình, bởi vì cậu không thích khoe khoang, càng không thích bị người khen là xinh đẹp/ Nhưng hôm nay! Cậu muốn nổi bật!

Ta là MC nghi thức kéo cờ Thương lão thấp tự mình khâm điểm, hot boy giảng đường đều là cỏ dại, đều quỳ lạy Tào ca đi!

Tiểu vương tử cười ngại ngùng, chân thành lại mộng ảo, chói mù vô số đôi mắt cún: "Đảm nhiệm kéo cờ tiên phong là lớp trưởng Nhiên, đảm nhiệm hộ người tiên phong lần này là uỷ viên tuyên truyền Nguyên Âm, đại biểu toán học Kỳ Kỳ."

Rõ ràng là bản giới thiệu cũ rích nghìn điệu như một, nghe vào tai làm cho người ta có cảm giác như lạc vào thế giới đồng thoại kỳ huyễn.

Tào Chí Vĩ phát huy đến cực điểm giọng nói linh hoạt kỳ ảo của người cá. Bất luận là diễn thuyết hay ca hát, chưa ai dám tự nhận là sở trường hơn bọn họ.

" Uỷ viên tuyên truyền Nguyên Âm, nhiều lần vinh dự đạt được thứ hạng cao trong các cuộc thi, thành tích xuất sắc nhất, là trợ thủ tốt nhất của giáo viên, là tấm gương tốt cho các bạn học tập."

Tên Nguyên Âm quả thực rất vang dội, từ lớp mười đến bây giờ, chưa bao giờ nằm ngoài top 3 chẳng hạn... Quả nhiên thật hung tàn!

Nhân ngư tiểu vương tử nói tới đây có vẻ dương dương tự đắc, nhìn bạn cùng lớp mình xem! Đột nhiên muốn ôm Nguyên Âm lên xoay vài vòng!

"Đại biểu toán học Kỳ Kỳ, từng xếp thứ nhất cuộc thi học sinh giỏi toán cấp tỉnh, thành tích học tập xuất sắc."

Giới thiệu Kỳ Kỳ đơn giản hơn Nguyên Âm, chủ yếu do Khúc Thương Mang đặc biệt dặn dò.

Dù sao ngày xưa cũng từng giả nữ, không cần phô trương.

Có điều phía dưới vẫn có người nghi hoặc hỏi: "Sao tôi nhớ ban 3 có nữ sinh cũng tên là Kỳ Kỳ."

"Đúng đó, hot girl ngực bự chân dài í."

"Nghe nói đã chuyển trường."

"Thật sao, đáng tiếc, aizz..."

Người lớp khác nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng phiên giang đảo hải muốn gào thét: "Mệ nó chứ những điều này là trọng điểm hả? Quả nhiên ban 2 thua ban 3 không phải lời đồn giả tạo! Người ta là quán quân toán học cấp tỉnh đó!"

Cho nên, có một số người có suy nghĩ thật đen tối.

Vì thế, có ai phát hiện Nhiên không bị giới thiệu sao? Hình như không có, toàn bộ mọi người bị mê hoặc hết rồi.

Ai nói ban 3 toàn đồ bỏ đi? Rõ ràng giấu nghề, tất cả đều là đại thần!

Khúc Thương Mang không tự giác nhíu mi, Tào Chí Vĩ tuyệt đối không quên lời, cậu cố gắng học thuộc anh biết.

Như vậy, lớp trưởng sao không được giới thiệu?

Nhiên... là em dặn à.

Vì sao.

Khúc Thương Mang hơi không yên lòng, chưa phát giác ra hai nhánh cây be bé vờn quanh, ôm ôm cọ cọ khe khẽ má mình.

Động tác quả thật rất nhẹ, hết sức ôn nhu che chở.

Lão thấp, tôi chỉ khoe khoang trước mặt em.

Lão thấp của tôi, một ngày nào đó, em sẽ rõ.

"Hạng mục đầu tiên của nghi thức kéo cờ, bắt đầu!" Khóe miệng Tào Chí Vĩ cong lên, cười thật sâu, thành công!

Tự tin, có đôi khi bất tri bất giác bồi dưỡng ra.

Nguyên Âm, Kỳ Kỳ, ngay khi quốc ca vang lên, nghiêm túc nâng lá cờ lên.

Mỹ nam nạnh nùng nah, mỹ nam cấm dục nah...

Ôi dồi ôi! Ban 3 nghịch thiên thật sao?

Nếu không phải trường hợp không đúng hầu hết nữ sinh thật sự muốn quỳ lạy, a a a! Mị muốn chuyển lớp!

Không có biện pháp, thế giới này người đẹp không nhiều lắm.

Nghi thức kéo cờ tiến hành đến đây, không ít người nhìn Khúc Thương Mang bằng ánh mắt khác.

Khúc Thương Mang vốn được lòng các học sinh, bởi vì trẻ trung có chí hướng, bộ dạng cũng coi như không tồi, chủ yếu nhất là khí chất cao. Hơn nữa từ sau chuyện trực ban cuối tuần, thanh danh bao che khuyết điểm có trách nhiệm với học sinh cũng dần dần truyền ra.

Thầy Khúc thật tốt! Mạnh hơn thầy Triệu/Vương/Lý/etc nhiều lắm!

Hai vị tiểu mỹ nam đem quốc kỳ đưa đến chỗ Nhiên đang đứng dưới cột cờ, kỳ thật cái gọi là kéo cờ, cũng chẳng qua là đem quốc kỳ treo lên, sau đó khi mọi người hát vang thì ấn công tắc.

Tần suất dâng lên chầm chậm của lá cờ đã được cài đặt, mọi người chỉ cần nhìn chăm chú là được.

"Hạng mục thứ hai của nghi thức kéo cờ, thăng quốc kỳ, hát quốc ca..."

Tiến hành đến giai đoạn này, người trong lớp không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.

Lá cờ yên ổn giao vào trong tay lớp trưởng chứng minh không có chuyện gì, tốt lắm, lớp chúng ta không mất mặt! Tiểu Tào giỏi lắm!

Không được như mọi người, Lý Hạo không nhẹ nhàng như vậy.

Bởi vì lông mày bị rụng hết, cậu làm theo đề nghị của mọi người mà dán lông mày giả... Được rồi, thực ra yêu quái họa bì Thi Lương Sâm muốn vẽ lông mày cho cậu, nhưng Lý Hạo quyết đoán cảm thấy đàn ông chuẩn men như mình vẽ lông mày quá như các mợ trẻ, không bằng dán hai cọng lông mày giả cho qua.

Mặt Lý Hạo ngạnh chống nghiêm túc không dám lộn xộn, càng không dám nhăn mặt nhíu mày gì hết.

Lo lông mày giả bung keo.

Sau đó trước khi cậu lên sân khấu diễn thuyết, bi phẫn phát hiện mồm quạ đen của mình trở thành sự thật, lông mày giả bên trái thực sự bung keo, lỏng lẻo trên mặt, lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Tào Chí Vĩ cố tình còn vỗ vai Lý Hạo khi đi ngang qua: "Bạn thân, cố lên, lấy thể diện cho lão thấp!"

"Ừ." Lý Hạo cười khổ trong lòng, thiếu chút khóc rống.

Chỉ cần lông mày không rụng, cái quỷ gì cũng được!

Lên đài, hai tay tự nhiên rũ xuống theo li quần, tư thế Lý Hạo cực kỳ tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, hơi thở dương cương bắn ra tứ phía, giống như anh giai tuấn tú mới từ quân doanh bước ra!

Bởi vì lông mày giả mà không dám lộn xộn, bảo trì mặt không chút thay đổi, tất bị mọi người cho là nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ, thái độ chân thành.

"Chủ đề diễn thuyết hôm nay là 《 Trái Đất: con người cùng tự nhiên 》." thanh âm Lý Hạo của có chút thô, rất tương xứng hình tượng của cậu.

Người cùng tự nhiên, bản thảo do Khúc Thương Mang cùng em trai Nguyên Âm mới nhận * cùng nhau viết ra, đối với tương lai Địa Cầu, không ai tự mình trải qua còn có quyền lên tiếng hơn Nguyên Âm.

( * khi dẫn Nguyên Âm xuống địa phủ làm "chứng minh thư" thì số liệu tuổi tác hộ khẩu bê y nguyên của bạn Thương sang => coi như nhà có thêm 1 em giai)

Cậu không muốn trơ mắt nhìn đất mẹ "lại" đi lên con đường bi ai ấy, tuy rằng lực lượng có hạn, nhưng cậu cảm giác mình phải làm chút gì đó.

Đúng vậy, có lẽ có thể viết ra diễn thuyết mọi việc, thức tỉnh thế nhân.

Như vậy liền bắt đầu từ bản thảo diễn thuyết nghi thức kéo cờ đi.

Mỗi người đều có trách nhiệm bảo hộ hoàn cảnh, bảo vệ người mẹ Địa Cầu. Chúng ta đều là con dân trên hành tinh màu lam xinh đẹp này, phải thành tâm yêu thương bảo vệ mảnh đất rộng lớn đã che chở cho chúng ta.

Bảo vệ Trái đất, bảo vệ thiên nhiên, bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất...

Bài diễn thuyết này được rất nhiều người vỗ tay thật lòng.

Không phải phép thuật tạo ra, mà là bọn họ cũng đã thật sự công nhận, cái lớp "vinh dự" kém cỏi nhất toàn trường này, cũng không có đáng giận như trong tưởng tượng.

Kỳ thật, mỗi người chúng ta đều có thể làm được việc tốt.

Chỉ cần chịu cố gắng, chịu thực sự đi làm.

Bài diễn thuyết này có thể nói là thành công nhất từ trước đến nay, giọng nói của Lý Hạo khi thì trầm thấp khi thì cao vút trào dâng biểu đạt hoàn mỹ ý nghĩa chính bài diễn thuyết.

Bản thân cậu cũng cực kỳ cao hứng, trước khi đi xuống không quên mất vẻ anh tuấn lễ phép mỉm cười, sau đó cúi đầu thật sâu đối với Thương lão thấp, âm thầm cảm tạ lão thấp chỉ đạo.

Nhưng mà, lại quên béng lông mày giả.

Vì thế, khi Lý Hạo đứng thẳng, toàn bộ ban 3 vui vẻ.

Hai hàng... ha ha ha ha... lông mày dính bên khóe miệng ha ha ha ha...

Khúc Thương Mang cũng cúi đầu bật cười.

Lý Hạo, rốt cuộc vẫn bị xấu mặt.

Có điều bởi vì Lý Long Vọng làm phép sửa chữa, ngoại trừ mắt của những ai thuộc ban 3 và lão thấp đã mở mắt âm dương có thể nhìn ra bản chất sự vật, không ai nhìn thấy màn dọa người kia.

Lý Hạo xem như giữ được mặt mũi trước toàn trường, nhưng đã ném bay trước mặt toàn bộ anh em tốt lớp mình rồi.

Lý Hạo: "......"

= 口 = muốn đi chết!

Cả lớp: "Ha ha ha, muốn chết nào có dễ dàng như vậy! Hạo ca vẫn là thành thành thật thật còn sống đi! Chờ lông mày dài ra chết cũng không muộn!"

Lý Hạo (#‵′) 凸, mấy đứa mất nết kia, tôi sẽ mách lão thấp đó!

Lão thấp: "Ha ha ha ha..."

Lý Hạo: "......"

Sao ngay cả lão thấp cũng xấu xa theo các người rồi QAQ!

Cuối cùng, cuối cùng đã tới thời khắc kích động nhân tâm.

Cờ đỏ lưu động! Cờ đỏ lưu động!

Ủy viên văn nghệ, mỹ nam họa bì Thi Lương Sâm đại biểu ban 3 trao lại cờ đỏ lưu động tuần trước.

Cậu lưu luyến không rời không muốn đi xuống, tuy rằng cái cờ đó vải đỏ xấu tệ, làm bằng tay lại thô ráp... Nhưng nó đại biểu vinh dự lớp chúng ta a! Có thể để cho lớp chúng ta tiếp tục treo một nữa đi!

Kinh bạo kinh bạo! Ban 3 lại xuất hiện mỹ nam siêu đẹp trai!

Ban 3 quả nhiên nghịch thiên!

Thi Lương Sâm tội nghiệp chần chờ chỗ bậc thang lên xuống sân khấu, ánh mắt thầy giám thị có chút phức tạp, cầm microphone bắt đầu tổng kết: "Tuần trước, biểu hiện các lớp đều được nâng cao, hiện tại tôi tổng kết 3 điểm chính như sau. Thứ nhất, kiểm tra thể dục giữa giờ, chủ yếu kiểm tra thí điểm các khối lớp 11, phát hiện ngoại trừ lớp 11 ban 3, khi chuông giữa giờ vang lên không có học sinh lớp nào nghe theo ra hết khỏi lớp, chuyên tâm thực hiện đúng động tác."

Ban 3 mặt than tập thể: "......"

Bị điểm danh.

"Thứ hai, điểm danh đầu giờ, ngoại trừ lớp 11 ban 3 đầy đủ còn lại đều không đầy đủ."

Ban 3 trợn mắt tập thể: "......"

Lại bị điểm danh.

"Thứ ba, phân công dọn dẹp vệ sinh, không đạt có —— lớp 11 ban 1, lớp 11 ban 2, lớp 12 ban 3, lớp 12 ban 4, lớp 12 ban 6..."

Ban 3 sắc mặt động dung tập thể: "......"

Không điểm danh chúng ta.

Thoáng nhìn cái đứa còn không chịu đi xuống, bé Thi Lương Sâm manh manh tội nghiệp, thầy giám thị bỗng nhiên vui vẻ: "Lớp 11 ban 3 vẫn xếp thứ nhất, hi vọng các học sinh không ngừng cố gắng."

"Hey hey hey? Thật sao!" Thi Lương Sâm tung tăng chạy lên, lệ rơi đầy mặt cầm lại cái cờ nhỏ xấu xí, cười ngốc hề hề, cúi đầu liên tiếp với thầy giám thị: "Cảm ơn cảm ơn, lớp chúng em nhất định sẽ nỗ lực!"

Lớp 11 ban 3 thật nghịch thiên!

Editor ngâm nga:

1.Chương trước và chương này kiểm nghiệm lại chân lý: đẹp trai không bằng chai mặt và con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày, nếu muốn cưa đổ một chàng trai bạn hãy nấu ăn cho chàng.

À quên, nếu thấy 2 phương pháp trên quá chậm nhiệt thì có thể áp dụng phương pháp làm cho người ấy quen mùi nước miếng của bạn ( hoặc các thể loại "dịch" khác xuất ra từ người bạn chẳng hạn:3)

2.Xưng hô hâm hâm: ngoài mặt tôi vẫn để 2 người xưng hô như thầy trò khi nói chuyện hoặc nội tâm bạn Thương lúc vẫn vướng mắc ( cho tình thú:v) nhưng lời độc thoại nội tâm của bạn Nhiên tôi để tôi – em kiểu bạn í tự kỷ, mọi người thấy gợn gợn đọc không thuận thì nói ra để tôi sửa nhé @@. Các icon trong truyện đều của tác giả đấy, tôi không thêm bớt gì đâu.

3.Lão xử nam vạn năm rất nguy hiểm, kể cả là một đứa tự kỷ đầu gỗ:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.