Lão Thấp Của Tôi

Chương 74: Lão thấp ti lão thấp



Lão thấp bị chuốc rượu là sự thật rõ như ban ngày, đám phi nhân loại kia cũng thực đáng chế nhạo, liên tiếp hòa các loại rượu khác nhau vào, liền đoán chắc lão thấp mềm lòng sẽ không cự tuyệt.

Càng về sau tất cả mọi người đều high, ngay cả thần tiên gì đó cũng đều buông thả hết, thậm chí có người đem vài loại rượu nồng độ cao trộn lẫn, điều chế ra ly na ná cocktail vị nhạt kính lão thấp uống.

Lão thấp hoàn toàn là tên lỗ mãng non nớt trong việc xã giao, trên lớp học thật nghiêm khắc, nhưng trong trường hợp như thế này, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của mấy lão nhân tinh đã sống mấy ngàn mấy trăm năm.

Có thể nghĩ là biết kết cục Khúc Thương Mang, tất nhiên hết sức thê thảm.

Dưới sự phóng túng của Nhiên, lão thấp bị cả lớp + các con Long Vương luân phiên lên mấy lần. ( Ấy —— chú ý dùng từ)

Sau đó khổ bức muốn nôn nôn không ra, trong bụng phiên giang đảo hải.

Thân thể được hoa quả tiên Mạnh bà thang thanh tẩy sớm bất đồng cùng người thường, anh say rượu sẽ không nôn, bởi vì trừ bỏ máu – tanh lão thấp không nhả ra những vật khác.

Có Nhiên ở đây, dĩ nhiên cậu không có khả năng mặc kệ lão thấp hộc máu khắp nơi, Tiểu hồng quả tuy rằng không thể cho ăn, nhưng đút cho chút dịch chiết xuất từ nhánh cây không có vấn đề.

Có điều hiệu quả dịch- trắng – nhũ – kia rõ ràng không bằng hồng quả, nhiều nhất chỉ hoà dịu hạ xuống, lão thấp vẫn chịu đựng khó chịu.

May mắn nhóm nhánh cây thực tri kỷ một đường nhu nhu bụng thuận dạ dày cho lão thấp, cuối cùng mới có thể làm anh thoải mái hơn đó.

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm, đúng thật là một đường.

Chính xác mà nói buổi liên hoan còn chưa có tan cuộc đâu, có điều Nhiên đã khẩn cấp mà dắt lão thấp về nhà.

Đầu tiên, lão thấp thật sự không thể uống nữa, ngày thường lượng cơm ăn không lớn, lần này uống rượu nhiều như vậy dễ dàng phá hoại dạ dày đại tràng, thoải mái nhất thời lại tạo thành ảnh hưởng tới thân thể, mất nhiều hơn được.

Tiếp theo, sau khi lão thấp uống rượu... Thực manh thực mềm, thanh niên hơn hai mươi tuổi mới tốt nghiệp đại học sư phạm chưa quá một năm, sự ngây ngô còn chưa kịp mất đi hoàn toàn.

Sau khi uống rượu lão thấp sẽ làm nũng, hai má trắng nõn ửng lên phấn hồng phấn hồng, bình thường thực thẹn thùng khi thân thiết với Nhiên trước mặt người khác, hôm nay lại ôm chặt bất luận ai khuyên cũng không chịu buông tay, chủ động đến đặc biệt hữu lực, trong lúc vô tình đã trêu chọc đầu gỗ nhà anh đến dục – hỏa – thiêu – thân, ngay cả ánh mắt những người khác đều nhìn đăm đăm.

Chung sống một học kỳ, ai cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt đáng yêu như vậy của lão thấp.

Cho nên! Làm sao có thể đợi đến khi tàn cuộc?

Lý Long Vọng dụi dụi mắt, không kịp ăn khối xương sườn ngào ngạt tình yêu tiểu Thập Tứ gắp cho mình, có chút không dám tin hỏi người ngồi bên cạnh: "Lão Hạo, tôi không nhìn lầm đi? Cái người đang khẩn cấp khiêng lão thấp đi, thật sự là lớp trưởng beee?"

Lý Hạo không nói gì: "Ngài là rồng, đừng học dê kêu be be? Mặt khác đừng gọi tôi là lão Hạo, y như gọi con chuột ấy!"

Sói đuôi to so với xưng hô thế này còn cố chấp cãi lại hơn meo meo?

Vì thế mọi người đều bị kích thích nói năng lộn xộn, ngôn ngữ tán loạn.

Lý Long Vọng càng không biết nói gì: "Cậu còn giả mèo, còn có mặt mũi nói tôi!"

Lý Hạo đầu đầy vạch đen, chỉ chỉ hai người đang dính vào với nhau thành một đoàn bên kia, bất đắc dĩ nhún vai: "Mèo con ở bên kia á, tiểu Tào đúng là không có tiền đồ, giới thiệu với cậu ta Hổ Vương uy phong lẫm lẫm không ưng, lúc này tốt rồi, tìm con hổ giấy làm bạn đời!"

"Rõ ràng là con mèo kia trèo cao tiểu Tào phải không?" Vương Diệu Quang đỏ mặt, nâng chén bu lại, vừa nói vừa uốn éo hết sức không có khuôn phép hỏi bạn học sói đuôi to.

"Tào Chí Vĩ cũng là bất đắc dĩ, thân mang trọng trách sinh tử, cậu ấy lại là giống đực, tôi thấy Miêu Hựu cũng được, hiện tại quả là hơi ngốc, dễ dàng chần chừ, tương lai cũng sẽ không nhảy nhót lên đầu tiểu Tào gây chuyện, nói như thế nào lão thấp cũng sẽ bảo vệ."

"Đúng thôi, Miêu Hựu vốn là một trong thượng cổ thần thú, sử sách có ghi lại, ngang hàng cùng Lý Hưởng, cũng coi như xứng đôi với tiểu Tào, Hổ Vương kia chỉ là động vật may mắn tu luyện thành yêu, tên đó làm sao có huyết thống thuần tuý bằng Miêu Hựu?"

"Phải đó phải đó, Miêu Hựu người ta có hai cái cái đuôi, Hổ Vương có sao?"

Lý Hạo: "..."

Vì thế, tất cả mọi người uống nhiều quá sao, vì sao CP cá – mèo quỷ dị này cũng có thể bốc lửa?

Tóm lại, hiện trường rất loạn, bất luận là Thi Lương Sâm được phụ huynh chấp nhận, vui quá mà khóc uống nhiều thêm mấy chén, hay là mười mấy đứa con của Lý Long Vọng, tất cả mọi người không phải kẻ xa lạ, trên bàn rượu uống uống liền trở nên càng thêm quen thuộc.

Rất nhiều người đều cùng một khu vực đấy thôi, ví dụ như Tào Chí Vĩ cùng cả nhà Long Vương toàn bộ đến từ biển khơi, tiếp tục tỷ như mấy người cấp bậc Thần vương, ngày thường là tồn tại kính ngưỡng không thể chạm, đến thần côn ma đầu cũng đều tháo xuống mặt nạ khí phách, sôi nổi nói đến đề tài "điều – giáo" vợ.

Thiên đế chân thành mà nói, mặt mày hớn hở: "Vợ tôi ấy à rất dễ bảo, tôi nói một cô ấy không dám nói hai, tôi nói đông cô nàng không dám đi tây, tôi nói sinh con như vậy nhất định đi sinh bé trai! Nhà của chúng ta —— ta là lão Đại!"

Phương diện này, Thần vương cùng Ma vương liền tỏ ra hèn nhát: "Khụ, nhà của chúng ta bảo bối là lão Đại."

"Ừm, chúng ta đều nghe lời vợ nói, vợ nói tùy ý đi chúng ta cũng không dám đi."

"Vợ nói không ăn thịt chúng ta cũng chỉ lén hít mùi."

Thiên đế cười nói: "Thật không nhìn ra hai vị có vợ quản nghiêm."

"Ha ha..." Vợ quản nghiêm làm sao vậy? Vợ quản nghiêm thực tự hào.

Ma vương nháy mắt với Ngô Hy Ngôn, thành công nhận được ánh mắt xem thường của bạn tổng tài... Được rồi, chỉ có lúc ở trên giường mới không nghe vợ nói mà thôi.

Thần vương cười đến tao nhã mê người, dùng con ngươi thâm thúy kia nhìn thẳng sườn mặt tuấn lãng của Ngô Hy Ngôn: "Bất luận ai nói cũng tốt, chỉ cần cao hứng, liền cố gắng cùng nhau."

Ba người nâng chén, uống cạn ly thêm mấy lượt nữa.

Thái tử gia Du Khải Luân Liền ngồi ở một bên nghe toàn bộ quá trình câu chuyện quả thực không đỡ được, cậu lôi kéo tay tiểu họa bì, trong lòng mắc ói không ngừng.

Cha, cho ngài bốc phét, mẹ đã nghe được toàn bộ, chờ về nhà quỳ liền đi!

Bên này bừa bãi thẳng đến đêm khuya còn không có chấm dứt, bên kia... Khúc Thương Mang đã bị lớp trưởng lột hết ném vào trong bồn tắm, lấy danh nghĩa làm tỉnh rượu, nhóm nhánh cây quả thực ăn hết đậu hủ.

Nhánh cây mềm mại, lại mang theo đốt gập ghềnh nhất định, lúc này Khúc Thương Mang uống say khướt, thân thể mẫn – cảm đến chính anh cũng không chịu nổi.

Mới vừa bị xoa nắn vài cái, tiểu lão thấp rất nhanh liền đứng lên.

Dường như lông tơ cả người đều bị vuốt ve toàn thể đứng dậy, lão thấp thực thoải mái mà ngâm mình ở trong bồn tắm nói lầm bầm, vậy thì ai kia đứng ở ngoài bồn tắm, giúp lão thấp điều tiết nước ấm, xoa bọt sữa tắm.

Còn chưa kịp ra tay, tiểu Nhiên cũng đã cao cao dựng thẳng lên, phá lệ khí phách.

Lão thấp say rượu sau có một vẻ phong tình khác, khi làm loại chuyện ấy hoàn toàn thả lỏng mặc ai muốn làm gì thì làm, thật sự là thiếu một phần ngượng ngùng, hơn một phần biểu hiện ham muốn chân thực nhất.

Làm Khúc Thương Mang không hề có áp lực trong lòng, thành thực đến quá phận.

Tỷ như khi nhánh cây triền quấn lên đầu nấm tiểu lão thấp, nhẹ nhàng mà cọ cọ lên, thư – thái từ gốc đến ngọn mệnh căn, thực kích thích, cũng thật ấm áp.

"Ôi, mau..." Nhìn một cái xem, thành thực biết bao.

"Được."

"A~~, phía dưới cũng muốn..."

"Được."

Nhiên tính tình tốt đáp ứng đủ loại "yêu cầu vô lý" của lão thấp, song khi tiểu lão thấp phun mạnh mà ra, chiếm được sảng khoái sau, lão thấp liền chẳng thể... thỏa mãn nhánh cây âu yếm nữa, nhất định phải làm cho Nhiên tự mình lên mới có thể thỏa mãn.

"Nóng quá, uống nước."

"Được, uống nước."

Nhiên mớm một ngụm lớn dịch – trắng, theo khóe miệng Khúc Thương Mang đưa vào, để lão thấp mê muội hương vị thơm ngát ở trong miệng hai người dần dần lan tràn ra.

Khúc Thương Mang thấy chưa đủ cho chậm rãi nuốt lấy, bắt đầu cùng Nhiên ôn nhu vội vàng tranh đoạt nước bọt nổi lên hương vị ngọt ngào kia.

Có một số người, có một số việc, một khi dây dưa, đến chết không rời.

Môi lưỡi hoà vào nhau, dần dần cũng không biết là ai vuốt ve lên lưng ai, mông ai trước, giống như hết thảy đều phát sinh ở trong nháy mắt, Khúc Thương Mang bị Nhiên ôm tới phòng ngủ, hai người song song ngã trên nệm giường mềm mại, lún, ngâm nga. Ướt ga giường, lại trợ hứng tăng nhiệt không khí.

Có lẽ kỹ thuật bọn họ còn chưa đủ hoàn mỹ, họ chỉ biết ôm lấy nhau, cảm thụ được sự tồn tại của nhau, nghiêm túc mong muốn mỗi một lần vận – động, gắt gao được khảm sâu vào đối phương, nhấc lên từng phiến sóng nhiệt kích thích.

Có lẽ anh không đủ thanh tỉnh, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nắm giữ được một hình bóng mơ hồ, chỉ là cái loại cảm giác nóng rực lại ôn nhu che chở này, giống như sớm đã thâm nhập cốt tuỷ anh.

Nhiên, Nhiên...

Khúc Thương Mang ngưỡng lên cần cổ duyên dáng, thường thường giãy dụa thân thể, bừng tỉnh không tiếng động nghênh — hợp.

Không có gì tuyệt hơn so với người yêu thúc giục – chuyện – tình, Nhiên bị đôi mắt mất phương hướng tình mê ý loạn của lão thấp làm mất hết lý trí và sự tự chủ.

"Lão thấp... Lão thấp..."

Đây giống như là xưng hô cấm kỵ kích thích nhất, so với nick name gì cũng đều kích tình hơn!

"Ưm hưm..." Đồ khốn, đến bao nhiêu lần!

Cả đêm, lão thấp uống rượu bị Nhiên như vậy như vậy như vậy như vậy, lăn qua lộn lại các loại tư thế thẹn thùng trước kia chưa thử, tất cả đều đến mấy lần.

Càng về sau thể lực lão thấp cũng hết chống đỡ nổi, Nhiên liền mớm trái cây cho, giữ lại thể lực cơ bản nhất, còn có tác dụng tỉnh rượu... Quả nhiên, thực nghịch thiên thực có ích.

Một đêm phóng túng, lão thấp luôn làm việc và nghỉ ngơi có thời gian cố định ngày hôm sau nằm bẹp trên giường gượng ngồi dậy, được nhánh cây mát xa eo dễ chịu đến quên luôn phải lên lớp dạy, được các bé nhánh cây "trợ giúp" cuốn trở về trong lòng Nhiên.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi học.

Nói vậy kế hoạch ôn tập ngày hôm nay cũng bị hẫng, lão thấp cũng không cho rằng tối hôm qua lớp mình ầm ĩ thế hôm nay còn có ai học tập.

Quả thật, ngay cả Nguyên Âm trạch nam học bá tiêu chuẩn cũng chưa dậy, giường của mình bị Long lão đại chiếm, chen chúc cùng một cái giường với Kỳ Kỳ, chăn không đủ liền ôm gối đầu ngáy to ngủ.

Để kế hoạch học tập đều đi gặp quỷ đi!

Kết quả người tỉnh táo nhất ngoài ý muốn lại là —— Tào Chí Vĩ!

Không thể tưởng tượng được đi, nhân ngư tiểu vương tử tửu lượng không chỉ rất trâu bò, còn có Miêu Hựu não úng nước hăng hái đi làm hộ hoa sứ giả chắn rượu, Miêu Hựu say đến bất tỉnh nhân sự, thế nhưng cậu lại rất ổn.

Người cả lớp có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại trong ký túc xá thì nhân ngư tiểu vương tử cũng có công lao to lớn, đương nhiên tối hôm qua thú — tính – bạo – phát không chỉ có Nhiên, còn có Ngô đại gia Ngô tổng tài.

Đại tổng tài mơ hồ còn quyến rũ hơn lão thấp, từ lần đầu tiên đã bắt đầu song long nhập động! ( mi đủ rồi)

Thế giới thật hài hoà.

Lão thấp xoa nhẹ huyệt thái dương, trước khi ăn cơm tối cuối cùng cũng dậy, quơ lấy nhánh cây, tự mình động thủ hái trái cây tươi ăn.

"Chết đói rồi, nấu cơm đi."

"Tiếp tục nằm nghỉ lát nữa." Nhiên ôm thân thể trơn bóng, trong lòng bình tĩnh, thỏa mãn như ánh mắt xanh lục thâm thúy.

Lão thấp thực bất đắc dĩ đẩy móng vuốt của ai kia ra: "Nhanh đi nấu cơm, bằng không đêm nay em ngủ trên sàn nhà! Tôi đi tìm em trai của tôi ngủ!"

Em trai = Nguyên Âm, thời khắc mấu chốt em trai là dùng để làm tấm mộc chắn.

Nhiên tâm tình tốt gật đầu, ấn một nụ hôn lên mi tâm anh: "Đây là nụ hôn chào buổi tối, thầy ngủ tiếp một lát, em đi nấu cơm."

"Hừm." Lão thấp chuyển người lại, khi ai đó lằng nhằng mãi không đi phòng bếp, lại chậm chạp không muốn xuống giường đạp hai cước lên người người ta.

Trong lòng viên mãn hạnh phúc tuyệt đối không nói cho bất luận kẻ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.