Ban 3 dưới sự dẫn dắt anh minh của lão thấp, tập thể lớp có một kỳ nghỉ vô cùng tốt đẹp tại tinh cầu Coleman màu xanh biếc này.
Khụ, lại nói tiếp loại chuyện này thật sự cần cố gắng mới tốt đẹp, lớp trưởng dùng thân phận phu nhân lớp trưởng đem lão thấp đi thử nghiệm, Khúc Thương Mang bị dán mác đã kết hôn không nói, còn dùng cái thẻ chứng minh thân phận này, không biết vượt qua bao nhiêu đêm tình – thú trong cái khách sạn cao cấp nhất hành tinh này, nát một mảnh lại một mảnh tấm lòng thầm mến của thiếu nam ngây thơ.
Toàn bộ phòng kỳ nghỉ đông hạn định LOVE~LOVE đã thử hết, cái gì mà vườn hoa anh đào yêu nhau trên xích đu lãng mạn, nhà băng – xe trượt tuyết Bắc Cực, đỉnh Hy Lạp xa hoa của các vị thần... Hai vợ chồng này thật sự hết sức ân ái, hoa cúc lão thấp hiện giờ đã cường đại đến độ một đêm bảy lần tuyệt đối không đau đớn!
Đương nhiên, lão thấp chẳng xem đây là chuyện tốt quỷ quái là được rồi.
"Cút ngay... Ngày mai phải về rồi, đêm nay để cho tôi soạn bài, cách xa tôi ra một chút!" Lão thấp ôm ngực đá văng nhánh cây quấy phá mon men hòng tiếp cận.
Lòng tham không đáy đáng ghét nhất!
Nhiên trầm tư một lát, còn thật sự tổng kết nói: "Ừm. Chính là bởi vì phải đi về, mới nên lưu lại một đêm đáng nhớ nhất của chúng ta."
Lý do quả nhiên thực đầy đủ.
Lão thấp: "..."
Rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí dùng loại mặt than này nói ra chuyện vô sỉ như vậy hả?!
"Lão thấp, nghe lời." Nam nhân mặt than nào đó càng thêm vô sỉ nói.
Lão thấp: "..."
Quả thực không có Thiên Lý a! Khóc không ra nước mắt, lão thấp cố gắng phản kháng rất nhanh liền bị xúc tu bao bọc vây quanh, xé rách quần lót.
Khách sạn tình – thú, thật là một nơi tốt đẹp.
————
Lão thấp bị Nhiên một đường ôm trở về Địa Cầu, chẳng còn mấy ngày nữa là vào học. ( thắt lưng vẫn còn rất yếu ớt)
27/02 là ngày lễ lớn, một đám phi nhân loại lại được phân công phụ trách nghi thức kéo cờ, đây vốn là ngày quan trọng khi vào học, tự nhiên là rất quan trọng, lão thấp cẩn thận dặn dò.
Cơ hội lần này lại do ban 3 phụ trách, có thể thấy được trường học hiện giờ rất coi trọng lớp này.
Bất luận là thành tích môn nào cũng có tiến bộ rõ rệt, đều làm các thầy cô khác không tìm được cớ gì bắt bẻ.
Lớp ưu tú nhất học kỳ trước cũng là lớp 11 ban 3, giấy khen hoành tráng được đóng khung vàng, treo ở phía trên bảng đen, do Ngô tổng tài cha của Ngô Hi Thụy hữu tình tài trợ, giá cả nhất định cực xa xỉ.
Mở mày mở mặt quá phải không?! Lại một lần nữa trở thành MC Tào Chí Vĩ hận không thể múa cái đuôi xinh đẹp của mình trước toàn trường hát vang 《 tôi là một con cá 》.
May mắn, con hàng này không có kích động đến đánh mất lý trí, không có làm nát bét danh hiệu hoa khôi của trường.
"Tôi tuyên bố, hiện tại nghi thức kéo cờ đầu tiên của học kỳ mới bắt đầu!"
Mùa xuân, là một mùa làm cho con người ta nhộn nhạo vô hạn.
Nhánh cây rục rịch, lục giới rung chuyển.
"Hôm nay em lại đến muộn." Lão thấp đẩy gọng kính trên sống mũi, cầm cái thước dài dạy học trong tay, đứng ở trên bục giảng ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm.
Phía sau đàn "chi" loạn vũ, khí phách thôi rồi.
Lý Hạo bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cực kỳ hổ thẹn thấp giọng nói: "Thực xin lỗi lão thấp, mấy ngày nay thật sự bận quá."
Cậu không phải Long Vương lúc nào cũng có khả năng bất chợt bị gọi đi làm nhiệm vụ cho mưa xuống tạo phúc nhân gian, không phải kẻ có nhiều xúc tu cho nên mọi chuyện đều đa zi năng làm theo lão thấp, cho nên đến muộn thực phiền toái a, không có lý do hợp lý!
Khúc Thương Mang xoay người liếc mắt nhìn cậu: "Vào đi, chuẩn bị vào học."
Có một số việc không thể nói mò, anh tự nhiên là tin tưởng thái độ làm người của mấy đứa trong lớp, nhất là Lý Hạo thân dài vai rộng thành thật, cho nên...
Chờ chút nữa hết tiết nói chuyện tâm sự chút.
Vì thế sau khi tan học, trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mọi người, Lý Hạo vừa hạnh phúc vừa thống khổ theo sát lão thấp đi tới bên hồ nhỏ sau khu nhà học, trong rừng cây.
Có thể ngồi riêng tán gẫu với lão thấp cũng rất thoải mái, chỉ là... Lão thấp gọi một mình cậu ra đây cũng không phải để khen ngợi, tâm lý chút mà thôi.
Tào Chí Vĩ ở trong lớp buồn bực cắn bàn chân (đuôi cá): "Thực hâm mộ Lý Hạo tên ngu ngốc kia! Sớm biết vậy tôi cũng đến muộn vài ngày tốt lắm!"
Tội gì mỗi ngày không ngủ đủ cũng muốn kiên trì đến sớm!
Thi Lương Sâm vành mắt đen rõ ràng: "Đúng a, sớm biết vậy tôi cũng đi muộn, đã vài ngày không ngủ... Oáp... Thật hi vọng lão thấp cũng tới quan tâm mình!"
Lục giới rung chuyển, tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới, tộc trưởng giống như Lý Hạo tự nhiên là hoang mang vô cùng, một bên cần cố gắng đến lớp học tập, bên kia còn muốn phân ra tinh lực áp chế đám tiểu tử không an phận trong tộc kia, mỗi ngày chỉ muộn vài phút coi như biểu hiện không tệ rồi.
Thi Lương Sâm vốn là tiểu họa bì, coi như là một thành viên trong Yêu tộc, tuy rằng so ra kém trình độ Lý Hạo, nhưng cũng đã vài ngày không nghỉ ngơi đúng mực, chợp mắt một chút đã tỉnh.
Thấy thái tử gia đau lòng không thôi, cũng hiểu được loại chuyện này cậu không xen tay vào được, trong lục giới cũng có Thần giới, cho nên chính cậu cũng không rảnh phân – thân, vội vàng ứng phó hết người bảo thủ này đến người cổ hủ dông dài khác do Thiên giới phái tới, buồn bực cực kỳ.
Tào Chí Vĩ không tính là yêu, cũng đại diện cho một chủng tộc rất thưa thớt trong lục đạo, cho nên lần này bên trong lục giới không ổn định cũng có quan hệ tới cậu.
Loại thời kì hỗn loạn này vừa nguy hiểm lại lộn xộn, nhiệm kỳ mới sẽ bầu ra người lãnh đạo mới, có những thủ đoạn cạnh tranh không thể để lộ ra ngoài ánh sáng cũng tàn khốc không kém gì nhân loại.
Đương nhiên, người nhàn rỗi cũng không ít, Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm hoàn toàn không thuộc về thế giới này, một người từ tương lai xuyên qua mà đến, một người đã sớm thoát khỏi định nghĩa về con người.
Trong Lục giới, Thiên giới luôn luôn là một bên có tác dụng cân bằng, nhưng lúc này có người rục rịch muốn phá vỡ định luật, thay thế vị trí Thiên giới.
Hừ, không lượng sức mình!
Thái tử gia nheo mắt lại, biếng nhác ôm tiểu họa bì, nội tâm yên lặng tính toán sai phái ai đi tìm hiểu tin tức bên trong tương đối ổn.
Thường Nga có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Nguyên Âm nháy mắt mấy cái: "Lớp trưởng thoạt nhìn thật trấn định."
Kỳ Kỳ: "Bởi vì lão thấp mang theo Hạo ca đi rừng cây nhỏ." Người nào không biết rừng cây nhỏ là địa bàn của lớp trưởng.
Khó trách! Cả lớp thầm nghĩ.
Trong rừng cây nhỏ, Lý Hạo bị nội tâm mình dày vò tự khiển trách.
"Lão thấp, thực xin lỗi." Thầy đã vất vả như vậy, em cư nhiên còn để cho thầy quan tâm như thế!
Khúc Thương Mang ngẩn ra, hiểu sai ý anh rồi: "Hửm? Kỳ thật đi muộn cũng không coi là chuyện lớn gì, chẳng qua lúc này tôi tìm em để tâm sự chuyện về Yêu tộc, thực nghiêm trọng sao?"
Lý Hạo mỗi ngày đến trường trên người cơ hồ đều mang thương tích, buổi tối cũng không quay về ký túc xá, điều này làm cho anh có chút bận tâm.
Nói trắng ra là, chính là tật xấu bao che khuyết điểm lại tái phát mà thôi.
"Em..." Lý Hạo muốn giải thích nhưng lời nói lại ngập ngừng bên môi, nhìn đáy mắt lão thấp có tia đỏ yên lặng ngây người.
Cả lớp cũng biết, bởi vì đi Coleman trì hoãn, cho nên lão thấp không tham gia soạn bài với giáo viên toàn trường, liên tục vài ngày đuổi giáo án đã khiến cho anh mỏi mệt không chịu nổi, ban ngày cư nhiên còn lên tinh thần giảng bài cho chúng ta, làm bài, đêm khuya còn phải hầu hạ lớp trưởng đi ngủ!
Cơ hồ không có một phút đồng hồ nghỉ ngơi!
Lão thấp, ngài thật sự khổ cực! Em vì hành vi chậm trễ của mình cảm thấy vạn phần hối hận!
"Tại sao không nói chuyện? Có phải có cái gì khó nói không?" Lão thấp cảm thấy càng thêm sốt ruột, quả nhiên học trò của mình ở ngoài bị người ta bắt nạt hả!
Quả thực không thể tha thứ!
"Không." Lý Hạo lập tức hoàn hồn, trên khuôn mặt thật thà phúc hậu thành thật lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên: "Không có gì không thể nói." Nếu như là lão thấp, là có thể.
"Kỳ thật không phải chuyện lớn gì, nhiệm kỳ tuyển cử mới, năm nay có người chuẩn bị đem Yêu Tộc đẩy ra làm vật hi sinh, khơi mào nội đấu lục giới. Em nghĩ bọn họ xem quá nhiều phim thuyết âm mưu rồi! Hừ..."
"Có những ai?" Lão thấp quan tâm nhất chính là này.
Lý Hạo hạ xuống mi mắt, quyết định hàm hồ cho qua vấn đề này: "Cũng không có ai, mình em có thể giải quyết, lão thấp đừng quá quan tâm, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi."
Trải qua hành trình Coleman, tình tiết lão thấp bao che khuyết điểm bại lộ đến nhìn một cái không xót gì, lão thấp biết việc này tuyệt đối không để yên, phỏng chừng không đem đối phương đánh cho răng rơi đầy đất lão thấp chắc chắn sẽ không dừng tay.
Lão thấp bao che khuyết điểm bọn họ làm học trò tự nhiên cao hứng, chỉ là... Còn hơn bị lão thấp che chở, họ càng hy vọng lấy lực lượng của chính mình bảo hộ lão thấp thật vui vẻ, cuộc sống gia đình yên vui phồn thịnh.
Trên thực tế, lão thấp quả thật được lớp trưởng làm dịu rất khá, chất lượng giấc ngủ càng ngày được đề cao hơn rồi.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Lịch sử Yêu Tộc bắt nguồn từ xa xưa, huyết mạch kéo dài, trưởng lão trong tộc rất nhiều."
Mà những trưởng lão này thời bình thực dễ nói chuyện, mọi người tuy rằng đều là yêu, lại hết sức thích thân cận với nhân loại, nhiệt tình kết bạn với chủng tộc khác, đúng mực nắm chắc rất tốt, chưa bao giờ gây khó dễ với tộc trưởng là cậu.
Yêu Tộc phồn vinh cường đại cũng không phải công lao của một mình cậu.
Nhóm lão nhân hiền lành này chỉ riêng một việc không chịu buông tha cậu —— đường đường vua yêu giới anh tuấn bức người lại không có vợ!
Con nối dõi quỷ quái gì đó lại càng không thể có.
Trong tộc các trưởng lão vì chuyện này sốt ruột bao nhiêu năm, ngóng trông bấy nhiêu năm, tộc trưởng thích nam hay thích nữ cũng tốt, chỉ cần ưng ý, cho dù là trên Thiên giới bọn họ cũng nhất định bắt cóc về tắm rửa sạch sẽ trói chặt dâng lên, cho nằm trên giường lớn trong cung điện tùy vương của họ hưởng dụng.
Vấn đề là hoàn toàn không có!
Mấy trăm năm rồi a, vua của bọn họ hoàn toàn không vừa mắt ai, mỹ nhân xinh đẹp nam nam nữ nữ chỉ như đồ bài trí, không hề có hiệu quả câu dẫn!
Vì thế ngay tại thời điểm bầu cử mấu chốt, vấn đề này lại bị lôi ra kéo cừu hận.
Lý Hạo khinh thường bĩu môi: "Lão thấp, chuyện này thật sự không thể trách em, em mới hơn một ngàn tuổi, thanh niên trai tráng nào có ai kết hôn sớm như vậy!"
Là có người từ giữa làm khó dễ, can thiệp vào quậy đục yêu giới, ý đồ liên hợp trưởng lão tạo áp lực cho mình.
Hơn một ngàn tuổi, thanh niên trai tráng... Lão thấp trầm mặc, đề nghị: "Bằng không tìm người trong lớp giả làm người yêu, chờ tuyển cử xong là tốt rồi."
"Vâng. Em cũng biết." Đóng giả người yêu chẳng hạn quả thật không tệ: "Chỉ là... Lựa chọn hoàn mỹ nhất hẳn là tiểu Sâm... Có điều hiện tại..."
Tiểu Sâm cùng thái tử gia ván đã đóng thuyền, tìm tiểu Sâm không phải đợi ai đó chém sao! Người nào không biết thái tử gia là một bình dấm chua cực lớn!
"Kỳ Kỳ thế nào?" Lúc trước trong lớp người giả nữ cũng không chỉ có một người.
"Kỳ Kỳ? Không tồi!" Vị này không có hộ khẩu trên Địa cầu, coi như các trưởng lão muốn tra mọi chuyện của Kỳ Kỳ cũng vô dụng, hoàn toàn không có bản ghi chép!
"Bằng không liền nhờ Kỳ Kỳ đi."
Nhưng mọi chuyện cứ vậy mà xong rồi á?
Cũng không có.
Trong điện trưởng lão của Yêu tộc, sớm đã có người tích cực hiến kế ——
"Đại trưởng lão, theo tin tức đáng tin cậy, Đại vương của chúng ta lưu luyến nhân gian nguyên nhân thực sự là, ngài ấy đã yêu một nhân loại!"
"Hở? Thật sao?" Đại trưởng lão vừa nghe, lông mi nhấp nháy.
Nhị trưởng lão vui quá mà khóc móc ra khăn tay nhỏ đã nhiều năm không cần đến, thật sự là ông trời có mắt, Đại vương chúng ta rốt cục đã quyết tâm tìm bạn đời rồi!
Ngày mai đi miếu thổ địa phụ cận thắp hương! Cứ quyết định như vậy!
Người nọ hết sức vội vàng báo cáo tin mình hóng hớt được: "Thiên chân vạn xác a! Các trưởng lão, nhân loại đó là chủ nhiệm của Đại vương ở trường học Nhân giới, tên là Khúc Thương Mang, vóc người tuy rằng bình thường, nhưng tính cách dịu dàng, khí chất không tệ, cũng đối xử tốt với Đại vương, thắt lưng cũng nhỏ."
Dáng người thực mềm dẻo tốt lắm, Đại vương là một người có phúc khí a!
"Được!" Tam trưởng lão hưng phấn vỗ bàn, nhiều năm như vậy đã có người làm Đại vương thông suốt: "Ngày mai liền phái người đi nhân gian!"