*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cặp mắt lác này của hắn ta cũng chính là do Ninh Thiên tặng cho.
“Mày quen biết anh Khôn?”
Một giây tiếp theo, chuyện xảy ra càng kiến cho hắn ta cảm thấy bối rối hơn nữa. Mã Khôn và năm tên đàn em như bị sợ hãi điều gì đó đến mức liên tục lui về phía sau.
“Anh... Anh Trần.”
“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”
Mã Khôn cười như khóc: “Tôi... Bọn tôi đến đây để đi vệ sinh...”
Ninh Thiên mỉm cười: “Đi vệ sinh thì đi, còn la hét cái gì?”
Mã Khôn còn đang định nói cái gì đó, nhưng Trần Chí Hào đã lập tức chen ngang nói với vẻ mặt không hài lòng:
“Anh Khôn. Anh đã lấy của tôi năm mười ngàn, hứa sẽ giúp tôi dạy dỗ tên nhóc này, bây giờ anh đang làm cái gì vậy."
“Đến dạy dỗ tôi? Mã Khôn, anh đúng thật là dũng cảm.” Ninh Thiên cười lạnh.
Bạch Kiêu và Dương Khải đã chết.
Mặc dù những tên đàn em ở dưới tay Bạch Kiêu bọn họ không rõ nguyên nhân cái chết của đồng đội, nhưng “sếp nữ” mới được bổ nhiệm là Vương Ngân Hoa tiết lộ rằng có một người ở khu Tây Thành không được khiêu khích.
Đó chính là Ninh Thiên!
Nói cách khác, cái kết của anh Kiêu không thể nào không có liên quan với người trước mặt.
Cho dù có cho hắn thêm mười cái mạng thì Mã Khôn hắn cũng không dám đến khiêu khích Ninh Thiên.
“Cút mẹ mày đi!”
“Tao cho phép mày nói tào lao như vậy khi nào hả?”
Mã Khôn không chút do dự, nhảy dựng lên đánh ngay vào gáy Trần Chí Hào, trực tiếp khiến cho hắn ta loạng choạng lùi vài bước rồi ngã xuống vào vũng nước tiểu.
Trước khi đợi hắn ta chật vật đứng dậy thì Mã Khôn đã nói với vài tên đàn em còn lại:
“Cho nó một trận đi.” Âm thanh đánh đấm vang lên.
Năm tên côn đồ lập tức lao lên với những cú đấm, cú đá, đánh hắn ta từ bồn tiểu lên đến hố ngồi xổm, rồi lại từ hố ngồi xổm đến bồn rửa mặt.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, hu hu hu...”
Trần Chí Hào trực tiếp bị đánh đến mức khóc thành tiếng, mặt khắp nơi đều là vết xanh tím, không nói thêm được gì.
Mã Khôn lấy ra một cái hộp thuốc lá, đưa cho Ninh Thiên: “Anh Trần, hôm nay quả thật là chuyện hiểu lầm, đây, mời anh hút thuốc.”
“Bỏ qua thuốc lá đi, tôi vẫn còn là sinh viên.” Ninh Thiên phất phất tay.
Mã Khôn cười ngốc nghếch rút tay về, nghĩ thằng nhóc này nhất định có lai lịch rất lớn, nếu không làm sao có thể gi ết chết anh Kiêu.
Lúc này, Ninh Thiên mới thong thả bước đến trước mặt Trần Chí Hào, mỉm cười hỏi: “Trần thiếu, có phải cậu đã quên mất cái gì rồi không?”
“Ninh thiếu, Ninh thiếu, tôi biết sai rồi, anh buông tôi ra.” Trần Chí Hào quỳ trên mặt đất, che hai má sưng phồng của mình.
“Không phải chuyện này.” Ninh Thiên lắc lắc đầu: “Nghĩ kỹ lại thêm lần nữa.” “Tôi... tôi không biết...” Trần Chí Hào vẻ mặt oan uổng. “Mẹ nói”
Mã Khôn bước lên, đã cho Trần Chí Hào một đá: “Nhanh tranh thủ thời gian suy nghĩ kỹ lại lần nữa cho ông.”
Ninh Thiên ngăn Mã Khôn lại, cười nói: “Trần thiếu, lúc trước trong phòng ăn cậu có nói muốn mời cơm bọn tôi, nhưng rồi lại giả vờ thất bại rồi chạy đi mất, hại tôi phải trả tiền cho bữa ăn này, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Trên thực tế, thì khách sạn đã miễn phí bữa ăn này cho bọn họ, còn lý do vì sao hiện tại Ninh Thiên lại nói như vậy với Trần Chí Hào, mục đích đơn giản chính là muốn tốn tiền hắn ta.
“Tôi...
Trần Chí Hào nghe hiểu được ý trong lời nói của Ninh Thiên, vẻ mặt có chút khó coi.
Hắn ta còn chưa được động đũa trong bữa ăn đó nữa.
“Còn không trả tiền!”
Mã Khôn lại đá cho hắn ta một đá.
Trên mặt Trần Chí Hào in thêm mấy dấu giầy, tranh thủ thời gian vội vàng lấy điện thoại ra, khuất nhục nói: “Ninh Thiên, bao nhiêu... bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền lại cho anh.”
Ninh Thiên cười nói: “Không nhiều lắm, một trăm năm mươi ngàn.”
Trần Chí Hào hoảng hốt: “Cái gì... cái gì? Một trăm năm mươi ngàn, làm sao. có thể nhiều như vậy?”
Ninh Thiên giải thích: “Chỉ riêng tiền đồ ăn đã gần chín mươi ngàn, cộng với chai Mao Đài năm 82 của anh nữa...”
Trần Chí Hào suýt chút khóc rống: “Nhưng chai rượu đó là rượu giả, là giả!”
Sắc mặt Ninh Thiên trở nên lạnh lùng: “Tôi không quan tâm, tôi tin nó là thật!”