Lão Tổ Xuất Quan

Chương 21: 21: Phương Thiên Kiếm




Bầu trời vẫn xanh biếc trong vắt, mấy đóa mây kim sắc thật dài nằm trên đỉnh núi phương xa.

"Quả nhiên là nơi này.

Trong bí cảnh, Từ Phương đứng ở trên cao, nhìn bốn phía chung quanh, cảnh tượng chung quanh cùng ký ức dần dần trọng hợp.

Năm đó, tiểu tùy tùng ở chỗ này sáng tạo ra một thế lực lớn, danh chấn một phương, Thiên Phong Tông.

Chỉ là, nhiều năm trôi qua, tông môn cùng tiểu tùy tùng, đều đã biến mất trong dòng sông thời gian.

"Chờ một chút.

Từ Phương bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh Thù.

"Ngươi vừa mới tu luyện một bộ kiếm pháp, ta lại tặng ngươi một thanh bảo kiếm, có muốn hay không" Lăng Thanh Thù vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía Từ Phương: "Muốn!"
“Được, vậy chúng ta liền đi lấy" Từ Phương vừa nói, thân hình đã đột nhiên hướng về một phương hướng nhanh chóng lướt tới.

Lăng Thanh Thù đi theo phía sau Từ Phương.

Thiên Phong Tông năm đó có một bảo vật trấn tông, tên là Phương Thiên Kiếm.

Làm trận nhãn đại trận hộ tông, bố trí ở giữa một mật địa trong Tuyệt Băng Sơn.

Vừa rồi Từ Phương cảm ứng được một tia ba động đại trận yếu ớt.


Tuy rằng đại trận đã mất đi hiệu lực, nhưng vẫn chưa tan biến! Phương Thiên Kiếm làm hạch tâm đại trận, cũng còn tồn tại.

Nếu là năm đó, khi Thiên Lam Tông còn cường thịnh, loại linh kiếm phẩm cấp như Phương Thiên Kiếm này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chỉ là, ai bảo hiện tại Thiên Lam Tông đã xuống dốc, Lăng Thanh Thù với tư cách là người đứng đầu tông môn, thế nhưng còn đang dùng một thanh kiếm hỏng.

Nếu đã đi tới nơi này, tất nhiên là muốn đi thu hồi Phương Thiên Kiếm, thứ này vốn cũng là đồ đạc thuộc về Từ Phương.

Vừa mới đi không được bao xa, chỉ mới nửa đường, bỗng nhiên từ bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc có bốn người đi tới, vây quanh Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù.

Cầm đầu là một gã mập mạp vừa mập vừa thấp, ngũ quan vặn vẹo, hai chữ xấu xí đã không đủ để hình dung bộ dạng của hắn ta, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ quái.

Ba người phía sau hắn ta, bộ dạng lớn lên ngược lại còn tốt, chỉ là, ba người này có mắt nhưng không tròng, vậy mà lại để cái gã mập mạp này làm cầm đầu.

"Cướp bóc? Cướp đường? Lại còn to mồm" Từ Phương sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng trêu chọc nhìn mấy người này.

"Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi, chúng ta là Thập Lý Đình Tứ Mãnh Hổ, ngươi nghe nói qua chưa? Để lại tất cả mọi thứ trên người thì ngươi có thể cút." Tên mập cầm đầu quát to.

“Đúng vậy, lão đại chúng ta chính là Kim Đan trung kỳ, chúng ta cũng là Kim Đan kỳ, các ngươi hãy ngoan ngoãn đem đồ vật trên người lấy ra, phản kháng gi3t chết!”
Một tên khác có bộ dáng chó săn cũng kiêu ngạo nói.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, chỉ là bốn tên Kim Đan kỳ bình thường, lợi hại lắm sao? Thế nhưng lại dám đến đây cướp hắn, không biết sống chết.

Lăng Thanh Thù xoẹt một cái rút kiếm ra, nhắm ngay bốn tên cướp bóc: “Một đám xấu xa, ta phải chém các ngươi!”

Vừa dứt lời Lăng Thanh Thù vân chuyển Cực Mênh Kiếm muốn giết qua
Từ Phương vội vàng giữ chặt nàng ta lại.

1 5°C
多云
"Bình tĩnh, ngươi là một nữ hài tử, có thể đừng động một chút là đòi chém giết được không.

Trước để ta nói chuyện với bọn họ đã.

Đối với loại người có tính tình nóng nảy như Lăng Thanh Thù, Từ Phương tỏ ý nhất định phải phê bình.

Lăng Thanh Thù dậm chân, dường như không phục, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bốn tên cướp, giống như chỉ cần có một chút không vừa ý, sẽ vung kiếm chém chết bọn họ.

Từ Phương chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt bọn họ, chậm rãi vươn một ngón tay ra.

"Ta đếm ba tiếng, trong vòng ba tiếng, biến mất cho ta, thấy thế nào? Nếu không nàng ấy sẽ làm cho các ngươi biến mất khỏi thế giới này.

Bốn tên cướp vẻ mặt khó tin nhìn về phía Từ Phương, sau khi xác nhận Từ Phương chính là Luyện Khí kỳ, tên mập cầm đầu cười lạnh nói.

“Không biết sống chết, ngươi chỉ một tên Luyện Khí kỳ, đã không trốn ở phía sau, lại còn dám ở đây kêu chít chít, ta thấy ngươi chính là muốn chết!”
"Tất cả những kẻ cho rằng ta là Luyện Khí kỳ đều đã chết" Từ Phương thản nhiên nói.

"Ngươi không phải Luyện Khí kỳ sao?"
"Ta là Luyện Khí kỳ, ta đã ở Luyện Khí kỳ từ lâu" Từ Phương ưu thương nói.


"Mẹ nó, giả thần giả quỷ" Gã mập mạp kia lạnh lùng cười, nói: "Đều sửng sốt ở đó làm gì, nữ gi3t chết, nam bộ dáng rất tuấn tú, giữ lại cho nàng"
"Vâng" Ba tên tay sai đều là vẻ mặt nhe răng cười nhìn nhìn Từ Phương, dường như không hề đem lời nói của Từ Phương ở trong lòng.

"Nam giữ lại? Không phải lúc nào cũng là nữ lưu lại sao? Mẹ nó, đừng nói đám này là đồng tính đấy nhé.

Từ Phương một trận ác hàn.

Facebook hn Leâ Anh Dưỡng
"Nếu các ngươi đã lựa chọn chết, vậy thì đừng trách ta" Từ Phương vừa dứt lời, thân hình đột nhiên tới gần.

"Chỉ là một Luyện Khí kỳ, còn rất cuồng" Ba người cũng đột nhiên một quyền đánh về phía ót Từ Phương, thề muốn một chiêu đem Từ Phương đánh thành thịt nhão.

Răng rắc.

Mấy tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, Từ Phương cùng ba tu sĩ Kim Đan kỳ va chạm cùng một chỗ.

Ba tu sĩ Kim Đan kỳ phốc một tiếng phun ra máu tươi, cổ tay bọn họ trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, bị một cỗ lực lượng cường hoành trùng kích thành mảnh vụn.

Xương cốt toàn thân cũng bị ảnh hưởng, phát ra thanh âm răng rắc, nhanh chóng đứt gãy tan ra! Trong nháy mắt, ba Kim Đan kỳ tử vong!
Lăng Thanh Thù nhìn một màn này, lại có thêm vài phần nhận thức đối với sự cường hãn của lão tổ nhà mình.

Chỉ một chưởng tùy ý đã miểu sát ba Kim Đan kỳ, nếu không phải Động Thiên cảnh thì sao có thể làm được?
Đúng lúc này, một con thú nhìn như chó con nhảy ra, một ngụm nuốt chửng ba Kim Đan kia, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhảy lên vai Từ Phương, cọ xát hai má Từ Phương.

Tên mập vừa rồi còn kiêu ngạo nhất thời trợn tròn mắt, một cỗ mùi nước tiểu từ dưới hạ th@n hắn ta truyền ra.

Hắn ta có ngốc đến đâu cũng biết lần này mình đá vào tấm sắt rồi.


"Ba người bọn họ đã chết, kế tiếp tới phiên ngươi." Từ Phương xoay người nhìn về phía tên mập.

"Ngươi không phải Luyện Khí kỳ sao! Ngươi không phải là Luyện Khí kỳ!" Tên mập đã sợ tới mức chỉ biết lặp lại câu nói này.

Chỉ là mặc kệ hắn ta nhìn như thế nào, Từ Phương thật sự vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ...!
Có thể ở trước mặt tu sĩ Kim Đan trung kỳ, ẩn tàng tu vi hoàn mỹ như thế, chỉ có...!Nguyên Anh kỳ!
Nghĩ tới đây, tên mập kia thiếu chút nữa thì chết ngay tại chỗ.

"Ta thật sự là Luyện Khí kỳ" Từ Phương phi thường nghiêm túc nói.

"Được rồi, nói với ngươi nhiều như vậy đã lãng phí không ít thời gian của ta, ngươi chết cũng thỏa mãn" Từ Phương một chưởng hướng thiên linh cái của tên mập đánh tới.

Tên mập tốt xấu gì cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, lưỡi đao dính máu nhiều năm, tố chất tâm lý cực mạnh.

Chỉ thấy cánh tay hắn ta bỗng nhiên nâng lên, bàn tay hướng lên trời, xoáy khí màu đen hội tụ trong lòng bàn tay hắn, hết thảy mọi thứ chung quanh đều bị cuốn vào, hóa thành bột mịn.

"Nguyên Anh kỳ thì như thế nào! Ta sẽ không chờ chết như vậy!”
Phệ Nguyên Cuồng Phong Trảm! Tên mập hét lớn một tiếng, nghênh đón Từ Phương.

Cuồng Phong Trảm là tuyệt kỹ thành danh của hắn ta, hiện giờ hắn ta lại xuất ra hai trăm phần trăm thực lực, đem bản thân đặt ở chỗ chết, đánh ra uy lực lớn nhất của Phệ Nguyên Trảm.

Ầm...!
Thân hình Từ Phương và tên mập đan xen, Từ Phương dễ dàng tránh được công kích của tên mập, giơ tay lên tát vào mặt tên mập.

Tên mập ở trên không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ vài vòng rồi mới rơi xuống mặt đất, đã không còn khí tức.

"Ngươi nói ngươi xem, làm cái gì chả được, sao nhất định phải tới cướp bóc" Từ Phương cười lạnh nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.