Tuy Từ Phương và Hoàng Thiên đều không để ý đến hắn, nhưng Lăng Thanh Thù lại dùng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe Triệu Bằng nói.
Sau đó đưa ra thắc mắc của mình.
Triệu Bằng giương mắt liếc nhìn Lăng Thanh Thù một cái, có chút cạn lời.
Vừa rồi khi Lăng Thanh Thù đột phá, Triệu Bằng đã biết, Lăng Thanh Thù chính là tu giả Kim Đan Kỳ cấp thấp.
Tuy tu giả Kim Đan Kỳ cơ bản không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng có một người lắng nghe hắn, khiến Triệu Bằng vui mãi không thôi.
"Lần này, ta rất hào hứng với Thâm Hải Lam Tâm, nghe nói, lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, có thể khiến người khác hoàn hồn, Thâm Hải Lam Tâm đoán chắc là toàn bộ hy vọng của ta.
Khi Triệu Bằng nói tới đây, đôi mắt phượng hơi nheo lại, sự âu sầu trong ánh mắt lộ rõ ra ngoài không thể nào che giấu được.
"Lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, quả thực có thể khiến cho một người có linh hồn không trọn vẹn có thể cải tử hồi sinh."
Từ Phương quay đầu lại, hỏi.
"Làm sao vậy, ngươi cần lá cây của Thâm Hải Lam Tâm à?"
"Không sai, một đạo hữu của ta, vì bảo vệ ta tránh bị trọng thương, nên linh hồn đã không trọn vẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói, hiện giờ thứ duy nhất có thể cứu sống nàng ấy, chính là Thâm Hải Lam Tâm." Khi Triệu Bằng nói tới đây, ánh mắt có hồn sáng ngời, dần dần xuất hiện những giọt nước mắt.
Từ Phương gật đầu, hóa ra là như vậy à.
Chỉ là, hai hàng lông mày của Từ Phương nhíu lại thành một đường thẳng, lông mày thật sâu nhăn ở cùng nhau, hai mắt nheo lại, có vẻ như đang lo lắng điều gì điều gì đó.
Triệu Bằng cần lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, hắn sẽ phá hoại Thâm Hải Lam Tâm. Một khi Thâm Hải Lam Tâm bị phá hoại, linh hồn kí sinh trong Thâm Hải Lam Tâm, cũng sẽ phải gánh chịu sự tổn thương y như vậy.
Nếu như năm đó linh hồn đồ đệ của hắn ở trong Thâm Hải Lam Tâm này, thì Từ Phương đương nhiên không thể để Triệu Bằng phá hoại gốc rễ của Thâm Hải Lam Tâm được!
Nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Bằng, giống như ở trong tình thế bắt buộc với Thâm Hải Lam Tâm vậy, đến lúc đó, Từ Phương nhất định phải trở mặt với Triệu Bằng vì vấn đề Thâm Hải Lam Tâm.
Nghĩ một lát, Từ Phương không còn suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Bây giờ còn chưa tìm thấy Thâm Hải Lam Tâm nữa, đợi khi nào tìm được, thì hẵng nói đến mấy thứ này.
"Ta đang nghiên cứu môi trường xung quanh hải vực trên bản đồ, xác suất Thâm Hải Lam Tâm trong vòng xoáy kia là rất lớn, cho nên, bao giờ thì chúng ta lên đường vậy."
Từ Phương không thể đợi được nữa bèn nói, đồ đệ Bạch Liên Tuyết của hắn lúc trước, có thể nói là do sự sơ sẩy của Từ Phương mà chết.
Từ Phương luôn luôn cảm thấy áy náy với nàng ấy, bây giờ thì hận không thể chạy đến bên Thâm Hải Lam Tâm ngay lập tức, để xác nhận rằng Bạch Liên Tuyết đáng yêu của hắn ta cps đang sống tốt hay không.
Triệu Bằng mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi chắc chắn muốn đi, thì ba người chúng ta, có thể khởi hành đi đến đó bất cứ lúc nào."
"Vậy chúng ta mau đi thôi, còn chờ gì nữa." Từ Phương cũng vừa cười vừa nói.
Từ Phương và Triệu Bằng vô cùng ăn ý, không hề nhắc đến vấn đề của Thâm Hải Lam Tâm.
"Đúng rồi, Hoàng Thiên tiền bối, tại sao người lại muốn vào bên trong vòng xoáy, hay nói cách khác thì, sao người lại muốn đến Thâm Hải Lam Tâm vậy? " Bỗng nhiên, Triệu Bằng quay đầu lại hỏi.
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: "Lão phu không có bất kì hứng thú nào đối với Thâm Hải Lam Tâm gì đó đâu."
Triệu Bằng sững sờ, "Vậy người đến đây là vì cái gì?"
"Lão phu du lịch tứ phương, tìm đồ ngon vật lạ trong thiên hạ, nghe nói tôm của Đông Sơn Hải này là ngon nhất, nên cố ý tới đây nếm thử."
Triệu Bằng nghe xong, mắt trợn tròn? Chỉ như vậy thôi sao?
Nhưng nhìn biểu cảm chân thành của Hoàng Thiên, Triệu Bằng đành phải miễn cưỡng tin tưởng.
"Bây giờ, lão phu cảm thấy, lão phu đến Đông Sơn Hải là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời, nếu không phải lão phu không quản xa xôi mà đến đây, thì sẽ không quen biết được anh bạn Từ Phương, đương nhiên cũng không thể thưởng thức được tay nghề của anh bạn này." Khuôn mặt Hoàng Thiên say mê nói.
Triệu Bằng; "..."
Hắn thật sự không thể tin nổi, Từ Phương làm đồ ăn ngon như thế, mới có thể nắm bắt được trái tim của một tu giả Động Thiên Kỳ.
Cho dù tên tu giả Động Thiên Kỳ này, là một tên ham ăn.
...
Ở trung tâm Đông Sơn Hải mãnh liệt cuộn trào, có một vòng xoáy kinh khủng to khổng lồ.
Khoảng trống trung tâm vòng xoáy, đường kính khoảng chừng trăm mét, tốc độ nước xoáy vòng tóe bọt lên mặt nước, giống như từng thanh kiếm sắc một.
Tiếng vang ầm ầm, tiếng sấm bình thường, cũng áp chế đi hết tất cả tạp âm.
Lúc này, có vài chục người khoác áo bào màu đen, lơ lửng trên không giữa vòng xoáy.
Khí tức của những người này, vô cùng mạnh, toàn bộ đều là tu vi Động Thiên Kỳ!
"Vậy Thâm Hải Lam Tâm, trốn ở bên trong vòng xoáy đó à!"
"Ha ha, cũng không uổng công Hải Ma Tông chúng ta, tìm kiếm từ đời này sang đời khác cũng hai vạn năm trời, cuối cùng cũng tìm được Bạch Liên Tuyết rồi!"
"Nghe đồn, Bạch Liên Tuyết là đồ đệ vừa ý nhất của tên quái vật, nắm giữ không ít tiên pháp, đợi ta bắt được nàng ta, sẽ lục soát linh hồn! Lấy được công pháp có lẽ còn có thể khiến ta đột phá đến cảnh giới Động Thiên, đạt đến cảnh giới Nguyên Thần luôn!"
"Hồn phách của Bạch Liên Tuyết này, bị nhốt trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần tìm được Thâm Hải Lam Tâm, thì Bạch Liên Tuyết này chính là đồ vật trong lòng bàn tay chúng ta, tin chắc rằng đồ đệ của tên quái vật kia nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu. "
Những người áo đen này cười ha ha rất lớn, rồi tiến vào trung tâm vòng xoáy.
Qua mười mấy phút, bốn người Từ Phương đều đến được vùng trên không của vòng xoáy.
"Chính là chỗ này sao?" Ánh mắt Từ Phương nhìn xung quanh, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Không đúng nha, có linh khí hỗn loạn ở đây, vừa rồi có năm tên tu giả Động Thiên cảnh giới ở đây."
Triệu Bằng cũng tranh thủ thời gian dùng thần thức dò xét xung quanh một lượt, phát hiện linh khí xung quanh quả nhiên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Triệu Bằng chỉ có thể suy đoán ra vừa rồi ở này có kẻ mạnh đi qua, linh khí mãnh liệt của tu giả, khiế kinh khí xung quanh bị đảo loạn.
Nhưng, hắn không có cách nào đoán ra tu giả có tu vi gì, và có mấy người.
"Anh bạn, ngươi làm sao mà biết được vậy." Triệu Bằng nhíu mày.
Từ Phương cười cười, nói: "Biết cái này, còn không phải là dễ sao?"
Triệu Bằng: "..."
Hắn càng ngày càng không hiểu được Từ Phương, tu vi của Từ Phương luôn duy trì ở Luyện Khí Kỳ.
Hơn nữa, Từ Phương còn nói hắn ta không biết bay, rồi lấy ra một cái linh thuyền rách rưới, dần dần lắc qua lắc lại đến nơi này.
Khi Triệu Bằng ngồi trong linh thuyền của Từ Phương, dường như đã bắt đầu nghi ngờ.
Nhìn biểu cảm thành thật này của Từ Phương, không giống như giả vờ.
Hơn nữa nếu biết bay, ai lại còn mang cái linh thuyền rách rưới này chứ.
Tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ gấp mấy chục lần linh thuyền rách nát này không?
Nhưng... Nếu nói Từ Phương không biết bay, là một tu giả Động Thiên Kỳ, vậy mà đến phi hành kiểu Kim Đan Kỳ này, mà cũng không thể làm được.
Vậy cũng chỉ có thể tin rằng, Từ Phương là một tên cặn bã Luyện Khí Kỳ sao?
Nhìn chung biểu cảm suốt dọc được của Từ Phương, nếu muốn tin Từ Phương là Luyện Khí Kỳ, thì Triệu Bằng cảm thấy sự thông minh của hắn phải hứng chịu sự sỉ nhục.
Thế là, Triệu Bằng cứ để ý như thể suốt cả chặng đường.
"Anh bạn, ngươi nói, những tu giả này, có phải là đến cướp Thâm Hải Lam Tâm của chúng ta hau không?" Triệu Bằng hỏi Từ Phương.
Ngón tay Từ Phương chỉ vào trên khoảng trống vòng xoáy nói: "Những khí tức đó sau khí tiến vào vòng xoáy thì biến mất không thấy gì nữa, chắc là hướng về phía Thâm Hải Lam Sơn rồi."