Lao Tù Ác Ma

Quyển 2 - Chương 13: Cơ hội chỉ có lần này



Thêm một lần kết thúc cuối cùng thì ý thức của Diệp Mạc đã trong tình trạng bán hôm mê, cả người trần truồng nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, thân thể cong lại thành hình cây cung giống như tự thân cố bảo vệ chính mình, tay nắm thành quả đấm chống đỡ ở bên miệng, lộ ra vẻ mặt run rẩy yếu kém nhất. Tiếu Tẫn Nghiêm mặc lại quần áo tử tế, ngón tay tùy tiện nâng cằm Diệp Mạc lên, không kìm lòng được cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại run run của Diệp Mạc lần nữa rồi bước xuống xe, tựa vào xe châm điếu thuốc, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm ngẩng lên nhìn màn đêm không có nhiều sao, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

Nam nhân này, hắn muốn có, không phải bởi vì yêu mà muốn có được cậu ta, chỉ là có được cậu ta ở bên cạnh, bản thân hắn sẽ liền cảm thấy thỏa mãn, lý do ư, trước nay hắn không cần.

Chờ cho đến khi hắn mất đi hứng thú với thân thể này thì chỉ cần vứt bỏ đi là được, lại tìm đến thú vui mới…

Tâm tình sáng sủa thoải mái hẳn lên, Tiếu Tẫn Nghiêm ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, xoay người lần thứ hai mở cửa xe bước vào ngồi xuống, chỉ là vẫn ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe.

Diệp Mạc gần như đã thanh tỉnh lại, nhưng thân thể vừa bị nghiền ép điên cuồng như vậy căn bản không có cách nào cử động được, chỉ có thể cẩn thận từng chút một lê thân thể di chuyển lùi về sâu bên trong, nhưng không gian trong xe chỉ hạn hẹp như vậy, có trốn tránh thế nào cũng bại lộ hoàn toàn dưới ánh mắt lạnh lẽo như báo săn của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của Diệp Mạc, khóe miệng nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, cố ý giả vờ làm động tác mở hai chân Diệp Mạc ra khiến Diệp Mạc vừa uất ức vừa sợ hãi mà la lên “Không muốn, tôi đã không xong rồi, không được!”

Có lẽ là bởi vì mới hưởng thụ qua một trận vô cùng sung sướng tràn trề mà tư thái của Tiếu Tẫn Nghiêm có mấy phần mặc kệ, vẻ mặt cũng không âm lãnh hung hãn như trước, khóe môi mỏng khêu gợi vẫn cong lên một độ cong rất nhỏ, đầy mị lực đầy mê hoặc.

Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, tựa tiếu phi tiếu tiến sát lại gần Diệp Mạc, Diệp Mạc khom người nấp ở góc xe, cẩn thận mà hoảng sợ nhìn khuôn mặt đáng sợ kia của Tiếu Tẫn Nghiêm đang dần tiến đến trước mắt cậu. Cho dù dũng khí của Diệp Mạc có lớn hơn đi chăng nữa thì mới vừa trải qua một trận hành hạ thân thể đau đớn, làm sao cậu còn có thể lúc này lại đi chống cự Tiếu Tẫn Nghiêm nữa. Dưới tình huống bất lực như thế, Diệp Mạc chẳng dám bất chợt nổi hứng anh hùng nữa.

Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy buồn cười, vẻ mặt Diệp Mạc lúc này trông cứ như đứa trẻ bị dọa cho sợ, mang theo vài nét ngây thơ như con thú nhỏ đề phòng đại địch, bất quá đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, nam nhân như vậy, càng khiến hắn thêm muốn Diệp Mạc.

Trên thân thể trống trải của Diệp Mạc vẫn còn lưu lại rất nhiều dấu vết trong lúc Tiếu Tẫn Nghiêm mấy đi khống chế, lấm ta lấm tấm, vừa mờ ám lại vừa chật vật, trong khi Tiếu Tẫn Nghiêm thì quần áo chỉnh tề, cao quý quân tử, khiến cho bất kỳ ai cũng sẽ chẳng nghĩ đến hung thủ hành hung cậu chính là hắn.

Môi Tiếu Tẫn Nghiêm đã tựa ở bên khóe môi Diệp Mạc, Diệp Mạc nghiêng mặt lắc đầu, môi mím chặt lại, hai con mắt đã phủ mờ sương cũng nhắm nghiền lại, Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay bóp lấy hai gò má Diệp Mạc, thấp giọng âm lãnh uy hiếp nói “Nếu cậu không mở mắt, tôi sẽ để bàn tay đi vào.” (Jian: đệt =)) bàn tay =)) bá đạo dễ sợ =)))

Thân thể Diệp Mạc run lên, cảm giác được một bàn tay đã lần đến phía dưới thân cậu, từng chút đến gần nơi phía sau.

Diệp Mạc sợ hãi mở to hai mắt, giống như là đứa trẻ phải chịu oan ức to bừng trời, lại cắn môi, nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc, kìm nén không cam lòng đầy bụng, không hề có một tiếng động kháng cự.

“Thân thể của cậu rất tốt!” Tiếu Tẫn Nghiêm trước sau như một nâng lên cái cằm tinh xảo của Diệp Mạc “Nếu như cậu đồng ý làm nô lệ trên giường của tôi, cho đến khi tôi hết hứng thú…” Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt cười khẽ “Tôi sẽ để cho cuộc sống sau này của cậu được hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”

Diệp Mạc đột nhiên cảm thấy câu nói này nghe rất quen tai, giống như là cách đây rất lâu vào một buổi tối sau khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm mãnh liệt giày vò, hắn đã nói chính là câu nói này, vào lúc đó, cậu đang là Diệp Mạc. Khi đó vào ngày hôm sau, cậu liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại.

Nhớ đến hồi ức của kiếp trước, Diệp Mạc lần thứ hai kinh hoảng, chẳng lẽ nó sẽ tái diễn lại lần nữa.

Không được, Diệp Mạc nỗ lực trấn tĩnh tâm trạng, giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu vốn dĩ không phải là tình yêu, thứ hắn đang theo đuổi trên người cậu chỉ là bóng dáng người yêu lúc trước, thế nên cho dù cậu có từ chối thì hắn cũng sẽ không đem một người mà bản thân hắn không yêu đi giam cầm bên người.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn ra vẻ mặt thất thần của Diệp Mạc, sắc mặt trùng xuống, dùng sức nhéo một cái, Diệp Mạc bị cái nhéo đau của hắn mà kinh ngạc, đến khi lấy lại tinh thần, Diệp Mạc phát hiệp Tiếu Tẫn Nghiêm đang híp mắt dùng loại ánh mắt cực kỳ nguy hiểm mà nhìn cậu chằm chằm.

“Sao?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đã lạnh đi rất nhiều “Không muốn?”

Diệp Mạc hít sâu một hơi, kiên định nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Trước nay tôi chưa từng đồng ý, là anh luôn cứ ép buộc tôi, tôi… tôi tự do, anh không có quyền quyết định hướng đi của tôi.”

Diệp Mạc nói xong, trong nháy mắt cảm giác không khí xung quanh trở nên lạnh băng, nguy hiểm ngập tràn, Diệp Mạc cắn môi một cái, đối diện với Tiếu Tẫn Nghiêm bằng thái độ bất khuất không phục, giờ khắc này mà chấp nhận buông xuôi tức đồng nghĩa với chịu chết. Muốn cậu làm nô lệ trên giường của Tiếu Tẫn Nghiêm sao, không bằng để cậu chết đi cho rồi.

Phong ba bão táp đột nhiên nổi lên, ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm thoáng chốc như lưỡi đao lóe lên sát ý, nụ cười lãnh huyết âm tà từ từ hiện ra ở khóe miệng, thanh âm lạnh lẽo cười cười “Diệp Tuyền, cơ hội chỉ có lần này, cậu, đã dùng hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.