Lao Tù Ác Ma

Quyển 2 - Chương 17: Tốt nhất là thống khổ thêm chút nữa



Nơi góc tối, ngọn lửa màu đen trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm mãnh liệt tích tụ, ánh mắt lạnh lẽo tựa như thanh gương sắc nhọn phóng về phía hai người kia ở cách đấy không xa, bản tính hung hãn man rợ xâm lược dường như trong nháy mắt cũng đều thức tỉnh đến mức đỉnh điểm, Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản chẳng cần phải đi tìm hay suy nghĩ gì về lý do ngọn lửa điên cuồng này dấy lên, chỉ nhìn chòng chọc về phía hai người cách đấy không xa hôn nhau, lãnh huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã móc khẩu súng bên hông ra. 

Tiện nhân này…

…………..

Dưới ánh đèn đường u ám, Diệp Thần Tuấn khẽ cười, đôi con ngươi đen láy sáng trong nhu hòa như nước, đường nét anh tuấn đẹp trang như được viền một tầng ánh sáng mặt trăng, vô cùng mê người.

Nhìn gương mặt tươi cười thân thiết lại ôn nhu dịu dàng này, Diệp Mạc ngây người ra quên cả nói chuyện, giống như tượng đá nhìn chằm chằm Diệp Thần Tuấn, cuối cùng ánh mắt quẫn bách rời đi chỗ khác, hai gò má cũng phủ kín một tầng đỏ ửng.

Diệp Mạc như vậy phi thường rung động lòng người, Diệp Thần Tuấn một tay nhẹ nhàng khoát trên vai Diệp Mạc, nhẹ giọng mỉm cười nói “Ngày mai anh xuất ngoại rồi, sau khi anh về, có thể cho anh một câu trả lời chắc chắn được không?”

Diệp Mạc cúi đầu xoa tay, sắc mặt càng thêm đỏ bừng lúng túng, ấp a ấp úng gật đầu, Diệp Thần Tuấn nhìn Diệp Mạc như vậy, không nhịn được mà cười ra thành tiếng, anh tin rằng, người con trai này rồi sẽ bị tình cảm dịu dàng của anh làm cho xiêu lòng, vấn đề hiện nay chỉ là thời gian.

Sau khi Diệp Thần Tuấn rời đi, Diệp Mạc đứng ngây ra tại chỗ hết cả nửa buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần, giơ tay lên sờ sờ cái trán bị Diệp Thần Tuấn hôn qua, nhiệt độ trên mặt càng cao hơn, khẩn trương đến mức tim đập như điên.

Diệp Mạc thở dài một hơi, vừa đi về phía lầu phòng trọ, vừa âm thầm suy nghĩ, Thần ca thích cậu từ lúc nào chứ?

………..

Tiếu Tẫn Nghiêm có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, xưa nay hắn không bao giờ hưởng dụng bất kỳ nam nữ nào đã bị những người khác chạm qua, ngay cả đồ vật hắn muốn chiếm lấy cũng có sự cố chấp tuyệt đối, ngay cả khi hắn đã từ bỏ người đó trước thì người này cũng tuyệt đối không được phép phản bội hắn kể cả thân thể hay là tinh thần.

Thật ra căn bản Diệp Tuyền vốn không thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm, hợp đồng đã kết thúc, cả hai đều là người dưng của nhau, sự xâm chiếm mấy đêm vừa rồi đều xuất phát từ bản tính thô bạo cướp đoạt của Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn muốn lột sạch ai, đều chẳng cần do dự cái gì cả, huống chi chỉ là một thằng con trai đáng thương của kẻ thù hắn căm hận.

Sau khi cấp tốc chạy xe đến dưới lầu, Tiếu Tẫn Nghiêm gần như là dùng chân đá văng cửa xe, một thân lạnh lẽo như có luồng gió rét căm thổi qua, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng đột nhiên giảm xuống, không nói bất kỳ lời nào, ánh mắt hung tàn u ám nhìn về phía hàng hiên, Tiếu Tẫn Nghiêm rút súng bên hông ra sải bước chân dài đi lên lầu.

Vị trí phòng trọ của Diệp Mạc cửa đóng rất chặt, có vẻ như là đã có ý định phòng bị nên ngay cả ổ khóa cửa cũng đã được thay mới từ lúc nào, Tiếu Tẫn Nghiêm hai mắt đỏ sẫm, giơ khẩu súng lục đen ngòm trong tay lên, quay về phía cửa bắn mấy phát đạn, mặc dù khẩu súng của hắn đã được trang bị ống giảm thanh, nhưng khi viên đạn cùng cửa sắt va chạm kịch liệt vẫn phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Diệp Mạc vừa làm đầy nước ấm bên trong bồn tắm lớn ở nhà tắm, chuẩn bị thư thái ung tắm rửa trong bồn nước ấm, liền đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm của cánh cửa bị đá văng ra, trong thoáng chốc, Diệp Mạc nghĩ chắc là do động đất.

Diệp Mạc cuống quýt chạy ra khỏi phòng tắm, kết quả nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm cả người phủ đầy hung hãn sát khí cầm cây súng lục trên tay đứng ở trong phòng khách, lồng ngực phập phồng giận dữ điên cuồng, toàn thân bốc lên một luồng hàn khí bức người, tựa hồ như vẫn chưa xác định được Diệp Mạc đang trốn chỗ nào, ánh mắt như tia laser đảo một vòng bắn phá toàn bộ không gian, trong nháy mắt dừng lại ở hình ảnh Diệp Mạc đang từ phòng tắm chạy ra.

Tiếu Tẫn Nghiêm như thế này, Diệp Mạc đã lâu chưa từng nhìn thấy, tựa hồ như một con báo săn hung hãn đã mất đi khống chế, lộ ra hàm răng sắc bén, chỉ thiếu chút nữa là xé xác con mồi ra từng mảnh.

“Tiếu… Tiếu Tẫn Nghiêm!” Trái tim Diệp Mạc khủng hoảng đập thùng thùng thình thình, nhất là khi nhìn thấy khẩu súng kia trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm, tim cậu sắp nhảy vọt tới cuống họng. Cái tên ác ma này lại tới nữa rồi, tới để độc hại cậu.

Diệp Mạc sợ hãi lùi về phía sau, nghĩ là Tiếu Tẫn Nghiêm định bắn cho cậu một phát súng, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm như trận hàn phong quát lớn Diệp Mạc, một tay vươn ra chộp lấy tay Diệp Mạc, kéo dài cánh tay lôi đến phòng tắm, Diệp Mạc giãy giụa không được, hét to lên “Anh muốn làm gì!”

Tiếu Tẫn Nghiêm dường như đã mất đi lý trí, túm lấy tóc Diệp Mạc kéo đầu Diệp Mạc ấn vào bên trong bồn tắm đầy nước ấm.

“Rửa sạch sẽ cho tôi!” Tiếng rống giận dữ lạc đi, Tiếu Tẫn Nghiêm càng thêm điên cuồng dùng đại lực nhấn mạnh đầu Diệp Mạc xuống.

Diệp Mạc kịch liệt giãy giụa, hai tay quẫy quẫy như cá giãy liều mạnh muốn ngẩng đầu lên, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn nổi quái lực đáng sợ của Tiếu Tẫn Nghiêm, khiến cho bọt nước bắn tung tóe, mà Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không buông tay.

Nước tràn vào mũi miệng, Diệp Mạc chỉ cảm thấy ý thức mình trở nên mơ hồ, cứ nghĩ rằng chắc cậu cứ vậy mà bị Tiếu Tẫn Nghiêm dìm cho chết chìm trong bồn tắm thì tóc lại đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm kéo mạnh một cái, lôi đầu cậu từ trong nước lên, cả người Diệp Mạc ngã ngồi ở một bên bồn tắm lớn, miệng há to thở hổn hển.

Lại không chết…

Diệp Mạc chật vật tới cực điểm, toàn bộ đầu đều ướt nhẹp, nửa người trên đã thấm nước ướt đẫm cả, thời gian nghẹt thở quá lâu, toàn thân Diệp Mạc chẳng còn bất kỳ chút khí lực nào nữa, vất vả ngẩng đầu lên, hai mắt hơi hé mở nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, dưới ánh đèn trở nên sáng lóa, không nhìn thấy rõ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng bên tai cậu có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ thô dã phẫn nộ của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Chắc là nước chảy vào đầu rồi, giờ phút này Diệp Mạc đã chẳng lo đến cái gì sợ hãi nữa, cậu sắp bị Tiếu Tẫn Nghiêm giết, còn suy tính cái nỗi gì nữa, Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, trên khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, khóe miệng càng nhếch lên một vệt cười.

“Không phải anh nói sẽ không đến à? Sao vậy? Không nhịn được?”

Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm trợn trừng lên, trong thoáng chốc giống như bị người ta táng mạnh một cái bạt tai, sắc mặt hắn tái xanh lại nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc trên đất, bàn tai lớn vươn tới, nhấc Diệp Mạc lên.

“Thế nên cậu cô đơn? Tìm Diệp Thần Tuấn đến làm cậu?” Tiếu Tẫn Nghiêm áp sát vào mặt Diệp Mạc, hung hãn nói.

Diệp Mạc hô hấp vẫn còn rất hỗn loạn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu không hiểu tại sao Tiếu tẫn Nghiêm lại nổi giận, nhưng Diệp Mạc biết rõ, trạng thái của Tiếu Tẫn Nghiêm có nghĩa là trong lòng hắn đang rất thống khổ, bỗng nhiên, Diệp Mạc cảm thấy sung sướng cực kỳ, cái tên ác ma này hiện giờ chắc trong lòng đang rất khó chịu đi, tốt lắm, tốt nhất là để cho hắn thống khổ thêm chút nữa.

“Phải, tôi chính là muốn Thần ca, anh là cái thá gì chứ!” Diệp Mạc ma xui quỷ khiến cười khẽ lên.

Thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động, trong não một sợi dây thần kinh đứt phựt, quả đấm giơ lên, quay về phía khuôn mặt Diệp Mạc đang vô lực châm biếm mạnh mẽ đấm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.