Lao Tù Ác Ma

Quyển 2 - Chương 22: Đánh gãy chân cậu ta



Diệp Mạc soạn ra một phần văn kiện gửi đến hộp thư của Diệp Thần Tuấn, những quyết sách trọng yếu trong công ty đều phải do chính Diệp Thần Tuấn quyết định, đoán là có thể Diệp Thần Tuấn sẽ đáp máy bay trở về, Diệp Mạc liền gọi rất nhiều cú điện thoại, nhưng mãi đến tận khi buổi họp báo kết thúc, Diệp Thần Tuấn chỉ hồi đáp một tin nhắn, công việc bên này bàn giao lại ít nhất phải sau 1 tuần mới có thể trở về được, trong thời gian đó, tất cả mọi chuyện ở công ty đều do Diệp Mạc quyết định.

Diệp Mạc trong lòng mơ hồ bất an, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Thần Tuấn không đạo lý liền điện thoại bảo không trở về, trừ khi, bên kia có chuyện quan trọng hơn ràng buộc Diệp Thần Tuấn nhất định phải ở lại.

Sự việc cũng không đến mức ảnh hưởng tới tồn vong của công ty, nhưng nếu xử lý không tốt vẫn khiến cho sự phát triển vững mạnh của công ty bị trượt dốc, còn cả những hậu quả để lại chưa thể xác định, phong ba qua đi, MY chắc chắn bị tuột khỏi vị trí 5 gia tộc lớn nhất. Huống gì đối tượng thất tín lại là tập đoàn thương mại Hoàng Sát.

Bận rộn cả một ngày, Diệp Mạc trên căn bản đã định ra được phương án giải quyết, mặc dù không cách nào giải quyết tốt đẹp, nhưng có thể khiến cho công ty chịu mức tổn thất thấp nhất.

Ngày mai còn một cuộc đàm phán quan trọng, Diệp Mạc tin tưởng vào tài ăn nói và năng lực ứng biến của mình, cũng có thể tranh thủ giảm thiểu mức tiền bồi thường, dù sao Hoàng Sát cũng còn hợp tác với MY, đôi bên đều hi vọng cùng đạt được thắng lợi.

Tăng ca đến rất khuya, Diệp Mạc mới trở về nhà, niềm vui đến ở nhà mới bị nguyên cả ngày bận rộn quét sạch không còn một chút nào hết, tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng, Diệp Mạc liền nằm ở trên giường nặng nề ngủ thiếp đi.

…….

“Tẫn ca, Trịnh tổng hẹn gặp ngài ở Thiên Đường” Mạnh Truyền Tân vừa khởi động xe vừa nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt trầm lạnh, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh Diệp Mạc luôn miệng trả lời đối phó với đám phóng viên vẫn còn dừng lại trong đầu của hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự không nghĩ tới, nam nhân yếu đuối nhu nhược từng run rẩy không ngừng mỗi lần đứng trước mặt hắn lại có thể có một khía cạnh như thế, cậu ta còn che giấu bao nhiêu bộ mặt nữa mà hắn không biết đây.

“Nói đi!” Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc mở miệng nói.

“Bọn thuộc hạ báo cáo, Trịnh tổng hình như nhìn trúng… Thương Lý tiên sinh.” Mạnh Truyền Tân vừa nói, vừa nhìn qua kính chiếu hậu quan sát nét mặt Tiếu Tẫn Nghiêm. Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ thoáng nhíu mày, cũng không có giận dữ như Mạnh Truyền Tân dự đoán.

“Bọn họ lên giường rồi sao?” Gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không hề có cảm xúc, chỉ là âm thanh đủ để đóng băng ba thước.

“Không có, Trịnh tổng biết Thương Lý tiên sinh là người của Tẫn ca, thế nên mỗi lần tới chỉ là cùng Thương Lý tiên sinh uống rượu tán gẫu, nhưng có đưa cho Thương Lý tiên sinh rất nhiều châu báu.”

Bây giờ sự tồn tại của Thương Lý đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, có cũng được mà không có cũng được, bất luận Thương Lý ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm có bắt chước theo Diệp Mạc thế nào đi chăng nữa thì thái độ của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với y vẫn không lạnh không nhạt, tựa hồ xem Thương Lý chỉ là một đối tượng phát tiết sinh lý, mà Thương Lý có vẻ như cũng ý thức được sớm muộn gì cũng có một ngày Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ vứt bỏ mình, cho nên mới nghĩ đến việc đi nịnh nọt lấy lòng kim chủ tiếp theo. đi đút lót cái kế tiếp kim chủ. Có điều Tiếu Tẫn Nghiêm có bệnh thích sạch sẽ, hắn sẽ không có chuyện dung túng cho nhân tình của mình đùa giỡn với tên đàn ông khác.

Thương Lý chưa từng gặp thủ đoạn tàn nhẫn của Tiếu Tẫn Nghiêm, hơn nữa bị lơ là lạnh nhạt suốt một thời gian dài như vậy, cho nên mới đánh bạo tiếp cận Trịnh Khắc Nam, nhờ vào gương mặt và vẻ ngoài giống Diệp Mạc, rất nhanh đã nhận được sự ưu ái từ phía Trịnh Khắc Nam.

Tiếu Tẫn Nghiêm bắt chéo hai chân thư thái ngồi tựa vào chỗ ngồi trên xe, tầm mắt âm lãnh nhìn ra làn xe lướt qua bên ngoài trên đường phố rực rỡ ánh đèn về đêm.

“Cho người chuyển lời đến Trịnh Khắc Nam, muốn tiếp tục vui vẻ hưởng thụ thì nên biết điều một chút.”

“Đã rõ.” Mạnh Truyền Tân vẫn lái xe vững chắc “Còn Thương Lý tiên sinh?”

Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi, sắc mặt càng thêm âm lãnh mấy phần “Cậu ta không phải thích bắt chước lắm sao, lập tức sai người đánh gãy đùi phải của cậu ta, nếu cậu ta còn dám ở Thiên Đường câu dẫn nam nhân thì tiêm ma tuý vào.”

Mạnh Truyền Tân chỉ cảm thấy có một trận âm phong từ phía sau thổi đến, thu tầm mắt lại, tiếp tục tập trung lái xe “Đã rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.