Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc dấy lên sự hứng thú không phải chỉ bởi vì khuôn mặt kia của Diệp Mạc nhìn qua phi thường thoải mái mà quan trọng hơn chính là phản ứng biểu hiện của Diệp Mạc khi bị hắn ép sát vào, vì hoang mang lo lắng mà hàng mi dài mảnh hơi run run, bên dưới hàng lông mi là một đôi con ngươi đen láy trong suốt tinh khiết lộ ra thủy lượng ánh sáng lộng lẫy, mặc dù căng thẳng sợ sệt, nhưng vẫn cố gắng cứng cỏi đứng đối diện với hắn.
Nhớ đến cảnh cậu ta lúc nãy đã trốn phía sau hắn, đôi mắt long lanh tinh khiết, môi hé nở nụ cười, Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ cau mày, trong lòng càng có mấy phần lưu niệm, nhiều năm qua vì báo thù mà hắn không chừa thủ đoạn nào, ở bên trong những âm mưu tính toán đã luyện thành tính cách tác phong âm lệ độc ác, rất hiếm khi thậm chí đã không còn nhìn thấy nụ cười tươi sáng nhưng vô cùng ngây thơ nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười, dùng ngón tay nâng lên cằm dưới trắng nõn của Diệp Mạc, khẽ cười nói “Nam kỹ ở Thiên Đường rất chuyên nghiệp, muốn cố tình tung nhiều trò đùa giỡn kim chủ như vậy có thể sẽ không được đối xử nhẹ nhàng đâu đấy.”
Diệp Mạc bỏ qua tay Tiếu Tẫn Nghiêm, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm tiến tới một bước chặn ở bên tường, Diệp Mạc cuống lên, với người đàn ông xa lạ trước mắt này lại càng thêm căm ghét, giận dữ hét “Tôi đã nói rồi, tôi không phải nam kỹ, anh thả tôi ra!”
Diệp Mạc gấp gáp gỡ hai bên cánh tay chống đỡ trên tường áp lấy thân thể cậu, cố sức đến toát cả mồ hôi, thế mà Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không hề nhúc nhích.
“Anh mà không buông tay là tôi báo cảnh sát đó!” Diệp Mạc thở phì phò nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, mặt đỏ bừng cả lên.
Tiếu Tẫn Nghiêm rất hứng thú nhìn biểu hiện tức đến ứa gan của Diệp Mạc, tiếp đó nâng một chân lên chèn vào giữa hai chân Diệp Mạc, gần như thân thể ép sát vào người Diệp Mạc, Diệp Mạc sợ hãi vô cùng, muốn kẹp chặt hai chân lại mà cũng không được.
Diệp Mạc nhất thời không phản ứng lại, chờ đến lúc bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm cách một lớp vải áo mò vào bên trong hướng đến chỗ cấm địa của cậu, lúc này Diệp Mạc mới tỉnh lại, vừa mới định muốn mở miệng nói, Tiếu Tẫn Nghiêm đã cúi đầu xuống, thô bạo mang theo kỹ xảo mà hôn lên đôi môi Diệp Mạc.
Lạc Tần Thiên mỗi lần hôn Diệp Mạc đều rất ôn nhu dịu dàng mà lướt nhẹ qua môi cậu thôi, Diệp Mạc chưa từng trải qua kiểu hôn môi điên cuồng kịch liệt như vậy, nháy mắt chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn quay cuồng, trong khoang miệng thế tiến công điên cuồng khiến Diệp Mạc không thể bắt lấy được một chút không khí nào, hai chân cậu bắt đầu như nhũn ra, nếu không phải chân Tiếu Tẫn Nghiêm đã chống đỡ ở giữa hai chân Diệp Mạc, có lẽ Diệp Mạc đã trực tiếp ngã sóng xoài trên mặt đất.
Tiếu Tẫn Nghiêm giống như bị mê hoặc, một tay giữ lấy eo Diệp Mạc, một tay khác thì chế trụ sau gáy Diệp Mạc, theo ngọt ngào mềm mại từ trong miệng truyền đến mà càng tiến sâu vào hơn nữa, đuổi theo mà hôn say đắm nồng nhiệt. Tiếu Tẫn Nghiêm làm việc xưa nay đều là dựa theo phán đoán của bản năng, chưa từng để tâm đến khổ sở của người khác, thế nên khi hắn chưa hết đã thèm mà buông ra, mới phát hiện cậu bé trong lồng ngực đã ngất xỉu…
Thậm chí cả thở khi hôn cũng không biết… đúng là thật quá ngây thơ rồi… kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ nhướng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thầm…
………….
Đêm thành phố X rất huyền ảo, những nơi ăn chơi trác táng nhuộm lên một màu càng thêm hư huyễn, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa mới tắm xong, một chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hạ thân, nâng một ly rượu đỏ đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, nhìn cảnh đêm huyền ảo một mảnh phồn hoa sầm uất, đáy mắt âm lãnh sắc bén như loài chim ưng.
Trải qua những tháng ngày tinh phong huyết vũ tôi luyện nên, chờ đợi cho đến ngày trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất, những kẻ thù năm đó đã hại chết cha mẹ cũng đã sắp bị hắn dùng đủ loại thủ đoạn giày vò dằn vặt đến nhà tan cửa nát, chỉ là đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, khoảng thời gian tuổi thơ ấu tươi đẹp đơn thuần trong sáng nhất đã hoàn toàn bị hủy hoại, trưởng thành cùng với hắn chỉ có tàn nhẫn cùng cô đơn lạnh lẽo.
Vẫn luôn cho rằng tình cảm là thứ phiền phức, đúc thành thiên tính của Tiếu Tẫn Nghiêm một kẻ máu lạnh tuyệt tình tàn nhẫn, vì thế hắn luôn không nghĩ mình cô độc… Bất kể thứ gì hắn muốn có, cũng đều có thể tiện tay bắt lấy, chỉ là hiện tại đang trong cơn trầm vắng tĩnh lặng, Tiếu Tẫn Nghiêm mới chợt nhận ra cảm giác như hắn đang thiếu một cái gì đấy… Cơn gió lạnh khi đứng trên cao lúc này chợt mơ hồ tấp đến… Thiếu cái gì hắn cũng không rõ, chỉ là trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn chưa từng thèm khát bất kỳ thứ gì….
Uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, Tiếu Tẫn Nghiêm quay người bước trở về bên giường, nhìn Diệp Mạc vẫn còn nằm mê man trên giường, đáy mắt lạnh lẽo lướt qua một tia tự giễu, một tên nam nhân xuất hiện ở Thiên Đường rất không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn tình của hắn, vốn chỉ cần xử lý tại chỗ ở nhà vệ sinh, vậy mà lại nhất thời tâm huyết dâng trào đưa nam nhân này đến phòng riêng của mình…
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn lại Diệp Mạc ở trên giường, không chút do dự đưa tay kéo khăn tắm dưới thân xuống, lộ ra một thân hình săn chắc kiện mỹ cường tráng, đêm hãy còn dài, nếu đã không thấy buồn ngủ, vậy thì nên làm chút chuyện thú vị gì đó để tiêu khiển, huống gì nam nhân này… cũng không tệ lắm…
Diệp Mạc mơ hồ cảm giác được thân thể đang kịch liệt lay động, nơi địa phương khó nói truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, toàn thân giống như bị cán nát đến xương cốt rã rời…
Khi ý thức của cậu vì thế mà từ từ hồi phục lại thì…
“A!!!” Diệp Mạc sợ hãi hét lên một tiếng, thanh âm xé tan đêm tối, Tiếu Tẫn Nghiêm còn đang ra sức rong ruổi bên trong Diệp Mạc vẫn không ngừng lại, trước nay chưa từng có một thân thể nào khiến hắn trở nên điên cuồng như vậy, tập trung giữ chặt lấy eo Diệp Mạc, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Diệp Mạc, tựa như bị mất đi khống chế lại càng dùng sức mạnh hơn.
“Không được! Tránh… tránh ra… dừng lại mau… khốn khiếp… A…” Diệp Mạc lớn tiếng giận dữ mắng chửi la hét, chân tay sớm đều đã rã rời, ý thức đang từ từ khôi phục giống như bị một tia sét giáng xuống đánh cho vỡ nát, thế tiến công kịch liệt bên trong thân thể đã hủy hoại đi tất cả, cảm giác tuyệt vọng lan tràn khắp nơi dâng lên đầu…
Bên trong tiếng mắng chửi của Diệp Mạc mang theo tiếng khóc lóc đau đớn, nước mắt nóng bỏng xuôi theo hai gò má chảy xuống, hàng lông mi đọng ướt sương mù giống như cánh hoa sớm tinh mơ, mang theo giọt sương trong suốt, lại có loại mê hoặc bi thương không nói nên lời, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn đến thất thần, không kìm lòng được cúi đầu xuống hôn lên cái trán Diệp Mạc đầy mồ hôi nhỏ giọt, tay đem hai chân trắng nõn thon dài của Diệp Mạc càng mở rộng ra…