Lạc Tần Thiên vì tìm kiếm Diệp Mạc mà cả đầu bốc hỏa gấp gáp vô cùng, cuối cùng nhìn thấy trên điện thoại di động tin nhắn đến của Diệp Mạc chỉ có một dòng “Em về rồi.”
Thanh thanh lạnh lùng vài chữ, khiến cho Lạc Tần Thiên một trận hốt hoảng, cứ nghĩ là Diệp Mạc vì bị Lạc Xuyên lạnh nhạt mà tức giận, thế là chẳng thèm chào hỏi gì Lạc Xuyên cả, Lạc Tần Thiên liền trực tiếp lái xe chạy đến chỗ ở của Diệp Mạc, đứng ngoài cửa lời ngon tiếng ngọt gọi rất lâu, bên trong chỉ truyền đến một tiếng lãnh đạm của Diệp Mạc “Mai em còn phải đi làm, anh về đi.” (Jian: đúng kiểu trung khuyển công nữ vương thụ =)) bạn Lạc chiều vợ vãi =)))
“Mạc Mạc em nghe anh nói, bất kể là mấy lão gia hỏa trong Lạc gia tộc kia nhìn em thế nào, Lạc Tần Thiên anh đời này cũng chỉ muốn duy nhất một mình em, dù cho có bắt anh chết, anh cũng sẽ không thay lòng với em.” Lạc Tần Thiên đứng nghiêm ở cửa, vọng vào thanh âm mạnh mẽ chăm chú cực kỳ nghiêm túc. (Jian: ôi dồi thấy mấy anh công mà thâm tình như này sao thấy yêu thế:((((()
Diệp Mạc tựa ở mặt sau cánh cửa, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống, cảm giác áy náy tự trách dâng đầy đè nặng trong lồng ngực, ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Diệp Mạc cố nhịn để không khóc ra thành tiếng, bất luận là Lạc Tần Thiên có nói gì, Diệp Mạc cũng đều không trả lời lại. Lạc Tần Thiên đứng ở cửa nói một hồi rất lâu, anh sắp phải trở về xử lý chuyện của Lạc gia tộc, đến lúc gần đi, trong lòng vẫn bất an.
Nhưng Diệp Mạc cũng không định giữ anh lại, Lạc Tần Thiên mới vừa định thành lập công ty, đang cần có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, chỉ cần xác lập được phương án cụ thể, Diệp Mạc lập tức liền sẽ đến trợ giúp Lạc Tần Thiên. Hiện tại đang làm việc tại Hoàng Sát coi như là đang trải nghiệm cùng huấn luyện, dù tập đoàn thương mại hùng mạnh Hoàng Sát này là nơi mà hết thảy người tài đều muốn đầu quân về.
Nếu như Diệp Mạc biết được chủ nhân thật sự của Hoàng Sát là Tiếu Tẫn Nghiêm, có cho Diệp Mạc tiền lương tăng gấp 10 lần, Diệp Mạc cũng nhất quyết sẽ từ chức.
Thế giới này thực sự quá nhỏ, lại trùng hợp chạm phải mặt kẻ có chết cũng không muốn gặp nhất, nhìn tên ác ma trong ác mộng trước mắt, văn kiện trên tay Diệp Mạc rơi xuống cùng một chỗ trên mặt đất…
Diệp Mạc nguyên bản đã thấy rất kỳ lạ, chức vị của cậu cứ trong vòng nửa tháng lại tăng lên một bậc, từ một nhân viên bình thường chẳng chút tiếng tăm gì, cuối cùng hiện tại lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty, vốn chỉ đơn giản nghĩ rằng năng lực của mình đã được nhìn nhận, nhưng đến khi trực tiếp lên đến chức vị trợ lý tổng giám đốc, Diệp Mạc mới mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, hiện tại tất thảy đồng sự đều cho là Diệp Mạc đi cửa sau, thậm chí có người lén hỏi nhỏ cậu một chút xem cậu có phải là họ hàng thân thích gì của tổng giám đốc hay không, Diệp Mạc chỉ biết lặng im không nói gì, vào công ty đã lâu như vậy, tới cái bóng của tổng giám đốc cậu còn chưa từng nhìn thấy a.
Thời điểm Diệp Mạc đi vào bên trong văn phòng tổng giám đốc, điều đầu tiên đập vào mắt chính là không gian rộng lớn xa hoa tráng lệ làm cho khiếp sợ một phen, tiếp đó rón ra rón rén chậm chạp tiến đến gần bàn làm vêệc, nhìn bóng lưng của người ngồi trên ghế, Diệp Mạc vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi trên ghế xoay quay lưng lại đối mặt với Diệp Mạc, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng không rõ ý cười.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc cực độ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm âm u mở miệng nói “Diệp tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”