Lao Tù Ác Ma

Quyển 3 - Chương 1: Phản công



Mưa rơi càng lúc càng lớn, cảnh vật xung quanh dường như cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, Diệp Mạc nhẹ nhàng tựa đầu ở trên cửa sổ xe, hai mắt lạnh lẽo nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, người xe vội vã qua lại trong màn mưa, trong đầu Diệp Mạc lúc này giống như có một đoạn phim đang lướt nhanh qua, địa ngục năm đó thoáng như nó chỉ mới vừa diễn ra ngày hôm qua. 

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc bình tĩnh đứng trước mặt hắn, vẻ mặt vốn vững vàng trầm lạnh rốt cuộc xuất hiện vài tia thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn là một bộ dạng cường liệt áp bức đối phương, hắn biết, Diệp Tuyền đến gặp hắn, chính là để cứu tính mạng Diệp Thần Tuấn, ngoài trừ việc cầu xin hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm không nghĩ ra được cậu có thể còn cách nào để xoay chuyển càn khôn pháp bảo.

“Làm lãng phí thời gian của tôi sẽ phải trả giá đắt đấy, thế nên tôi khuyên cậu nên ngắn gọn dùng một câu nói thẳng ra mục đích của cậu đến đây đi.” Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm hiện lên âm ngoan tàn độc, giống như vương giả quân lẫm thiên hạ, mỗi một lời nói ra đều mang theo luồng uy hiếp không thể kháng cự.

Diệp Mạc mặt không biến sắc, ánh mắt lành lạnh nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Tiếu Tẫn Nghiêm, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi! Tôi có một thứ có thể đổi lấy tính mạng Thần ca.”

Tiếu Tẫn Nghiêm khinh thường cười lạnh một tiếng, tựa hồ như đối với đề nghị của Diệp Mạc cảm thấy rất nhàm chán, hai tay tùy ý mở ra tựa vào hai bên ghế. “Cậu có thể đi rồi, cậu nên trở về chuẩn bị trước hậu sự của Diệp Thần Tuấn đi.” Sau đó nhấn nút trên bàn phím, trầm giọng nói “Thông báo xuống, sau năm phút bắt đầu cuộc họp.”

Tiếu Tẫn Nghiêm không nhìn Diệp Mạc, mặt không chút cảm xúc liếc nhìn đồng hồ trên tay, đứng dậy vòng qua chiếc bàn làm việc lớn đi về phía cửa. Thời khắc này hắn không cảm thấy có chút nóng lòng nào, Diệp Thần Tuấn chết rồi, hắn sẽ bức ép nam nhân này không thể không khuất phục đầu hàng hắn, giống như năm đó trói buộc Diệp Mạc ở bên mình, trình tự cũng đơn giản như vậy, hắn không có hứng thú làm cho nó trở nên phức tạp.

“Anh không muốn biết tôi dùng cái gì để trao đổi với anh sao?” Lúc Tiếu Tẫn Nghiêm vừa bước lướt qua bên cạnh người Diệp Mạc, Diệp Mạc đột nhiên mở miệng nói “Có thể, đó là thứ anh muốn có được nhất!”

Tiếu Tẫn Nghiêm dừng bước, xoay người híp mắt nhìn Diệp Mạc đang gần trong gang tấc, cười lạnh nói. “Cậu biết thứ tôi muốn có được là gì sao?” Tiếp đó đưa tay nắm lấy bên dưới cái cằm trắng nõn của Diệp Mạc nâng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Mạc đang chẳng có chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn trầm giọng nói “Tôi đột nhiên rất muốn biết, ở trong mắt cậu, rốt cuộc thứ tôi muốn có thể là gì?”

Diệp Mạc nhìn kỹ ngũ quan tràn ngập khí tức nguy hiểm của Tiếu Tẫn Nghiêm, đáy lòng chợt lóe lên một tia khủng hoảng, rõ ràng tâm lý chiến đấu của Diệp Mạc vẫn còn đang nằm bên trong sự căng thẳng cao độ, cậu biết bản thân mình đang đối đầu với một tên đàn ông như thế nào, hắn là ác ma! Một kẻ điên giết người không chớp mắt!

Thế nhưng, cuộc chiến này đã đi đến bước không thể dừng lại được rồi, không thể quay đầu lại được, chỉ có thể đánh cược một lần, thua, cậu sẽ cùng chết với Diệp Thần Tuấn, thắng, chỉ một mình cậu phải chết mà thôi.

Thế nên, cậu nhất định phải thắng!

Diệp Mạc cười cười, thanh âm nhẹ như mây gió “Lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ, tại sao tôi đã mất trí nhớ, lại còn có thể nhớ tới mình có một người bạn tên Diệp Mạc?”

“Kỳ lạ?” Tiếu Tẫn Nghiêm trào phúng cười, gằn giọng nói “Lạc thú của cậu cho tôi chỉ là ở trên giường, còn những chuyện khác, tôi không hề có hứng thú.”

“Thế nên, anh đã quên tên què nhảy vực kia rồi sao?” Diệp Mạc thấp giọng cười nói.

Một tia kinh hãi không dễ phát hiện lướt nhanh qua đáy mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, nụ cười âm hiểm một khắc trước còn lưu lại ở trên khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt đã biến mất, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này chỉ cảm thấy huyết dịch trong người mơ hồ tỏa nhiệt, Tiếu Tẫn Nghiêm rất rõ ràng, tên què trong miệng nam nhân này là đang chỉ ai, nhưng điều khiến cho hắn khiếp sợ, chính là chuyện Diệp Mạc nhảy vực, có cực kỳ ít người biết, chuyện này đã bị hắn bảo mật rất tốt, căn bản không thể có bất kỳ một người ngoài nào biết chuyện Diệp Mạc đã tử vong.

Siết chặt cằm Diệp Mạc mạnh mẽ nâng lên, khuôn mặt Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc cao hơn, âm lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mạc.

“Tiếp tục nói!”

Cảm nhân được khí tức của Tiếu Tẫn Nghiêm đang bị kích động hỗn loạn, Diệp Mạc càng có thêm dũng khí đối mắt với Tiếu Tẫn Nghiêm, ngay cả thanh âm cũng đã biến sâu không lường được. “Sao hả? Rốt cuộc cũng đã có hứng thú với đề tài này của tôi rồi sao?”

Ánh mắt Diệp Mạc tràn ngập khiêu khích khiến cho ngũ quan lãnh khốc của Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ vặn vẹo, cường độ trên tay không khỏi lớn hơn rất nhiều, âm lãnh hung hăng nói “Vì sao cậu biết những việc này?”

Diệp Mạc không hề lo sợ, khóe miệng cong lên, thanh âm êm dịu u thanh “Tôi không chỉ biết có như vậy, tôi còn biết anh dùng súng bắn gãy chân cậu ta, tiêm ma túy vào cơ thể cậu ta, ép cậu ta nhảy lầu, vì để trừng phạt chuyện cậu ta bỏ trốn, anh thậm chí đã hại chết nam nhân mà cậu ta yêu nhất, bắn chết người đã giúp đỡ cậu ta bỏ trốn ngay trước mặt cậu ta, thậm chí còn dùng dây xích giam cầm cậu ta lại như một con chó… Ách…”

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên bóp mạnh lấy cổ Diệp Mạc, xung quanh con ngươi màu đen phủ kín tơ máu đỏ tươi, làm cho thân thể gầy nhỏ của Diệp Mạc nhấc bổng lên không trung chỉ còn mũi bàn chân chạm hờ vào mặt đất.”

Diệp Mạc biết, tên ác ma này đã thức tỉnh rồi!

Máu thịt toàn thân Tiếu Tẫn Nghiêm toàn thân đều khẽ run lên, trong cơ thể bốc lên một luồng hỏa mãnh liệt dường như có thể tàn phá hết thảy mọi thứ, hắn giống như một con dã thú mất đi khống chế, bàn tay lớn gắt gao chế trụ Diệp Mạc, hận không thể đem cậu xé tan, tia nhìn trong hai mắt phát ra, là không thể tin nổi, là vui sướng kịch liệt điên cuồng, cùng với kỳ vọng khao khát tột độ.”

“Cậu ta ở đâu?!!” Tiếu Tẫn Nghiêm gầm nhẹ, trừng trừng mắt nhìn Diệp Mạc đến mức có thể chảy máu mắt. Nhất định là Diệp Mạc đã nói cho nam nhân này biết, cậu ta, cậu ta vẫn còn sống!!

Nguyên tưởng rằng nỗi đau về cái chết trôi qua gần 3 tháng của người con trai kia đã trở nên tĩnh mịch ở trong lòng hắn, bất luận có nghĩ đến cậu ta như thế nào đi nữa, thế giới của hắn cũng sẽ không còn nổi lên bất kỳ kích động nào, nhưng chỉ vừa mới biết, cậu ta khả năng vẫn còn sống, mỗi tế bào trong thân thể đều trong nháy mắt sôi sục lên. Cấp thiết! Điên cuồng! Muốn gặp cậu ta! Loại chờ mong kỳ vọng ấy giống như đã trở thành một nỗi ám ảnh không ngừng dằn vặt hắn.

Hóa ra, bất luận thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, người con trai kia vẫn mãi tồn tại trong thế giới của hắn như một đặc thù khó có thể xóa bỏ đi được!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.