Lao Tù Ác Ma

Quyển 3 - Chương 10: Lẽ nào… còn ở?



Hai tay Tiếu Tẫn Nghiêm chống đỡ ở hai bên đầu Diệp Mạc, duỗi thẳng khuỷu tay đem Diệp Mạc bao phủ ở bên trong vòng vây của mình, dù vẫn ung dung quan sát Diệp Mạc vẻ mặt, tuy rằng cậu vẫn tỏ ra không sợ nhìn hắn chằm chằm, nhưng đáy mắt rõ ràng lướt qua một tia hoảng sợ.

“Anh dám!” Diệp Mạc cắn răng nghiến lợi nói, “Trừ phi anh không muốn gặp Diệp Mạc.”

Đây là vũ khí có sức công kích duy nhất và cũng là cuối cùng Diệp Mạc có thể chống lại Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ cần Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng còn quan tâm đến cái tên Diệp Mạc, Diệp Mạc tin tưởng, thủ đoạn uy hiếp này của cậu tuyệt đối hữu hiệu.

Tiếu Tẫn Nghiêm thoáng nhíu mày, âm hiểm cười hừ một tiếng, gương mặt tuấn tú âm trầm ẩn chứa nhiều mưu mô thủ đoạn gần như kề sát tới trước mặt Diệp Mạc, thấp giọng nói “Cậu đã có dũng khí uy hiếp tôi, xem ra cũng đã sẵn sàng chuẩn bị gánh chịu hậu quả.”

Diệp Mạc rất trực tiếp ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói “Phải, ngay cả chết tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt hơi co giật, giận dữ không dễ phát hiện lướt qua giữa hai lông mày. Lúc Diệp Mạc tưởng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm muốn buông tay thì, thân thể đột nhiên nhấc bổng lên không trung, toàn bộ thân thể đều bị Tiếu Tẫn Nghiêm vác lên trên vai, Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt âm lãnh, mặc cho Diệp Mạc giương nanh múa vuốt ra sức phản kháng mà đưa cậu đi vào trong phòng ngủ, bước tiến vững vàng.

“Tiếu Tẫn Nghiêm anh làm gì! Buông tay!” Diệp Mạc liều mạng giãy giụa thân thể, thế nhưng vẫn vô hiệu, cuối cùng bị Tiếu Tẫn Nghiêm trực tiếp ném lên giường.

“Tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện với nhau một chút!” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mạc, chỉ đứng ở bên giường, không có động tác tiến thêm một bước nữa.

Diệp Mạc chống khuỷu tay nhấc dậy thân thể, lập tức từ một đầu giường khác nhảy xuống, cách một cái giường cảnh giác nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, hung dữ lớn tiếng nói “Có chuyện gì nhất định phải bàn luận ở trên giường sao?”

Tiếu Tẫn Nghiêm dáng người kiên cường, thân thể thon dài kiện khang chênh chếch tựa ở chiếc bàn đặt đèn ngủ ở bên cạnh giường, hai tay khoanh lại trước ngực, tư thái tùy tiện ung dung, khí thế vẫn như cũ không hề có chút giảm.

“Bàn luận ở đây, chí ít khi cậu nói sai thì có thể thuận tiện trừng phạt.” Tiếu Tẫn Nghiêm nói, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, Diệp Mạc không cần đoán cũng biết, trừng phạt từ trong miệng người đàn ông này là ám chỉ chuyện gì. (Jian: Đệch, xao mà bá đạo quá vậy, xao mà tui thích như vầy quá vậy, xao làm tym thiếu nữ của tui rung động quá vậy =)))))

“Bây giờ tôi không có thời gian, ngày mai đi! Ngày mai tôi sẽ đến Hoàng Sát gặp anh.” Diệp Mạc chột dạ nói.

“Cậu muốn đuổi tôi đi à?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng thẳng người, vòng qua giường, từng bước từng bước hướng đến gần Diệp Mạc “À, suýt chút nữa tôi quên mất, Lạc Tần Thiên sẽ quay trở lại ngay, nếu như bị hắn nhìn thấy tôi cùng cậu ở chung trong một căn phòng, kế hoạch cậu che giấu lập tức sẽ bị thất bại.”

Diệp Mạc không nói gì, Tiếu Tẫn Nghiêm hiểu như vậy cũng được, chí ít có thể che giấu mối quan hệ thật sự giữa cậu và Tần Thiên. Tốt nhất là để cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm giác cậu là nam nhân xấu xa đê tiện nhất trên thế giới.

“Cậu nhu cầu bất mãn đến mức nào vậy, câu dẫn một Diệp Thần Tuấn không đủ, ngay cả Lạc Tần Thiên chỉ mới quen biết được mấy tiếng liền lập tức giở trò quyến rũ.”

Tự dưng quay ngoắt đổi sang đề tài khác khiến Diệp Mạc thầm giật mình khó hiểu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, người đàn ông này trước đây không phải rất kiệm lời sao? Bây giờ sao lại trở nên….. dài dòng như vậy? (Jian: nó ghen đó, em cứ ngơ ngơ k hiểu ý nó bảo sao bị nó củ hành suốt là phải =)))))

Diệp Mạc vừa âm thầm tính toán thời gian Lạc Tần Thiên quay trở lại, vừa nghĩ cách để làm sao cho Tiếu Tẫn Nghiêm chủ động rời khỏi nơi này, mặc kệ thế nào, cũng không thể để Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Lạc Tần Thiên chạm mặt nhau. Đều là hai kẻ muốn lấy mạng đối phương, vừa thấy mặt nhau tuyệt đối sẽ giương súng đối đầu, huống gì Tiếu Tẫn Nghiêm thương pháp (cách xài súng) xuất thần, động tác nhanh nhẹn như loài báo giống, hơn nữa thành phố X lại là địa bàn của hắn, đừng nói đến kế hoạch rời đi khỏi thành phố X của cậu thất bại, chỉ sợ ngay cả Lạc Tần Thiên có thể sẽ phải chết dưới tay hắn.

“Ngày mai bất kể là Thần ca có tỉnh lại hay không, tôi cũng sẽ nói cho anh biết hiện giờ Diệp Mạc đang ở đâu?” Diệp Mạc cẩn thận tính toán, quan sát được Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt khẽ biến đổi, liền tiếp tục nói “Diệp Mạc hiện tại đang ở ngay trong thành phố X, ngay mai tôi sẽ dẫn anh đi gặp cậu ta.”

Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt, tựa hồ đang đánh giá xem có nên tin tưởng Diệp Mạc được không, đột nhiên khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng nói “Cậu bây giờ nói, độ tin cậy thực sự quá thấp.”

Tiếu Tẫn Nghiêm không tiếp tục hướng đến phía trước, mà là ngồi ở trên giường, lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa, chậm rãi bật lên.

Diệp Mạc cuống quýt, điệu bộ này của Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên là sẽ không đi rồi.

“Tôi cùng Lạc Tần Thiên trước đây có quen biết, lần này chỉ là gặp nhau ôn lại chuyện cũ thôi, thật sự sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác như anh nghĩ đâu.” Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm tính cách bá đạo mãnh liệt, vì lẽ đó chỉ có thể thử loại bỏ đi nghi ngờ của hắn “Tôi biết anh cùng Lạc Tần Thiên có cừu oán, thế nên có lẽ anh cũng không muốn giáp mặt anh ấy đâu đúng không, hay là thế này đi, anh rời đi trước, đợi tôi với anh ấy ăn cơm tối xong, liền sẽ đi tìm anh.”

Diệp Mạc nói rất mạch lạc rõ ràng, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt vẫn sét đánh không đổi, giống hệt như người máy cơ khí ngồi ở trên giường, còn tiện tay phủi sạch lớp bụi trên bàn về phía Diệp Mạc đang run rẩy lo lắng.

Cửa phòng ngủ không đóng, bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa nghe rất rõ ràng, Lạc Tần Thiên đã trở về.

Diệp Mạc hoàn toàn biến sắc, đang đứng tại chỗ hoảng loạn thì, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói “Tôi cho cậu thời gian nửa điếu thuốc để Lạc Tần Thiên rời đi, bằng không, cậu biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy!”

Thời gian đã không cho phép Diệp Mạc cẩn thận cân nhắc nữa rồi, Diệp Mạc phẫn hận hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Vậy trong lúc đó anh tuyệt đối không được ló mặt ra đó!” Nói xong, Diệp Mạc xoay người cấp tốc rời khỏi phòng.

Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm nhếch lên quỷ tiếu đắc ý, nhàn nhã dựa vào đầu giường tiếp tục hút thuốc.

Muốn đấu với hắn, vẫn còn xanh và non lắm! (Jian: vì sao tui thấy anh càng lúc càng trẻ con vại hả =))))))

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, ít nhất Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản sẽ không thể nghe được rõ ràng Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên ở trong phòng khách nói cái gì, thế nhưng một điếu thuốc đã hút xong vẫn không thấy Diệp Mạc quay trở lại.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên có loại dự cảm xấu, lập tức từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, ánh mắt quét lướt qua phòng khách, quả nhiên, không có một bóng người! (Jian: muahahahaha tội chưa =))))))))) quê xệ =)))))))))

Trong nháy mắt, khí huyết cuồn cuộn chạy vọt lên trên đại não Tiếu Tẫn Nghiêm!

Rất rõ ràng, Diệp Mạc đã cùng Lạc Tần Thiên rời đi!

Lần đầu tiên! Tiếu Tẫn Nghiêm đây là lần đầu tiên cảm giác được ngọn hỏa mãnh liệt bùng cháy không thể áp chế nổi trong lồng ngực, bình thường hắn có tức giận hiện ra rõ ràng, đó là khi hắn không có hết sức áp chế đi mà thôi, hiện tại, mặc dù đã nỗ lực cố giữ bình tĩnh, thế nhưng kích thích tố tuyến thượng thận (chả biết) vẫn một đường tăng vọt.

Hắn đêm nay thật sự chưa hề nghĩ tới sẽ đối với Diệp Tuyền làm chuyện cường bạo gì, chỉ là muốn chờ khi Lạc Tần Thiên rời đi rồi, chính mình trước hết cùng cậu ta ngồi ăn bữa cơm tối này với nhau, sau đó dùng tâm thái ôn hòa cùng Diệp Tuyền nghiêm túc nói chuyện với nhau một lần. (Jian: nhiều khi anh cứ làm tui mủi lòng ;___;)

Hắn không phải là người có tính nhẫn nại, quyết định cùng Diệp Mạc nghiêm túc ngồi lại nói chuyện với nhau cũng là chuyện ngoài dự kiến của hắn.

Xem ra, hắn vẫn là quá nhân từ rồi….

………………….

Lạc Tần Thiên vẫn còn chẳng hiểu chuyện ra làm sao, tại sao mà rượu cùng thức ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi đâu đó hết cả rồi mà còn muốn đi ra ngoài ăn, thế nhưng đều thuận theo quyền uy của Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên vẫn là cười lấy lòng phối hợp với Diệp Mạc. (Jian: anh này thì chiều vợ quá chừng, muệ, zai nào cũng đáng ieo, thiếu nữ biết làm xao ;___;)

Kỳ thực ở bên trong tiềm thức Lạc Tần Thiên vẫn cảm thấy lo sợ, lo sợ rằng hiện tại Mạc Mạc đã không còn yêu anh nữa.

Khoảng thời gian Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm dây dưa thực sự quá lâu, Lạc Tần Thiên lo lắng, Diệp Mạc sớm đã quen với sự tồn tại của Tiếu Tẫn Nghiêm tồn tại, chỉ là chính bản thân cậu không phát hiện mà thôi. (Jian: Óa, một phát chỉ ra vấn đề luôn ‘o’)

Bữa ăn này của Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên cũng không diễn ra vui vẻ như trong tưởng tượng, mặc dù Lạc Tần Thiên có kể mấy câu chuyện cười ngốc như thế nào đi chăng nữa, Diệp Mạc thần thái vẫn là mất tập trung thần thái, Lạc Tần Thiên đương nhiên sẽ không biết được giờ khắc này Diệp Mạc đang suy nghĩ đến cái tên Tiếu Tẫn Nghiêm bị cậu quăng lại ở nhà kia

Sau khi rời đi khỏi nhà trọ, Diệp Mạc mới bắt đầu cảm thấy lo lắng bồn chồn, cậu làm thế này không thể nghi ngờ đã chọc trúng vảy ngược Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy rằng hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không làm thương tổn đến cậu, nhưng nghĩ đến dáng vẻ thô bạo phát điên của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc vẫn là không nhịn được lạnh gáy run sợ

Tưởng đã mất nhưng lại có được, tâm tình Lạc Tần Thiên vẫn đang nằm ở bên trong vui sướng cùng thấp thỏm, bởi vì lo lắng cho Diệp Mạc nên Lạc Tần Thiên muốn để Diệp Mạc tạm thời chuyển đến điểm nghỉ chân của chính mình tại thành phố X, có bảo tiêu của Lạc gia tộc bảo vệ, Tiếu Tẫn Nghiêm đương nhiên sẽ không thể trắng trợn đến xâm phạm.

Diệp Mạc không có đồng ý, đã định sẵn kế hoạch sẽ lên du thuyền rời đi, Diệp Mạc cũng không muốn quá phiền phức, còn phải trở về chuẩn bị một chút, cũng tính toán tìm cách để kế hoạch rời đi càng thêm hoàn mỹ.

Lạc Tần Thiên dĩ nhiên sẽ hiệp trợ Diệp Mạc, đã biết rõ sẽ cùng nhau chuẩn bị đi lên du thuyền, đích đến du thuyền có phi cơ riêng sắp xếp sẵn hướng về đại bản doanh của Lạc gia tộc. Trước đó, điều Lạc Tần Thiên muốn làm, chính là âm thầm giúp đỡ Diệp Mạc không bị Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện, ở thành phố X đâu đâu cũng có tai mắt cùng thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ cần hơi lơ là không chú ý một chút, Diệp Mạc liền có thể bị Tiếu Tẫn Nghiêm tóm được. Chỉ cần Tiếu Tẫn Nghiêm muốn giấu diếm một người không để bị ai phát hiện, cho dù có vận dụng hết toàn bộ thế lực của Lạc gia tộc cũng chưa chắc tìm được.

Chỉ là bởi vì Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên mới nghĩ đến chuyện tạm thời rời khỏi thành phố X, thế nhưng cừu hận với Tiếu Tẫn Nghiêm, Lạc Tần Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, thế lực của Lạc gia tộc chủ yếu tập trung ở nước Đức, tài sản trong nước không có nhiều, tuy rằng vẫn chăt chẽ duy trì hợp tác cùng Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng tranh đấu âm thầm đã lặng yên khai hỏa.

“Tần Thiên, nếu như ngày mai có thể thuận lợi rời đi, anh đừng đem thân phận thật của em công bố ra được không?” Diệp Mạc nhẹ giọng nói.

“Tại sao? Mạc Mạc, em không muốn trở về làm con người thật của chính mình à?” Lạc Tần Thiên vừa lái xe, vừa nói.

Diệp Mạc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đầu lướt qua các loại hình ảnh giả tưởng, nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm biết được thân phận thật sự của cậu…. hắn có lẽ sẽ truy sát đến tận nước Đức đi.

Trầm tư hồi lâu, Diệp Mạc mới lạnh nhạt nói “Chỉ là muốn cáo biệt chuyện lúc trước….”

Đã là11, 12h đêm, Lạc Tần Thiên đưa Diệp Mạc về đến dưới lầu nhà trọ mới rời khỏi.

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Mạc vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, đi tới cửa nhà, vỗ vỗ tay ngáp dài lấy chìa khoá ra mở cửa, trong nhà một mảnh tối om, Diệp Mạc bật đèn lên, cảnh tượng đập ngay vào mắt khiến cho Diệp Mạc sợ hết hồn, trên đất trên bàn vung vãi tàn tạ những món ăn, cả khăn trải cũng bị hất tung xuống cùng chỗ với những món ăn kia.

Diệp Mạc có thể tưởng tượng ra được, lúc Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện cậu rời đi đã bạo phát giận dữ đến mức nào.

Cũng không quản cả người đang vô cùng uể oải, Diệp Mạc cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn sạch sẽ, dù rằng cậu muốn rời khỏi nơi này, nhưng nhà này nhà là nhà Diệp Thần Tuấn đưa cho cậu, cậu có rời đi thì cũng phải để lại một căn phòng thật sạch sẽ gọn gàng.

Diệp Mạc mừng là Tiếu Tẫn Nghiêm không có phá hoại những đồ vật khác trong nhà. Trong nháy mắt nhớ tới Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc đột nhiên dừng lại động tác trên tay, nhanh chóng quay mặt nhìn về phía cánh cửa ra vào.

Cậu rõ rõ ràng ràng nhớ là, lúc nãy khi cậu trở về, đã dùng chìa khoá để mở cửa, nói cách khác, lúc cậu và Lạc Tần Thiên lúc rời đi, gian nhà là bị chính cậu dùng chìa khoá ở bên ngoài khóa trái lại!

Diệp Mạc trợn mắt lên, hít vào một ngụm khí lạnh.

Vậy chẳng phải là cậu đã đem Tiếu Tẫn Nghiêm nhốt lại ở bên trong nhà suốt mấy tiếng đồng hồ!

Lẽ nào Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại… vẫn còn ở trong nhà này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.