Lao Tù Ác Ma

Quyển 3 - Chương 12: Em rốt cuộc là ai?



Đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm run run, nghiễm nhiên ẩn giấu tức giận “Ăn cơm? Cậu cùng hắn ta bỏ cả một bàn thức ăn cùng rượu ngon đi ra bên ngoài, không phải là đi thuê phòng đấy chứ?”

“Chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Diệp Mạc lặp lại, vẫn không có nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, rốt cuộc thì đêm nay Tiếu Tẫn Nghiêm có đi hay không?

Diệp Mạc đã tính sáng sớm mai sẽ rời đi, sau đó ở tạm tại một nhà trọ nhỏ, dùng một tấm thẻ căn cước giả đã làm trước đó, ít nhất không truy cứu được danh tính của khách trọ. Đợi đến khi trời tối, sẽ leo lên du thuyền với sự giúp sức của Lạc Tần Thiên.

Thậm chí Diệp Mạc đã chuẩn bị xong xuôi hết chuyện ngày mai ngụy trang làm sao để tránh được mấy tên theo dõi ngầm của Tiếu Tẫn Nghiêm cả rồi. Thế nhưng nếu như đêm nay Tiếu Tẫn Nghiêm đòi ở lại đây, mọi kế hoạch của cậu đều sẽ trôi theo dòng nước.

Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đi tới trước mặt Diệp Mạc, vươn bàn tay nắm lấy gò má Diệp Mạc, sắc mặt âm âm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Mạc “Món nợ cậu nhốt tôi lại ở trong nhà phải tính thế nào đây?”

Đệt! Lại đổi đề tài. Còn tưởng là hắn sẽ không tính toán chuyện này nữa chứ!

“Tôi không có cố ý” Diệp Mạc bình tĩnh nói, tận lực làm cho ngữ khí của chính mình nghe sao thành khẩn thấp kém nhất “Là tôi có lỗi với anh, anh muốn phạt tôi sao cũng được….”

Đối với tên Tiếu Tẫn Nghiêm âm tình bất định này, Diệp Mạc có thể run rẩy nhưng có thể quật cường, có thể thanh cao cũng có thể thấp kém, bây giờ cậu đang vì lo cho kế hoạch ngày mai có thể thất bại thế nên một lần nữa trở thành một quả hồng mềm nhũn sợ hại khúm núm trước uy nghiêm của Tiếu Tẫn Nghiêm, thậm chí còn vẫy đuôi cầu xin Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ mong sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm tiết hận xong thì mau rời đi lẹ lẹ đi.

Diệp Mạc đúng là đã khiến trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm có một cơn chấn động, trừng phạt thế nào cũng được đúng không?

Tiếu Tẫn Nghiêm có thâm ý khác nở nụ cười, cấp tốc ôm lấy Diệp Mạc vào lòng, vừa đi hướng về phía bên trong phòng ngủ, vừa gằn giọng nói “Đây là lời cậu nói, con mẹ nó cậu tốt nhất nên phối hợp với tôi một chút đi.”

“Anh…”

Diệp Mạc muốn chống cự, nhưng đột nhiên nghĩ đến kế hoạch của chính mình, liền chăm chú nắm lấy phần áo trước ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, đem đầu yên tĩnh tựa ở trước ngực hắn.

Lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm rất rắn chắc, nhịp tim mạnh mẽ từng lần từng lần một đánh vào màng tai Diệp Mạc, động tác như vậy đã từng có rất nhiều ở kiếp trước, Tiếu Tẫn Nghiêm luôn ôm cậu như vậy, tuy rằng tâm tình vẫn không mấy khác trước, nhưng dường như có một chút nào đó, Diệp Mạc bỗng nhiên phát hiện ra bản thân đã không còn quá bài xích nữa, cho dù cũng chẳng vui vẻ gì mấy.

Diệp Mạc đột nhiên ngoan ngoãn thuận theo như thế làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm giác tâm mềm ra nước nước, hắn cứ nghĩ rằng cậu sẽ lại cuồng loạn giận dữ mắng chửi cấu xé hắn, không ngờ lại là vẻ mặt liêu nhân mê người như vậy.

Làn da Diệp Mạc rất mềm mại trắng trẻo, bởi vì bản thân Diệp Tuyền vốn chính là tiểu thiếu gia Hạ gia, từ nhỏ tới lớn cũng được người hầu trong nhà dốc lòng chăm sóc, cho dù không được nuông chiều nhưng cũng chưa phải trải qua phong ba bão táp gì cả. (Jian: ai quên thì đọc lại quyển 1 thân phận của Diệp Tuyền nhé, ông cha là Hạ Hải Long nên tên là Hạ Tuyền, sau đó ổng làm cho mất trí mới đổi sang họ mẹ là Diệp Tuyền)

Diệp Mạc vẫn còn nhớ tới lần đầu tiên khi cậu tỉnh lại ở bên trong phòng trọ của Diệp Tuyền, thấy trên bàn đầu giường hay ngay bên gối đặt rất nhiều mỹ phẩm bảo dưỡng ngoài da rất đắt tiền, Diệp Mạc không thích những thứ này lắm, dù sao cũng là một nam nhân, Diệp Mạc ngoại trừ ngẫu nhiên dùng mấy thứ dành cho nam giới, còn lại căn bản không ưa mắt lắm với những món đồ bảo dưỡng.

Diệp Mạc thực sự không hiểu tại sao Diệp Tuyền khi còn sống có thể đảm bảo cuộc sống cho bản thân được. Chẳng phải Hạ Hải Long đã bỏ rơi cậu ta với thân phận một cô nhi rồi sao? Trong đầu cậu những ký ức liên quan tới Diệp Tuyền đã ít lại càng ít, còn lại đều là những đoạn ngắn mơ hồ không rõ ràng, nếu không phải là thân thể trắng nõn vô ngân này, Diệp Mạc thậm chí còn hoài nghi không biết Diệp Tuyền có phải được đàn ông bao nuôi hay không, nếu không phải như thế thì với một cuộc sống áo cơm túng quẫn chỉ dựa vào việc đi làm công làm sao trong vòng hai tháng có thể có được số tiền những 20 vạn?

Diệp Mạc thất thần như vậy ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm giống như đang mất tập trung, dục hỏa vừa dâng lên liền mạnh mẽ tiến vào, sau đó tà ác ngưng lại, không động tĩnh, yên lặng nhìn sát vào vẻ mặt thống khổ của Diệp Mãi, mãi đến tận khi Diệp Mạc cuối cùng cũng hoàn hồn, vừa mới chuẩn bị hô hấp thì đột nhiên hắn lại luật động thân thể.

Diệp Mạc cắn nắm tay, hàng lông mi tinh tế khẽ run run, hai chân bị mạnh mẽ kéo ra xấu hổ khoát lên trên vai Tiếu Tẫn Nghiêm, khi cậu nhận ra động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm càng lúc càng mất đi khống chế mới không nhịn được há miệng run giọng nói “Van cầu anh… nhẹ một chút…”

Thanh âm cầu xin điềm đạm đáng yêu như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm nghe qua, trong nháy mắt, hắn nhớ đến khi đó Diệp Mạc ở dưới thân hắn chính là như vậy, giống một khối ngọc thô tuyệt đẹp chưa được mài dũa, bên trong lộ ra vẻ đẹp bi thương khiến người ta không đành lòng khinh bạc.

Hắn biết tại sao hắn không từ bỏ được nam nhân đang dưới thân mình này, tại sao không để ý đến tôn nghiêm của bản thân mà cứ muốn đến gặp nam nhân này, muốn ngừng mà ngừng không được, cũng là bởi vì trên người cậu ta có mang bóng dáng Diệp Mạc mà hắn yêu, thế nên ở trong lòng hắn, Diệp Tuyền xem như cũng đã chiếm được một chút vị trí.

Tiếu Tẫn Nghiêm cúi đầu hôn lên môi Diệp Mạc, một lần lại một lần, không biết thỏa mãn mà đòi lấy liên tục, thậm chí ở trong khoảnh khắc nào đó, hắn thật sự đã xem nam nhân dưới thân này là Diệp Mạc của hắn.

Hắn tàn nhẫn, thô bạo, máu lạnh, vô tình, thế nhưng cùng nam nhân dưới thân đang trần truồng dây dưa lại lộ ra nhu tình không gì sánh kịp, kỳ thực hắn cũng có thể ôn nhu dịu dàng, cho dù có thẹn quá hóa giận như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là bởi vì quan tâm.

Lại một đêm thoải mái tràn trề, đã rất lâu không có thỏa mãn như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm mặc vào quần áo tử tế, quay đầu nhìn lại Diệp Mạc đã hôn mê nên ngủ thiếp đi, nụ cười từ khóe miệng từ từ lan tràn.

Nếu như ngày mai, cậu ta vẫn cái gì cũng không nói, hắn có thể xem đây là lý do để đem cậu ta giữ lại bên cạnh bất kể cậu ta có nguyện ý hay không, được không?

Vĩnh viễn mãi đến tận khi chính mình mất hứng.

Diệp Thần Tuấn khi tỉnh lại trông thấy Liễu Hương Nhu cánh tay gối đầu nằm nhoài bên cạnh giường, gương mặt tuấn tú của Diệp Thần Tuấn hơi nhíu lại, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên gò má xinh đẹp của cô, sắc mặt cô có phần tiều tụy đi. Mấy ngày Diệp Thần Tuấn hôn mê, Liễu Hương Nhu không mời bất kỳ y tá nào tới, mọi chuyện chăm sóc Diệp Thần Tuấn đều là cô tự thân làm, việc lớn việc nhỏ đều rất tận tình tỉ mỉ chu đáo.

Diệp Thần Tuấn hơi động đẩy, Liễu Hương Nhu liền thức tỉnh, Liễu Hương Nhu sau khi thấy Diệp Thần Tuấn đã tỉnh lại thì vui sướng không thôi, vội vã gọi một bác sĩ tới, một trận bận bịu gấp gáp rốt cuộc đã yên tĩnh lại.

Liễu Hương Nhu nghĩ chắc Diệp Thần Tuấn đã đói bụng nên trong khi bác sĩ làm kiểm tra cho Diệp Thần Tuấn thì cô đặc biệt bảo người làm Liễu gia làm một chút cháo thanh đạm đem đến.

Diệp Thần Tuấn dựa vào trên giường bệnh, có chút suy yếu nhìn Liễu Hương Nhu, bởi vì mới tỉnh dậy không lâu, thanh âm trầm thấp đặc biệt êm tai “Mấy ngày nay đều là cô chăm sóc tôi sao?”

Liễu Hương Nhu cẩn thận thổi hơi nóng trong thìa, nghe Diệp Thần Tuấn hỏi như thế, sắc mặt có chút ửng đỏ, nhỏ giọng nói “Ừm”

Diệp Thần Tuấn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói “Cảm ơn cô, Liễu tiểu thư.”

Một tiếng Liễu tiểu thư của Diệp Thần Tuấn trong nháy mắt đem khoảng cách giữa hai người kéo dài ra, Liễu Hương Nhu biết Diệp Thần Tuấn không thích mình, thế nhưng trong lòng cô vẫn ôm chờ đợi, chỉ cần mình si tình, kiên trì không ngừng, một ngày nào đó Diệp Thần Tuấn sẽ bị chân tình của cô làm cho cảm động.

Che đi thất vọng nơi đáy mắt, Liễu Hương Nhu gượng gạo nở nụ cười ôn nhu “Thần Tuấn, ăn một chút cháo đi, anh hôn mê lâu như vậy nên ăn một chút đồ ăn thanh đạm, chờ hai ngày nữa, em sẽ làm thức ăn mặn cho anh bồi bổ.”

Diệp Thần Tuấn không muốn để cho Liễu Hương Nhu thất vọng, nhàn nhạt ừ một tiếng, cúi đầu ăn vào miếng cháo trong muỗng Liễu Hương Nhu đưa lên.

“Công ty hiện tại thế nào?” Diệp Thần Tuấn nhàn nhạt nói.

“Thần Tuấn, trong thời gian anh hôn mê, đều là Diệp tiên sinh dốc lòng quản lý công ty, hết thảy mọi việc trong công ty đều tiến hành rất thuận lợi.” Liễu Hương Nhu thật thà kể lại mọi việc.

Diệp tiên sinh trong miệng Liễu Hương Nhu dĩ nhiên là ý chỉ Diệp Mạc, Diệp Thần Tuấn nghe xong chỉ hơi nhíu mày “Cậu ấy thường xuyên đến bệnh viện à?”

“Ừm, mỗi ngày đều đến, chỉ là ngày hôm nay…”

Diệp Thần Tuấn cũng không hề nghe rõ lời Liễu Hương Nhu nói, trong đầu đang lướt qua hình ảnh lúc ở bên Mỹ gặp mặt Phục Luân, Phục Luân đã nói những lời…

“Anh với Tiếu Tẫn Nghiêm đều có hứng thú với Diệp Tuyền, mà Diệp Tuyền chỉ là nô lệ của tôi…”

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong đoạn phim Phục Luân chiếu cho anh xem, Diệp Tuyền thân trần như nhộng quỳ ở trước mặt Phục Luân khẩu giao làm ra những biểu hiện chỉ có nam kỹ mới có.

Giờ khắc này Diệp Thần Tuấn so với bất kỳ ai cũng đều buồn bực hơn, nam nhân kia rõ ràng mỹ hảo như ngọc, thiện lương, chân thành, so với Diệp Tuyền trên màn hình kia khác nhau một trời một vực, vì sao lại cùng Phục Luân…. Là Diệp Thần Tuấn anh quá ngốc, hay là Diệp Tuyền ngụy trang quá sâu?

Quá nhiều nghi hoặc, quá nhiều bí ẩn, thậm chí cơn phẫn nộ này khiến Diệp Thần Tuấn hận không thể lập tức đứng ở trước mặt Diệp Tuyền từng chữ từng chữ hỏi cậu ta.

Em rốt cuộc là ai? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.