Lao Tù Ác Ma

Quyển 3 - Chương 20: Cậu ta không dám



Không phát ra được tiếng nào là một chuyện vô cùng khổ sở, loại thuốc này của Phục Luân khiến cho Diệp Mạc ngay cả hắng giọng cũng tắc nghẹn, cho dù Diệp Mạc có dùng cách gì đi nữa thì cổ họng cũng giống như đã bị phế bỏ chẳng làm gì được. 

Diệp Mạc rất muốn gửi tin nhắn nói cho Lạc Tần Thiên, nhưng lại sợ sẽ thành dây dẫn lửa khai hỏa cuộc chiến giữa Phục Luân với Lạc Tần Thiên, loại tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, có đi mách tội với ai cũng đều phản tác dụng, huống gì còn không hoàn toàn chắc chắn Phục Luân không dám xuống tay với mình.

Hắn ta biết hiện giờ cậu đang liều mạng trốn tránh Tiếu Tẫn Nghiêm nữa…

Nhớ tới thuốc có tác dụng trong vòng 12 tiếng, Diệp Mạc liền vội vàng tìm vài tờ giấy A4, gấp nhỏ lại vừa lòng bàn tay, ở trên viết mấy lời chuẩn bị để bất cứ tình huống nào cần thiết phải dùng tới lời nói mà không thể nói được, Diệp Mạc sẽ dùng đến tờ giấy này để đơn giản khái quát ý mình muốn nói.

Màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, trên chiếc du thuyền to lớn xa hoa đã lên đèn sáng rực rỡ lung linh tuyệt đẹp, ánh sáng phát ra từ du thuyền nhiều tầng này cực kỳ rạng rỡ chói mắt chiếm cứ vị trí trung tâm cảng khẩu, xa xa nhìn tới phảng phất trông như một viên dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng xa mỹ mê hoặc làm người ta say mê ngưỡng mộ, sợ là khắp thế giới cũng khó tìm được một chiếc du thuyền hoành tráng xa hoa hơn chiếc du thuyền này của Lâm Tả Kha.

Bắt đầu lác đác có những chiếc xe riêng đắt tiền đậu nơi cảng khẩu, đủ loại nam nữ hào phú ăn mặc sang trọng cao quý cử chỉ tao nhã khoác tay đi thành từng cặp đôi cười nói chậm rãi đi hướng về phía du thuyền.

Kiểu thịnh yến ở du thuyền trên biển như vậy đã được tổ chức liên tục mấy năm nay, tụ tập các nhân vật có máu mặt từ các nơi trên thế giới, không chỉ đơn giản là để các phú hào trò chuyện hay bày các trò chơi tiêu khiển mà còn gần giống như một phương thức thương thuyết hợp tác ngầm tạo thành một thị trường thương mại lớn cùng nhau bành trướng và phát triển thế lực.

Du thuyền của Lâm Tả Kha hội tụ đủ yếu tố để làm một nơi như vậy, chỉ là so với chiếc du thuyền này, điều khiến nhiều người quan tâm hơn đó chính là xuất hiện của thương nhân đứng đầu thành phố X có uy tín cực cao đối với công chúng, Tiếu Tẫn Nghiêm.

Chiếc du thuyền này sẽ xuất phát từ cảng khẩu thành phố X chạy một đêm đi đến nơi cần đến, trong lúc đó buổi thịnh yến sẽ được diễn ra, sau khi du thuyền tới đích sẽ ở lại đấy một đêm, tiếp đó sẽ di chuyển chậm vòng lại trong một ngày để mọi người trên du thuyền nghỉ ngơi trò chuyện hoặc chơi các trò chơi tiêu khiển, Tiếu Tẫn Nghiêm theo lời mời của Phục Luân đã lên du thuyền sớm hơn một canh giờ.

Quan hệ của Phục Luân của Tiếu Tẫn Nghiêm bề ngoài thì xưng huynh gọi đệ, bên trong bóng tối âm thầm tranh đấu kịch liệt, dĩ nhiên ngoài mặt tất cả mọi người đều cho rằng Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm kết bái huynh đệ.

Tiếu Tẫn Nghiêm muốn mạng của Phục Luân, còn Phục Luân muốn cướp đi tất cả của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm lên du thuyền gây nên một trận náo động không nhỏ, bởi ngoài những tin tức trên tạp chí hoặc các phương tiện truyền thông thì Tiếu Tẫn Nghiêm rất hiếm khi tham dự những loại thịnh yến hội họp như vậy, thế nên rất ít người có thể được nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm người thật ở một khoảng cách gần như vậy, tự nhiên khiến cho người ta có một cảm giác kính sợ cùng sùng bái hướng về người đàn ông kia, những cô gái càng đối với nam nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm để chê bai kia càng điên cuồng hơn, mỗi người trang phục lộng lẫy xinh đẹp bên dưới khuôn mặt yêu kiều trang điểm tỉ mỉ là cố gắng kiềm chế hết mức kích động, người phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm đi cùng Lâm Nhu Nhân cũng bị những cô gái kia dùng ánh mắt ghen tỵ thiêu đốt.

Tiếu Tẫn Nghiêm theo một nhân viên dẫn đến một gian phòng ở lầu ba của du thuyền, một mặt tường của gian phòng là cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra bao quát rõ ràng không gian phòng khách lớn bên dưới lầu một là nơi thịnh yến diễn ra.

“Hiếm thấy thật, tôi nhớ anh rất ít khi đúng hẹn như vậy.” Phục Luân tựa vào ghế trước bàn bày ra một bữa cơm Tây thịnh soạn nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới.

Thấy rõ bên trong gian phòng chỉ có duy nhất một mình Phục Luân, Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc vung nhẹ tay lên về phía sau, Mạnh Truyền Tân gật đầu trầm giọng trả lời một câu, tiếp đó xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Tiếu Tẫn Nghiêm hướng đi tới trước bàn, cởi áo khoác âu phục ra khoát lên trên ghế dựa, tiện tay tháo một cúc áo nơi cổ tay áo ra, sau đó ngồi xuống.

“Cậu ta ở đâu?” Tiếu Tẫn Nghiêm vừa ngồi xuống liền lạnh lùng mở miệng.

Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đơn độc gặp mặt như vậy là vì Phục Luân đã nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết hiện tại Diệp Tuyền đang ở đây, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm mới lên thuyền sớm hơn một canh giờ, lời nói của Phục Luân khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí cho rằng không phải Diệp Tuyền chạy trốn khỏi mình mà là bị Phục Luân bắt giữ, loại suy đoán này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn, bất kể thế nào, nam nhân mà hắn muốn hiện tại đang ở trên du thuyền này.

Phục Luân nhẹ nhàng nở nụ cười “Tẫn Nghiêm, huynh đệ chúng ta đã hơn nửa năm không gặp mặt nhau, sao vừa gặp liền không nói lời khách sáo một chút vậy.”

Tiếu Tẫn Nghiêm tựa người vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực nhìn Phục Luân, vẻ mặt ung dung lạnh lùng đối mặt với Phục Luân “Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút, nam nhân kia ở trong tay cậu đối với tôi không có bất kỳ tác dụng uy hiếp nào được đâu.”

Quả thực là không có tác dụng uy hiếp được hắn, bởi hắn có muốn Diệp Tuyền, nhưng không phải là tình yêu giống như dành cho Diệp Mạc, như vậy đối với Diệp Tuyền, lý tính của hắn lấn áp cảm tính, cho dù có mất đi cậu ta thì cũng không tạo ra cơn sóng lớn gì ở trong thế giới của hắn.

Phục Luân không có bất kỳ vẻ thất vọng nào, bởi hắn cũng biết rõ Tiếu Tẫn Nghiêm là một tên đàn ông máu lạnh tàn nhẫn như thế nào, hắn cũng tin tưởng Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Tuyền chẳng qua chỉ là có hứng thú và muốn chiếm đoạt, không có quá nhiều cái gọi là ái tình chân chính. Phục Luân đưa tay lên rót cho mình một ly rượu đỏ, không nhanh không chậm khẽ cười nói “Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, không ngờ anh đối với tôi lại có thâm ý đề phòng, thực ra chỉ là thủ hạ của tôi ngẫu nhiên nhìn thấy cậu ta cùng Lạc thiếu gia của Lạc gia tộc cùng nhau lên thuyền, biết anh đối với nam nhân này vẫn có chút hứng thú nên mới có lòng tốt thông báo cho anh thôi.”

“Hóa ra cậu lại có lòng tốt đến thế.” Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười một tiếng “Chỉ là tôi rất tò mò, sao cậu lại biết được tôi đối với Diệp Tuyền cảm thấy hứng thú? Còn nữa, sao cậu lại biết rõ tôi đang tìm kiếm cậu ta nhỉ?”

Sắc mặt Phục Luân quả nhiên trùng xuống, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhếch lên, tiếp đó âm trầm nói “Theo dõi là một chiến lược không tồi, ít nhất có thể biết người biết ta, chỉ là đặt cược sai chỗ sợ sẽ mang lại hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Phục Luân lần thứ hai lộ ra vẻ mặt tươi cười “Tôi chỉ là người đứng ngoài xem thôi mà, ván này, vai chính vai phụ cũng đều không phải tôi.”

“Vậy sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay ánh mắt nặng nền nhìn xuống cảnh tượng nơi đại sảnh, giống như thuận miệng mà hỏi ra “Cậu ta hiện tại đang ở đâu?”

Vẫn cứ nghĩ là do Phục Luân bắt giữ cậu ta, không nghĩ tới đúng là cậu ta tự ý bỏ trốn.

Hiện tại hết thảy đều rõ ràng Diệp Tuyền vì muốn bỏ trốn nên đã lợi dụng mối quan hệ của Lạc gia tộc cùng Lâm Tả Kha mà lén lút ẩn nấp ở bên trong chiếc du thuyền này, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn biết lúc này Diệp Tuyền đang đắc ý vì có thể chạy trốn thành công hay là đang sợ hãi thấp thỏm lo vì sợ bị hắn phát hiện đây.

“Phòng khách hạng trung tầng năm” Phục Luân nói “Lâm Tả Kha đã hứa với Lạc Tần Thiên sẽ đem nam nhân kia an toàn đưa đến nơi cần đến, với tính cách của Lâm Tả Kha, chắc anh cũng tự biết nếu như hắn ta đã hứa như vậy rồi thì đương nhiên sẽ không dễ dàng để anh mạnh mẽ mang cậu ta đi đâu.” Phục Luân giống như cố tình nhấn mạnh mà đem tên của Lạc Tần Thiên và Lâm Tả Kha thêm vào.

“Mạnh mẽ mang đi?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhếch miệng âm hiểm cười lên một tiếng “Xem ra cậu đang rất chờ mong tôi làm sao gây ra sóng gió ở trên du thuyền này?”

“Đúng là rất chờ mong.” Phục Luân không chút nghĩ ngợi mà rất trực tiếp mở miệng đáp lời, theo đó nhún vai cười cười “Bởi vì tôi không muốn bỏ qua bất kỳ đoạn nào trong màn kịch hay của anh.”

“Là bởi vì không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hạ bệ tôi chứ nhỉ?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười gằn, trong rất nhiều đối thủ của hắn, không thể nghi ngờ Phục Luân chính là đối thủ nguy hiểm nhất, bề ngoài hắn ta nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng vẻ mặt càng bình thản tĩnh lặng bao nhiêu lại càng ẩn chứa âm mưu thủ đoạn to lớn bấy nhiêu.

Phục Luân không phản bác lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói, bởi vì quả thực hắn rất chờ mong màn kịch này diễn ra, thế nhưng Phục Luân rất nhanh cũng dời đi đề tài này, hai bên đều biết đối phương có bao nhiêu ác liệt tàn nhẫn nên không cần thiết phải ngay tại đây gây ra xung đột không cần thiết “Cậu ta là con trai của Hạ Hải Long, anh không sợ bị cậu ta cắn ngược lại một cái sao?”

Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc ly rượu đỏ lên, không uống mà chỉ lắc nhẹ trong tay giống như đang trầm tư chuyện gì đó, hồi lâu mới trầm giọng nói “Cậu ta không dám.”

Diệp Mạc ở trong phòng đứng ngồi không yên, cứ nhớ tới Phục Luân là Diệp Mạc liền cảm thấy một trận run rẩy, nếu như hắn không nói sai thì có lẽ giờ này Tiếu Tẫn Nghiêm có khả năng đã ở trên chiếc du thuyền này rồi, còn nữa, có khi Phục Luân cũng đã nói chuyện cậu đang ở trên chiếc du thuyền này cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết.

Diệp Mạc nhấn chuông thông báo trong phòng, rất nhanh liền có một nhân viên gõ cửa, Diệp Mạc nắm lấy tờ giấy trong lòng bàn tay vừa viết xong đi tới mở cửa ra.

“Diệp tiên sinh cần gì sao?” Nhân viên lộ ra nụ cười khách sáo tiêu chuẩn.

Diệp Mạc cầm lấy tờ giấy trên tay giơ lên, trên đấy có viết rất rõ ràng: Xin hỏi đêm nay có phải du thuyền có buổi thịnh yến không?

Nhân viên xem xong tờ giấy nghi hoặc nhìn Diệp Mạc, có vẻ như không hiểu vì sao Diệp Mạc lại không mở miệng nói chuyện mà lại đi viết lên giấy, nhưng vẫn rất khách khí đáp lại “Vâng thưa tiên sinh.”

Diệp Mạc vô cùng lo lắng, tiếp tục rút ra một tờ giấy khác đưa đến trước mắt nhân viên, mặt trên viết: Xin hỏi tổng giám đốc Hoàng Sát Tiếu Tẫn Nghiêm liệu có tham gia buổi thịnh yến này không?

“Nửa giờ trước Tiếu tổng đã lên du thuyền.”

Người nhân viên lễ phép cung kính nói một câu khiến Diệp Mạc bỗng nhiên biến sắc hoàn toàn, vội vàng rút ra một tờ giấy khác, viết: Hiện giờ Lâm tiên sinh có rảnh không, tôi muốn gặp anh ta.

“Thật sự xin lỗi Diệp tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đang trò chuyện với khách, nếu như ngài có chuyện gì khẩn cấp, tôi có thể đưa ngài đến chính sảnh tìm ngài ấy.”

Diệp Mạc vội vã lắc đầu một cái, lúc này mà đi ra ngoài, cơ hội chạm mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự quá lớn, mà bây giờ vẫn còn chưa xác định được Tiếu Tẫn Nghiêm có biết mình đang ở đây hay không, Diệp Mạc không có dại mà đi tự chui đầu vào lưới.

Phiền anh tùy tiện đưa một chút thức ăn đến đây giúp tôi.

Diệp Mạc lấy ra tờ giấy cuối cùng, nhân viên mỉm cười cúi đầu nói một câu “Chờ một chút” Sau đó thì liền rời khỏi đấy.

Người nhân viên vừa đi, Diệp Mạc lập tức co quắp ngồi ở trên giường hoang mang lo sợ, cùng Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên một chiếc du thuyền như vậy, khả năng có thể đụng mặt nhau thực sự quá nhiều.

Diệp Mạc đoán có lẽ giờ này Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định hận đến mức không thể đem cậu ra mà chém thành muôn mảnh lột da tróc thịt, lỡ như mà bị phát hiện, nói không chừng bi kịch của hai năm trước sẽ tái hiện lại, Diệp Mạc tin tưởng Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn có năng lực này.

Diệp Mạc cầm điện thoại di động lên cấp tốc gửi cho Lạc Tần Thiên một tin nhắn: Tần Thiên, nhanh trở về một chút đi, Tiếu Tẫn Nghiêm đang ở trên chiếc du thuyền này, em sợ hắn đã biết em đang ở đây.

Gửi xong tin nhắn, Diệp Mạc càng thêm đứng ngồi không yên, trong lòng suy đoán nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự đã biết cậu đang ở đây, thế chắc hẳn cũng đã biết rõ cậu đang ở phòng nào rồi, vậy cậu giờ cứ ngồi ở đây một chỗ chẳng phải là đang chờ chết sao?

Diệp Mạc cắn môi một cái, cầm lấy bộ tóc giả hồi sáng với một cây bút cùng mấy cái thẻ giấy cẩn thận từng chút một mở cửa đi ra ngoài.

Nhân viên sau khi rời đi, ở hành lang chuyển hướng đi, gọi điện thoại.

“Tiếu tổng, cậu ta quả thực đang ở gian phòng kia… Là… chỉ có một mình cậu ta… Ngài yên tâm, thuộc hạ đã lén đính ở góc áo của cậu ta thiết bị định vị rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.