Khi Lạc Tần Thiên đến sân bay thì chuyên cơ của Lạc gia tộc đã đậu ở nơi đó. Hai bên xếp thành hai hàng những nam nhân mặc trang phục đen, ở chính giữa, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, gương mặt mỉm cười nhìn Lạc Tần Thiên bước nhanh tới, bước lại gần Lạc Tần Thiên, nụ cười của chàng trai kia càng thêm tươi sáng mê người.
Lạc Tần Thiên gương mặt không chút cảm xúc, lúc chàng trai kia định mở miệng thì cầm ví da màu đen vứt lên người chàng trai, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bước lướt qua chàng trai bên cạnh, trực tiếp đi lên máy bay.
Chàng trai nhận lấy ví da của Lạc Tần Thiên, khóe miệng xinh đẹp oan ức mím thành một đường, cầm theo ví da ở trên tay, nụ cười dịu dàng hé nở trở lại trên môi mà bước theo sau.
Người này, chính là nghĩa tử (con nuôi) của Lạc Xuyên, Lạc Hướng.
Lạc Tần Thiên ngồi xuống, giống như người đã bị bại liệt mà tựa lưng vào ghế ngồi yên, một cánh tay khoát lên trán, bên trong yên tĩnh lộ ra bi thương nồng đậm.
“Ca, rất khó vượt qua sao?” Lạc Hướng ngồi xuống bên cạnh Lạc Tần Thiên, nghiêng đầu, trong đôi mắt trong sáng vẫn mang theo ý cười dịu dàng.
“Em chỉ nghe theo lệnh, ca vừa rời khỏi nước Đức, em đã nhận lệnh rồi.” Lạc Hướng cười nói, chỉ là ở trong mắt Lạc Tần Thiên, ý tứ trào phúng quá lớn.
Lạc Tần Thiên vẫn giữ dáng vẻ uể oải lười biếng, nhàn nhạt mở miệng nói “Là cậu đem hành tung của tôi nói cho lão gia hỏa kia?”
“Em chỉ lo cho anh thôi, dù sao kẻ thù của Lạc gia tộc đều muốn lấy mạng anh. Nếu như không kịp lúc đem anh rời đi, em sợ sẽ không bảo vệ được anh.” Thanh âm của Lạc Hướng rất mềm mại êm tại, khi đang nói chuyện, mi tâm nhíu chặt, giống như thực lòng lo lắng cho Lạc Tần Thiên.
“Tôi thực sự không nghĩ tới.” Ngữ khí của Lạc Tần Thiên vẫn rất bình thản “Sẽ bị cậu cắn một cái.”
“Lời này của ca thật khiến cho Lạc Hướng đau lòng đó.” Lạc Hướng hơi bĩu môi, ánh mắt đầy ủy khuất “Ca ở thành phố X lại muốn đem về một nam nhân, còn muốn đem về nước Đức, chuyện này cho dù Lạc Hướng về không nói, nhưng mà chờ khi ca trở về nước Đức, nam nhân kia cũng sẽ không sống nổi đâu.”
“Nếu như không có cậu, tôi sẽ thuận lợi sắp xếp cho em ấy ở Đức được rồi.” Điều quan trọng hơn đó là, có thể để cho Diệp Mạc thoát khỏi khống chế của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Ca, anh đang trách em sao?” Lạc Hướng khẽ cúi đầu, thấp giọng nói “Lạc thúc bọn họ đã quyết tâm không chừa thủ đoạn nào để uốn thẳng anh đó, cho dù anh có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ tìm ra nam nhân đó thôi. Tới lúc đó, không chỉ có cậu ta sống không nổi mà cả anh cũng phải chịu sự trừng phạt của gia tộc. Ca, anh đã kiên trì hai năm rồi, sao lại còn nhất thời nóng lòng như vậy nữa? Sản nghiệp của Lạc gia tộc anh đã tiếp quản được gần một nửa rồi, chỉ cần chưa tới nửa năm, nghĩa phụ bọn họ sẽ không thể ràng buộc được anh nữa, đến lúc đó, cho dù anh có bao dưỡng bao nhiêu nam nhân, bọn họ cũng sẽ không có quyền chỉ trích.”
Lạc Tần Thiên đột nhiên quay đầu lại, đuôi lông mày khẽ nhướng, trào phúng cười một tiếng “Trước nay tôi không nghĩ cậu lại suy nghĩ cho tôi như thế đấy.”
“Anh nghĩ là em sẽ tranh cướp Lạc gia tộc với anh, nên anh mới căm ghét em như thế, thật ra chỉ cần anh nghe theo sự sắp xếp của Lạc thúc, em sẽ không có bất cứ cơ hội nào.” Lạc Hướng nói mạch lạc rõ ràng, cuối cùng thản nhiên nhún vai một cái, cười rất tươi sáng “Thứ mà ca muốn lấy được, Lạc Hướng sẽ không tranh giành.”
Gương mặt Lạc Hướng trắng toát không nhìn thấy được mạch máu đỏ nơi hai gò má thanh tú, dưới ánh sáng cabin đèn có chút lạnh lẽo thâm u, cho dù là đang cười, cũng khiến cho người ta khó lòng đoán được, dưới gương mặt đó là đang ẩn chứa tâm tư gì.
Lạc Tần Thiên không muốn đáp lạc hư tình giả ý của Lạc Hướng, lạnh lùng nói “Lạc Xuyên có phải định ra tay với Diệp Tuyền?”
“Ca coi trọng, chỉ cần là nam nhân. Các vị trưởng bối của Lạc gia tộc đều sẽ không bỏ qua.”
Thấy Lạc Tần Thiên sắc mặt nghiêm nghị, Lạc Hướng làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói “Ca, nếu đã vứt bỏ người kia rồi, cần gì phải đi quản sự sống chết của cậu ta, lại nói không phải trước đây anh yêu một nam nhân tên là Diệp Mạc sao? Vì cả hai đều trùng họ Diệp nên anh mới nhất kiến chung tình với người ta ư?”
Lạc Hướng vẫn chưa nổi lên nghi ngờ gì với Diệp Mạc, chỉ cho rằng đó là một tiểu thụ mới mà Lạc Tần Thiên coi trọng, lúc trước ở nước Đức bất kể nam nhân nào mà Lạc Tần Thiên đến gay bar tìm rồi trải qua một đêm triền miên đều bị Lạc Xuyên đánh cho không ra hình dạng, Lạc Tần Thiên đều chẳng bao giờ hỏi tới. Lần này đột nhiên lại để tâm đến người tên Diệp Tuyền kia, đúng là đã khiến cho Lạc Hướng cảm thấy tò mò.
Lạc Tần Thiên lờ đi câu hỏi của Lạc Hướng, giả vờ thản nhiên nói “Tôi đã từ bỏ cậu ta rồi, chuyện đó chỉ là tự dưng nổi hứng thú thôi, bọn họ đúng là chuyện bé xé ra to.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Hướng híp lại thành một đường “Ca sợ tên Diệp Tuyền kia bị các trưởng lão Lạc gia tộc hại chết à.”
“Không liên quan gì đến tôi.” Lạc Tần Thiên cầm lấy một tờ tạp chí trên bàn trước mặt, bề ngoài ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng một trận hoảng sợ.
Đẩy Diệp Mạc về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, cách làm này thực sự sẽ có hiệu quả sao? Lỡ như lại càng đem Diệp Mạc đẩy càng sâu vào Địa Ngục thì sao?
Giờ khắc này trong đầu Lạc Tần Thiên tràn ngập vẻ mặt tuyệt vọng bi thương của Diệp Mạc lúc rời đi.
Em ấy nhất định đối với mình thất vọng cực độ, thậm chí đã tuyệt vọng.
Rõ ràng sự xuất hiện của mình trong lúc em ấy cần nhất đã mang lại cho em ấy hi vọng mãnh liệt, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bỏ rơi em ấy, đẩy em ấy về phía tên đàn ông mà em ấy sợ hãi nhất.
Biết rõ ràng kiên cường em ấy gồng sức xây dựng cho tới nay đã sắp sụp đổ, vậy mà mình ại nhẫn tâm để mặc em ấy trơ trọi lại một mình chịu đựng tất cả.
Lạc Tần Thiên cảm thấy hô hấp nặng nề, thả tờ báo trong tay xuống, nhìn ra bên ngoài cửa kính khoang máy bay, chỉ thấy một mảnh ảm đạm tăm tối.
“Nam nhân mà ca coi trọng hình như đã từng là người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm thì phải, anh cố ý sao? Hai lần, đều là người Tiếu Tẫn Nghiêm yêu thích.” Lạc Hướng đầy ẩn ý nói, ánh mắt khóa chặt trên mặt Lạc Tần Thiên, tựa hồ như muốn bắt lấy mỗi một biểu hiện trên gương mặt Lạc Tần Thiên.
Lạc Tần Thiên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Hướng, nam nhân này đã biết 10 năm rồi vẫn không thể nhìn thấu được cậu ta.
Lạc Tần Thiên đưa tay ra, rất dễ dàng bắt được dưới cằm thanh tú của Lạc Hướng, khẽ cười nói “Hình như cậu rất có hứng thú với chuyện của tôi.” Tiếp đó khuôn mặt anh tuấn của Lạc Tần Thiên lộ ra vẻ hung tàn “Lạc Hướng, tôi nói cho cậu biết, cứ cho là cậu khiến cha tôi rất hài lòng đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ là kẻ dự bị, thế nên khi nói chuyện với tôi, tốt nhất đừng không biết lớn nhỏ.”
Lạc Tần Thiên khó có thể quên cảnh tượng năm đó Lạc Hướng chỉ mới 10 tuổi đã suýt chút nữa cầm dao đâm chết một gã đàn ông, ngay lúc đó, Lạc Hướng cả người đều là máu, ở bên cạnh gã đàn ông đang thoi thóp, nhìn anh nở nụ cười rung động
Lạc Hướng bị ép ngửa mặt lên, vẫn mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng mở miệng “Tất cả nghe ca.”
Lạc Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, ngồi yên trở lại trên ghế, mặt tiếp tục không chút cảm xúc nhìn ra cửa sổ bên ngoài khoang.
Giờ khắc này coi như có hối hận cũng không kịp, thế nên chỉ có thể đi cùng thời gian mà đối với kháng.
Lạc Tần Thiên đột nhiên nhớ tới Phục Luân, anh biết mối quan hệ của Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm không có hòa hợp như nhìn bề ngoài, chỉ là không nghĩ tới Phục Luân lại từ chối hợp tác với anh đối kháng Tiếu Tẫn Nghiêm. Mà lý do của Phục Luân chính là, hắn đã có vũ khí để đối phó Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ là bây giờ chưa sử dụng tới thôi.
Lạc Tần Thiên thực sự không nghĩ ra, vũ khí khiến cho Phục Luân tự tin như vậy đến cùng là cái gì? (Jian: vũ khí quá độc luôn ;__;)
………….
Diệp Mạc chạy được một đoạn không xa thì chống lên một mặt tường ngực lại, nuôi chút hi vọng nhỏ bé mà quay người nhìn lại phía sau, nhưng vẫn không có một bóng người nào.
Anh ấy không đuổi theo, anh ấy… thật sự đã đi rồi…
Diệp Mạc nở nụ cười, giọt nước mắt trong suốt lại một lần nữa rơi xuống hai gò má, trượt theo bức tường ngồi xuống…
Cậu không thể chịu nổi loại dằn vặt như thế này, ở bên trong tuyệt vọng lại nuôi một tia hy vọng, khi tia hy vọng ấy đột nhiên phóng to lên thì lại càng rơi xuống đáy vực sâu lạnh lẽo đen tối hơn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui khi người yêu khởi tử hoàn sinh lại phải tiếp nhận đả kích bị người ấy vứt bỏ.
Nếu như đã muốn bỏ rơi cậu, vậy thì còn trở về để làm gì…
Diệp Mạc vùi đầu vào bên trong khuỷu tai, hai bờ vai gầy kịch liệt co rúm, nhưng khóc không ra tiếng, bất kể cục của cậu ra sao thì giờ khắc này, Diệp Mạc chỉ muốn thỏa thích phóng thích bi thương thống khổ ở trong lòng, nhưng nước mắt lại càng cứ thế tuôn rơi không thể ngừng lại được…
Đêm tối, cảng khẩu xa xa vọng lại tiếng tàu máy, khung cảnh thê tuyệt tiêu điều, không có ai biết ở góc nhỏ không đáng chú ý này, có một người bị thương đang lạnh lẽo cô độc không tìm được lối thoát cho chính bản thân mình.
Một lúc lâu, Diệp Mạc rốt cuộc ngừng khóc, chỉ là đem bên đầu lệch qua trên đầu gối, hai mắt vô thần, dại ra nhìn cảnh đêm. Chiếc du thuyền to lớn xa hoa cách đó không xa mở ra ánh đèn sáng rực, giống như hào quang tản phát ra từ một viên bảo thạch óng ánh lung linh.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước tầm mắt Diệp Mạc, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, hình như là một gã đàn ông đang say rượu.
Diệp Mạc giống như chẳng nhìn thấy được cái gì, thậm chí hai mắt ngay cả tiêu cự cũng không có, mở to ra.
“Tiên sư nó, lại… thù lão tử lấy phí vận chuyển hàng cao… liền… ách… phá hoại… ”
Gã đàn ông một tay cầm chai rượu trong tay, một tay chống lên bức tường, loạng chòa loạng choạng đi về phía trước, không chú ý đến Diệp Mạc đang ngồi co ro bên bức tường, thế nên bị vấp phải một cái, thiếu chút nữa cả người ngã rầm trên mặt đất.
“Đệt! Đứa khốn khiếp nào đấy!” Gã đàn ông say rượu quát mắng một tiếng, mông lung nhìn kỹ, mơ hồ nhìn thấy có một người đang ngồi dựa ở một bên tường.
“Mày…ách… mẹ nó dám hù dọa lão tử…” Gã đàn ông chụp tay tới, túm lấy phần áo trước ngực Diệp Mạc kéo lên.
Diệp Mạc không có bất kỳ phản ứng nào, giống như một cái xác không hồn.
“Uầy, ra là một mỹ nhân hư hỏng.” Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Diệp Mạc, gã đàn ông kia nhìn nhầm cậu thành nữ nhân.
Một vệt cười tà ác hiện lên trên khóe miệng của gã đàn ông, gã ta đem Diệp Mạc đè xuống mặt đất, không thể chờ đợi nữa mà bắt đầu ra tay xé quần áo của Diệp Mạc.
Diệp Mạc nằm lặng người trên mặt đất, không có bất kỳ phản kháng nào, nhìn lên bầu trời, vẻ mặt lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Làn da này sờ vào… ách… thật con mẹ nó mềm mại a…” Gã đàn ông cười hèn hạ, tay ở bên eo Diệp Mạc mạnh mẽ xoa bóp một cái, đưa tay kéo xuống quần Diệp Mạc.
“Lão tử thực sự quá là gặp may rồi… đêm nay lại gặp được cô bé xinh đẹp thế này vui vẻ mà tiết hỏa…” Nam nhân giật giật khóe miệng, ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm vào hạ thân của Diệp Mạc sắp bị cởi ra.
“Á!!” Gã đàn ông đột nhiên đau đớn hét lên một tiếng, bởi vì tóc đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật lấy, cơn đau nhức truyền từ da đầu khiến cho gã ta theo bản năng dùng tay ôm đầu.
Còn chưa kịp mở miệng ra mắng chửi, cái tay kia đột nhiên nắm lấy tóc gã đàn ông kéo đứng lên, một giây sau đem đầu gã đàn ông dùng sức đập vào tường.
Một tiếng rít gào như lợn giãy chết, đầu nam nhân bị đập vỡ đến chảy máu, nhưng cái tay nắm chặt lấy tóc gã vẫn không buông ra, thậm chí không cho gã bất kỳ cơ hội nhẹ tay nào, lần thứ hai ra sức đập đầu gã đàn ông vào tường.
Sau hai lần bị đập đầu mạnh như vậy, gã đàn ông gần như đã ngất xỉu, một giây sau, một nắm đấm đầy sức mạnh tầng tầng đấm vào bụng gã.
Chờ đến khi buông tay ra thì gã đàn ông kia đã gục ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tiếng động ồn ào rốt cuộc đã khiến cho Diệp Mạc chậm rãi ngoái đầu lại nhìn kỹ hướng chếch về phía trước.
Theo ánh sáng ngọn hải đăng từ phía xa, Diệp Mạc nhìn thấy gã đàn ông định dâm loạn với cậu đã gục ngã trên mặt đất, thứ chất lỏng đậm sền sệt không ngừng chảy ra từ đầu gã, mà đứng bên cạnh gã, một thân hình cao lớn thon dài quay lưng lại với ánh sáng thăm thẳm, người đàn ông kia lúc này trông như ma vương Satan chuyển thế…